Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh - Chương 330: Hoàng đế Lạc Nhạn
Dưới sự dẫn đường của Lạc Phá Thiên thì tiến vào hoàng cung không có gì khó khăn. Cả hai rời khỏi xe ngựa đã thấy có một vị công công đứng đấy chờ sẵn nói:
– Vị này hẳn là Vân công tử, không biết Vân công tử có cầm lệnh bài theo không?
Cơ Huyền lấy ra tấm lệnh bài, công công chỉ nhìn qua lệnh bài liền làm tư thế mời, nói với Cơ Huyền:
– Mời Vân công tử đi theo lão nô.
– Chuyện này… không phải điện hạ cũng cùng ta đi bái kiến sao?
Cơ Huyền ngập ngừng quay sang hỏi Lạc Phá Thiên.
Vị công công già xoay người nói:
– Lần này bệ hạ chỉ truyền khẩu dụ là đưa Vân công tử tới gặp, mong điện hạ hiểu cho.
– Vân huynh đệ cứ đi bái phỏng phụ hoàng, ta ở ngoài này chờ Vân huynh đệ, đừng quá lo lắng, không sao đâu.
Tay Lạc Phá Thiên vỗ vai Cơ Huyền giống như đang an nủi.
– Vậy ta xin đi trước.
Biết lần này Lạc Phá Thiên khó mà giúp được mình, Cơ Huyền chỉ có thể ôm quyền nói lời cảm kích rồi bước theo vị công công già kia gặp hoàng đế.
Vị công công già đưa Cơ Huyền qua không biết bao nhiêu con đường, cuối cùng tới một điện với cái tên vô cùng bá khí “Đế Vương điện”. Xung quanh có các lình gác không ngừng đi tuần, trước cửa điện còn có hai Đấu Linh đỉnh phong canh gác.
Có thể nói nơi này phòng ngự vô cùng chắc chắn, Cơ Huyền còn nghĩ sợ là có trận pháp ẩn tàng phòng khi có vẻ vượt vào bên trong.
Hai tên Đấu Linh đỉnh phong nhìn Cơ Huyền đi tới liền yêu cầu:
– Có lệnh bài mới có thể đi vào.
Cơ Huyền đưa lệnh bài mình ra lần nữa.
Một tên kiểm tra xong cả hai thu lại lệnh bài nhường đường cho Cơ Huyền tiến vào.
Bước vào gần Đế Vương điện, trong điện hai thái giám đã mở cửa nghênh đón. Ở xa xa một vị tổng quản cười nói:
– Mời Vân công tử bước vào.
Nội thất của Đế Vương điện khá chói mắt, tứ trụ giữ điện làm từ vàng còn được điêu khắc hình rồng tỉ mỉ vô cùng. Trên đầu còn có một con rồng ngậm ngọc châu nhìn xuống bên dưới thể hiện vị thế của hoàng thất. Đài án cao được khắc bằng loại gỗ quý kiếm, mơ hồ còn tỏa ra năng lượng ba động đủ để người khác hấp thụ.
Cơ Huyền bước vào bên bên trong điện lập tức có cảm giác thứ gì vô hình trói chặt người của mình, cử động có phần nặng hơn bình thường. Cảm giác này chỉ thoáng qua, có thể là ảo giác của hắn.
Trên điện, nam tử ngồi ở long ỷ bằng vàng chói mắt vô cùng tôn quý, bàn tay không ngừng cầm tấu chương phê duyệt với tốc độ cực nhanh liền dừng lại nhìn tới Cơ Huyền.
Bốn mắt đối nhau, Cơ Huyền cảm thấy cỗ uy nghiêm, đây hẳn là thứ khí thế kiêu ngạo từ trên nhìn xuống được hoàng thất rèn rũa qua vô số thế hệ. So với cảm giác với Gia Hình Thiên thì hoàng đế Lạc Nhạn này gây khó chịu hơn nhiều.
Biểu cảm trên khuôn mặt Cơ Huyền không lộ ra suy nghĩ, vòng tay thi lễ nói:
– Thần Vân Huyền bái kiến bệ hạ.
Hoàng đế Lạc Nhạn quan sát Cơ Huyền thi lễ thể hiện sự tôn trọng, sắc mặt từ uy nghiêm liền biến thành khuôn mặt hòa ái nói:
– Không cần đa lễ như vậy đâu. Mau mang ghế cho Vân Huyền.
Hai tên thái giám mau chóng mang một cái ghế vào cho Cơ Huyền.
– Đa tạ bệ hạ.
Cơ Huyền ngồi xuống ghế, miệng nói cảm tạ, trong suy nghĩ âm thầm phán đoán thực lực của hoàng đế Lạc Nhạn. Đối phương đã ẩn dấu khí tức, bản thân không tiện dùng linh hồn lực thăm dò. Chỉ là dựa trên khí huyết và khí thế thì hắn nghĩ hoàng đế Lạc Nhạn ít nhất cũng Đấu Hoàng nhất tinh trở lên.
Vừa ngồi xuống, hoàng đế Lạc Nhạn đã nói:
– Vân Huyền sự tình của Khố Lợi gia tộc Song nhi đã nói lại với ta rồi. Hôm nay ta gặp mặt quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên. Tuổi không lớn mà bản lĩnh lại không nhỏ. Ta rất thưởng thức.
Cả người Cơ Huyền hơi cứng lại, không biết ý nghĩa câu nói này muốn ám chỉ điều gì. Hoàng đế Lạc Nhạn nhìn ra được suy nghĩ của Cơ Huyền liền nói:
– Nhờ ngươi mà hoàng thất có thể phát hiện ra tai họa ngầm, công lao lớn nhất, đương nhiên không thể không ban cho ngươi phần thưởng xứng đáng.
– Bệ hạ, việc này..
Cơ Huyền đứng dậy muốn nói gì, lại bị hoàng đế Lạc Nhạn chặn lời:
– Chi bằng trong triều còn thiếu một chức Thái Úy, ta liền ban thưởng cho ngươi. Cảnh giới Đấu Vương đỉnh phong hiện nay thì nhận chức vị này hoàn toàn phù hợp, vậy thì phủ đệ của ngươi có thể đặt gần nơi này một chút.
Thái Úy là chức quan võ đứng đầu trong triều đình, vị trí mà rất nhiều võ tướng thèm khát.
– Bệ hạ, ân điển này quá lớn, thần nhận không nổi, mong bệ hạ suy xét.
Nhìn hoàng đế Lạc Nhạn, Cơ Huyền cung tay cúi người, giọng điều từ chối.
Lão hoàng đế này không biết nghĩ gì trong đầu mà mau chóng ban cho mình chức quan lớn như vậy, hắn không muốn tự dưng nhảy vào một cái hố không rõ mục đích của người khác ban cho..
Lời từ chối này khiến không khí tại Đế Vương điện cứng lại, đám thái giám cũng không dám hô hấp, cả điện không có một âm thanh phát ra.
Bầu không khí này làm cho mọi người bao gồm cả Cơ Huyền có phần áp lực.
– Ngươi là đang từ trối khẩu dụ của trẫm!
Từ “ta” chuyển thành “trẫm”, chứng minh hoàng đế Lạc Nhạn vô cùng không vui. Lời nói xuất ra, trên người hoàng đế Lạc Nhạn phát ra một cỗ áp bách.
Cỗ áp bách rơi xuống người Cơ Huyền giống như tòa tiểu sơn áp lên trên lưng, hoàn toàn vượt ra khỏi áp bách Đấu Hoàng thông thương phát ra. Làm hô hấp hắn phát ra có phần dồn dập, sắc mặt cũng thay đổi.
Trong lòng Cơ Huyền thầm mắng, cỗ áp bách này không thể gây thương tổn thực chất cho hắn, nhưng linh hồn lực lại chịu áp chế không nhỏ, khó khăn chống lại.
– Chỉ là một Đấu Hoàng khó mà tạo ra cỗ áp bách áp chể được cả linh hồn lực của ta, chắc chắn Đế Vương điện này có gian trá.
Hắn miễn cưỡng phóng ra linh hồn lực bao phủ toàn thân cứng đối cứng cùng cỗ áp bách này.
Khi ngẩn đầu lên, quan sát mọi thứ xung quanh không phát sinh biến động gì, những tên thái giám xung quanh chỉ cúi đầu im lặng. Mục quang hoàng đế Lạc Nhạn vẫn đang nhìn chằm chằm tới hắn.
– Cỗ áp bác này có vẻ chỉ nhắm vào mình xung quanh có thể không có gì thay đổi. Xem ra tòa Đế Vương điện này có bố trí trận pháp, mà người đang dùng trận pháp nhằm vào mình có thể là hoàng đế Lạc Nhạn.
Cơ Huyền đưa ra phán đoán, chắc vừa nãy khi vào cửa bản thân đã bị trúng chiêu, cái cảm giác khó chịu khi đó không phải ảo giác.
Tiếc là trận pháp hắn không biết gì nhiều, đành phải hỏi hệ thống:
– Hệ thống, hãy quét toàn bộ Đế Vương điện, chỉ ra chỗ mắt trận cho ta.
Hệ thống liền bắt đầu quét, rất nhanh bao cáo lại:
– Tinh. Hệ thống tạm thời không tìm thấy mắt trận nhưng hệ thống quét được dao động đấu khí bất thường tại năm vị trí. Mời kí chủ xem.
Hình ảnh hệ thống truyền vào não Cơ Huyền, tại năm vị trí mà hệ thống nói là bốn cái cột trụ hình rồng và con rồng ở trên trần. Hóa ra năm cái thứ này không chỉ là vàng đơn giản như vậy, bên ngoài là vàng bên trong là vô số văn tự tổ hợp lại kết thành một tòa trận pháp.
– Tinh. Hệ thống dựa vào năm điểm dao động phân tích được tòa trận pháp này được dung nhập vào đại điện, mắt trận dùng để thao túng đại điện để người nắm giữa cùng đại điện dung nhập lại làm một, ý chí người sử dụng chính ý đại điện. Tại trong phạm vi này có thể tùy ý thao túng năng lượng xung quanh.
Hệ thống giải thích trận pháp.
Cơ Huyền hỏi:
– Vậy ngươi có thể phá giải không.
– Tinh. Không xác định được mắt trận, hệ thống không tìm ra được cách phá giải.
Hệ thống nói.
Tức là hiện tại Cơ Huyền không có khả năng ứng phó với trận pháp này, trong khi áp lực từ trận pháp gây ra không ngừng gia tăng lên linh hồn.
– Tinh. Hệ thống khuyến nghị kí chủ không nên đối kháng mạnh mẽ với trận pháp này, theo phân tích thì kí chủ càng phản kháng thì trận pháp sẽ tăng thêm lực lượng. Hãy thả lỏng, tâm không tạm niệm tự dưng áp lực sẽ giảm bớt.
Nghe vậy Cơ Huyền có phần do dự, hệ thống đương nhiên không nói sai, nhưng nếu hắn bỏ đi phản kháng thả lỏng tâm trạng thì nếu hoàng đề mà ra tay, bản thân khó mà chống lại được.
– Sau này nhất định phải nhờ Nhã Phi tìm hộ một quyển bí bịch trận pháp, dù không thể học thành tài nhưng biết được sơ lược qua cũng khiến bản thân khó mà chật vật trước trận pháp như thế này.
Cơ Huyền thở dài, bắt đầu buông bỏ tâm thái, linh hồn lực thu lại vào trong cơ thể. Tùy ý để cỗ áp lực kia thẩm thấu vào cơ thể của mình.
Quả nhiên sau khi Cơ Huyền thả trôi tâm thì áp bức vô hình đố thuyên giảm.
Ánh mắt hoàng đề Lạc Nhạn nhớn lên trước hành động của Cơ Huyền lúc này, khóe miệng nhếch lên thể hiện sự hài lòng của bản thân, cười lớn.
Tiếng cười này đem toàn bộ áp lực vô hình kia tan biến vào trong hư không.
Cơ Huyền cảm nhận được liền khôi phục tâm trạng, trong lòng thầm rủa tổ tông hoàng đế Lạc Nhạn. Hiển hiên đối phương cố tình thử hắn và thể hiện năng lực hoàng thất thị uy. Nếu không phải hoàng đế Lạc Nhạn không phát ra sát khí thì hắn dùng bí pháp thăng lên Đấu Hoàng rồi phản sát rồi.
Hoàng đế Lạc Nhạn nói:
– Ánh mắt Song nhi cùng Thiên nhi vô cùng tốt, Vân Huyền công tử không chỉ năng lực mạnh mẽ lại có can đảm cùng trí tuệ.
Từ Vân Huyền đổi thành Vân Huyền công tử chứng minh hoàng đế hài lòng, giọng nói có phần thân thiết hơn.
– Vậy vừa rồi là bệ hạ muốn thử năng lực của ta.
Cơ Huyền nói.
Xung quanh đám thái giám thầm đổ mồ hôi lạnh vì thái độ Cơ Huyền hiện nay, thế mà hoàng đế Lạc Nhạn hoàn toàn không để tâm nói:
– Vân huyền công tử được hai đứa con của ta đánh giá cao tới mức để cử với ta về công tử. Vì thế ta muốn thử xem Vân Huyền công tử có bản lĩnh như thế nào.
– Vậy lần thử này bệ hạ đã hài lòng?
Hoàng đế ánh mắt hứng thú nói:
– Đương nhiên là hài lòng, ta không ngại nói thẳng là cả toàn điện này được bao phủ trận pháp bí truyền hoàng thất sáng tạo ra, mọi thứ tại nơi này tùy ta khống chế. Điểm đặc biệt của trận pháp này là khả năng áp bức linh hồn, người bị áp bức càng phảng kháng thì càng bị khóa chặt làm cho kẻ đó kiệt quệ tới mức xin tha thứ. Trong số những người được ta dùng trận chỉ có hai người có năng lực vượt qua được, mà công tử dùng cách buông lỏng nội tâm là người đầu tiên. Tại sao có thể nghĩ ra được cách phá trận như vậy?
“Tại vì ta có hệ thống”, lời này thì không thể nói. Cơ Huyền chuẩn bị nghiêm túc bịa truyện. Hắn nói:
– Kì thực thần không hiểu về trận pháp, nhưng dưới áp lực vừa nãy ngộ ra dụng ý của các vị tiền nhân hoàng thất sáng tạo trận pháp, dẫn lối cho thần.
– Còn có dụng ý! Mau nói xem.
Hoàng đế Lạc Nhạn vô cùng có hứng thú nghe Cơ Huyền nói tiếp.
– Chính là trận pháp này không phải khảo hạch thực lực mà là khảo hạch lòng người. Áp bách là đại biểu cho hoàng thất, với những kẻ bất trung muốn chống đối hoàng thất thì áp bách với bọn chúng càng lớn, thể hiện sự cường đại của hoàng thất, áp bách đến khi bọn chúng thừa nhận bản thân không vượt qua được bức tường đó liền cúi đầu xưng thần. Khi đó áp bức lớn tới đâu cũng tiêu biến, thể hiện sự đại lượng hoàng thất, bọn chúng có bất trung thì vẫn luôn cho bọn chúng cơ hội làm lại từ đầu.
Cơ Huyền ngừng lại một chút nhìn tới hoàng đế Lạc Nhạn, chậm rãi nói nốt:
– Đây chính là dụng ý các vị hoàng thất tiền nhân. Vừa thể hiện được sự lớn mạnh và bao dung của hoàng thất. Vừa nhấm mạnh tới lòng trung thành với những kẻ bất trung hướng mũi nhọn tới hoàng thất.
Đám thái giám nghe xong cũng cảm thấy lời lẽ Cơ Huyền vô cùng thuyết phục, không khỏi thổn thức vì dụng ý của tiền nhân. Cũng cảm thấy hai chữ trung thành vốn được treo trên miệng những vị quý tộc đại thần mang theo sự nặng nề như vậy.
Nghe những lời hay ý đẹp đó hoàng đế Lạc Nhạn đương nhiên hài lòng.
Mục quang nhìn chằm chằm Cơ Huyền , bỗng lên lên tiếng hỏi:
– Vậy còn ngươi, lòng trung thành của ngươi đặt tại vị trí nào.
– Lòng trung thành của thần không phải đã được trận pháp chứng minh rồi sao, bệ hạ anh minh chắc chắn sẽ nhìn ra được nó.
Cơ Huyền dáng vẻ không thẹn với lòng dõng dạc đáp lại.
– Vậy trẫm lại đổi câu hỏi, lòng trung thảy của ngươi với Lạc Nhạn dế quốc sẽ tồn tại trong bao lâu.
Hoàng đế Lạc Nhạn đứng dậy phát ra uy thế của một hoàng đế nhìn xuống quần thần.
Cơ Huyền cung tay, giọng nói vô cùng chắc chắn khẳng định:
– Cùng với đế quốc vĩnh viễn trường tồn vạn năm, vĩnh viễn không thay đổi.
Giọng điệu có phần hào hùng, cùng quyết liệt để cho mọi người phải rung động trong lòng…