Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh - Chương 322: Tình nhân của Lạc Vô Song
- Trang Chủ
- Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh
- Chương 322: Tình nhân của Lạc Vô Song
Cơ Huyền cùng Chiến tướng quân rời khỏi Đế Vương điện liền thấy một người thị nữ chờ sẵn ở đó.
– Bái kiến Chiến tướng quân, Vân công tử.
Thị nữ nhìn thấy Cơ Huyền liền thi lễ, giọng nói nhẹ nhàng:
– Làm phiền hai vị, công chúa biết tin Vân công tử tới liền phái nô tì tới mời công tử tới điện có lời muốn nói.
Lạc Vô Song này tin tức cũng nhanh nhạy thật, hắn vừa mới vào cung chưa lâu đã có thể phái người đón đầu. Cơ Huyền nữ nhân này muốn nói gì, cũng nên để cô ta yên lòng. Hắn quay ra nói với Chiến tướng quân với ngữ khí dò hỏi:
– Việc này Chiến tướng quân thấy như nào.
– Công chúa đã triệu kiến sao có thể không đi, ta sẽ để lại vài hộ vệ hộ tống ngươi về phủ là được.
Chiến tướng quân đáp, sau đó quay người rời đi luôn, không để tâm chút nào.
Nếu là người khác sợ là còn muốn hóng hớt vì sao công chúa mời một nam nhân tới điện của mình cơ đấy. Mà Chiến tướng quân cũng là ứng cử viên phò mã, thế mà không để ý tới công chúa tý nào. Cơ Huyền thầm nghĩ người này không biết nên gọi là tâm trí kiên định hay là đầu gỗ.
– Vậy mười Vân công tử đi theo nô tì.
Thị nữ mời Cơ Huyền đi theo.
Có thị nữ dẫn đường mà cũng tốn gần vài khắc đi bộ mới đến nơi, trước mặt là tòa điện tinh xảo gọi là Tây cung.
Đúng là thật có chút ý tứ, nơi ở của Lạc Phá Thiên là Đông cung ngự tại phía đông gần với Đế Vương điện hơn. Lạc Vô Song thì lại ở Tây cung ngự phía tây, tới đại điện hoàng thất thì nhanh hơn. Hai bên tạo thành một thế cân bằng vi diệu.
– Hồi bẩm công chúa, Vân công tử đã đến rồi.
Thị nữ không bước vào trong mà đứng ở bên ngoài khom người báo vào.
Từ Tây cung truyền tới âm thanh trong trẻo đáp:
– Để hắn vào trong, đồng thời bảo các thị nữ khác ra bên ngoài đi.
Theo lệnh, các thị nữ mở cửa bước ra ngoài thành hàng dài mời Cơ Huyền bước vào bên trong để hắn hơi giật mình một chút.
Bước vào bên trong Tây cung, Lạc Vô Song quý phái ngồi ở bàn thưởng trà. Cô ta đưa tay ra ngụ ý bảo Cơ Huyền ngồi xuống.
Giờ không có người ngoài, Cơ Huyền chẳng thèm giả bộ ngồi xuống thoải mái nói:
– Sự tình cô muốn hỏi, ta có thể khẳng định là sự thật. Cha của cô muốn ta tham gia vào lần kén rể sắp tới, ngoài ta ra cha của cô còn bài bối thêm người thân tín của mình tham gia. Đương nhiên ta việc ta hứa với cô ta cũng sẽ cố hết sức để làm, nhưng ta không đảm bảo được kết quả nằm chắc trong tay mình đâu. Vì thế cô nên tự chuẩn bị thêm kế hoạch dự phòng ngoài ta đi.
Từ đầu tới cuối Lạc Vô Song chỉ yên tĩnh thưởng trà, không nói gì. Chỉ có một mình Cơ Huyền thao thao bất tuyệt nói hết mọi thứ trong thời gian ngắn nhất, nói tới khô miệng thì dừng lại cầm tách trà uống như nước lọc, rồi làm ra vẻ đã nói xong đứng dậy muốn rời đi.
– Chờ đã, ngươi không cần phải vội vã như thế.
Lạc Vô Song đặt tách trà đang nhâm nhi xuống rồi mới mở miệng:
– Sự tình ngươi nói ta đoán được chút ít, những kẻ ngáng chân hiện này không chỉ phụ hoàng mà còn có cả các gia tộc cùng Kim Nhạn tông, để chàng ấy chiến thằng thì có phần khó khăn, dù ngươi trợ giúp chàng ấy tỷ lệ khó khăn vẫn rất cao.
– Cô đã hiểu thì cần gì phải ta dong dài làm gì. Thỏa thuận kia ta vẫn sẽ cố hết sức để làm trong khả năng, phần còn lại chỉ còn phụ thuộc vào cô thôi. Trừ phi lần này cô mời ta qua là có kế hoạch khắc phục rồi.
Cơ Huyền vừa nói vừa nhìn khuôn mặt nghiêm túc có phần bình thản của Lạc Vô Song liền cảm thấy có gì đó gian trá.
– Ngươi nói đúng, lần này mời ngươi qua đích thực đã có kế hoạch khắc phục rồi, cần nhờ ngươi giúp ta một lần.
Trên mặt Lạc Vô Song mang theo sự kiên quyết khó nhọc.
Thần thái này càng làm Cơ Huyền có phần cảnh giác, nữ nhân này tính làm điều gì mà điệu bộ kiên quyết như thế. Không lẽ muốn ta giúp bỏ trốn cùng tình nhân, hay trợ giúp cô ta tạo phản vì người yêu?
Phải nói là đầu óc Cơ Huyền đưa hơi xa rồi.
Lạc Vô Song nói:
– Ngươi cứ yên tâm sự tình này với ngươi căn bản không có hại cũng rất dễ dàng để làm được nếu cố hết sức.
– Trước tiên nói ra đã để ta xác định, sau mới quyết định.
Cơ Huyền tỉnh táo vô cùng. Thấy vậy Lạc Vô Song liền nói:
– Đó là bỏ qua kế hoạch cũ, cố gắng trở thành phò mã công chúa. Trở thành công của ta.
Không khí xung quanh bỗng cứng đờ, mọi thứ chìm vào im lặng. Sắc mặt Cơ Huyền thể hiện sự ngạc nhiên khó mà che dấu được, đầu hắn hiện lên muốn vàn câu hỏi. Bản thân chẳng khờ khạo tới mức nghĩ mình mê hoặc nổi Lạc Vô Song để cô nàng bỏ đi tình nhân muốn cưới hắn. Hắn đoán vẫn còn câu cô ta chưa nói, kiên nhẫn chờ nốt nửa còn lại.
Lạc Vô Song nói tiếp:
– Đương nhiên là phò mã trên danh nghĩa mà thôi.
– Phò mã trên danh nghĩa!?
Tới cụm từ này là Cơ Huyền biết không có gì tốt đẹp rồi. Nhưng Lạc Vô Song coi như không quan trọng mà giải thích:
– Đúng, chỉ là trên danh cho người ngoài xem mà thôi. Mối quan hệ chân chính chúng ta không phải thật sự, cũng không tới bước làm tới cuối cùng. Người phu quân chân chính của ta chính là chàng ấy. Ngươi hẳn hiểu phải không.
Khóe miệng Cơ Huyền giật giật, nữ nhân này quả thực dám nghĩ tới việc này, coi hắn là thằng ngu à. Lấy hắn làm bình phong chắn trước thiên hạ cho cô ta và tình nhân yêu đương.
Bản thân Cơ Huyền chẳng thèm quan tâm tới cái chức phò mã này, chẳng có ham muốn gì với Lạc Vô Song. Nhưng tiếp nhận chức phò mã trên danh nghĩa này rồi Lạc Vô Song có mối quan hệ bên ngoài khác nào tự cầm sừng cắm lên đầu mình. Lại còn phải giải thích với Nhã Phi, Vân Vận, Tiểu Y Tiên thế nào nữa.
– Đương nhiên ta sẽ không để ngươi khó xử, ngoài mặt ta đều thuận theo ý ngươi, đồng thời tài lực và tiềm lực của hoàng thất Lạc Nhạn đều sẽ đặt lên người ngươi, toàn lực trợ giúp ngươi.
Lạc Vô Song đưa ra các lời hứa đảm bảo đủ làm mê hoặc người khác, cộng thêm ngữ khí mềm mỏng người khác sớm đã động lòng, biết là trên danh nghĩa cũng muốn làm rồi.
Cơ Huyền cười lạnh, còn muốn lợi dụ. Gia tài hoàng thất có mạnh bằng Huyền Thiên thương hội không, có bằng trình độ luyện đan của ta không. Ta mà muốn thì thay chân Hàn Phong xây lên thế lực riêng còn được.
Cố nén sự khinh bỉ của bản thân lại, hắn nói:
– Thứ nhất, ta không tán thành kế hoạch này. Ta đã có nữ nhân, ta không muốn vì kế hoạch của cô gây ra nhiểu nhầm không cần thiết phải có. Thứ hai, ta không thích làm phò mã, cũng chẳng thèm tài nguyên của hoàng thất làm cái khỉ gì. Thứ ba, ta không phải thằng ngu. Kế hoạch lần này cô bày gia ta coi như không nghe thấy, cứ như kế hoạch cũ mà triển khai.
Thấy mềm mỏng không được, Lạc Vô Song đanh mặt hỏi:
– Ngươi từ chối quyết liệt như vậy không sợ cổ trung trong người bạo phát sao?
– Còn muốn dọa ta, vậy cô cứ thử xem. Chúng ta đã từng giao thủ cùng hợp tác, hẳn cô rất rõ nếu cô ra tay trước mà không đoạt được mạng của ta thì kết cục bản thân sẽ như nào phải không.
Cơ Huyền chẳng khách khí đe dọa ngược lại phóng ra sát khí. Lạc Vô Song hừ lạnh đấu khí lạnh lẽo thấu xương kéo tụt nhiệt độ trong phòng xuống.
Trong cung không khí tràn ngập thuốc súng, bên ngoài một tiếng chân trầm ổn bước gần tới, một giọng nói nam tử bên ngoài phá vỡ bầu không khí:
– Ngô Diệc Triết bái kiến công chúa Lạc Nhạn.
Khuôn mặt Lạc Vô Song khi nghe giọng nói này liền tức khắc biến chuyển, bàn tay không tự chủ khẽ vuốt nhẹ mái tóc, chỉnh lại y phục trên người, biểu cảm hồi hộp hiện rõ lên trên mặt. Giọng nói nhẹ nhàng:
– Mời Ngô công tử vào.
Vốn Cơ Huyền cũng đang khảm khái nữ nhân giống Lạc Vô Song cũng có một mặt nữ tính e thẹn như thế, tình yêu đúng là vĩ đại. Nhưng hắn phát hiện ra bản thân khá là ngây thơ rồi, ánh mắt nhìn vào nam nhân kia mới hiểu lý do Lạc Vô Song mê kẻ ngày như thế.
Nam tử mặc một bộ y phục màu trắng, bàn tay cầm quạt bằng ngọc vô cùng bắt mắt. Cộng thêm dáng người cao ráo, ngũ quan giống đẹp như tượng tạc, khí chất giống thần tiên không nhiễm bụi hồng trần.
Dáng vẻ này đủ để nữ nhân phải si mê, nam nhân tự thẹn không bằng.
Ánh mắt Cơ Huyền mang theo kinh thường liếc Lạc Vô Song, tưởng sự tình anh hùng cứu mỹ nhân cái gì. Hóa ra cũng là bị nhan sắc kia chiếm phần lớn công lao rồi.
Bỗng hắn nghĩ tới một câu truyện cười ở kiếp trước.
Cùng là nghĩa hiệp cứu mỹ nữ gặp nạn, nhưng nếu nam tử đó là người không có ngoại hình đẹp thì nữ nhân mở miệng thề nguyện sẽ hẹn kiếp sau làm trâu làm ngựa để báo đáp ân tình. Còn nam tử đó là mỹ nam hiếm có khó tìm thì liền lao vào lấy thân báo đáo luôn không do dự.
Đối với nam tử xấu thì cô ta thà làm trâu làm ngựa ở kiếp sau cũng không muốn làm người mà báo đáp.
Lạc Vô Song khi này đã tiết chế hơn cảm xúc ở trên mặt, nhưng giọng nói có phần vui vẻ giới thiệu:
– Diệc Triết, vị này là Vân công tử bằng hữu tốt mà ta từng kể. Vân thiếu úy, đây là Diệc Triết.
“Bằng hữu tốt”, ba chữ này Cơ Huyền nghe xong còn nổi hết da gà, vậy mà nữ nhân này nói thành thục không ngượng mồm hay sao.
– Nguyên lai là Vân công tử, tại hạ ngưỡng mộ đã lâu, đúng như lời Vô Song nói là nhân trung chi long. Tuổi còn trẻ đã đạt thành tựu Đấu Vương đỉnh phong chuẩn bị tiến vào Đấu Hoàng, tại hạ tự thấy bản thân xấu hổ không bằng.
Ngô Diệc Triết hướng tới Cơ Huyền ôm quyền, giọng điệu chắc nịch như lời nói thật lòng phát ra từ nội tâm.
Ánh mắt Cơ Huyền xẹt qua tia âm trầm, lại rất nhanh biến mất. Hắn lập tức khiêm nhường nói:
– Ngô huynh nói đùa, lời vừa nãy để phải là tại hạ nói mới đúng. Nay có vinh hạnh gặp được Ngô huynh thì ta mới biết thế nào gọi là “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song ”. Quả nhiên là vô cùng xuất chúng, vô cùng sáng chói.
Cả hai người bị câu khen vô cùng ý thơ của Cơ Huyền làm cho bất ngờ.
Ngô Diệc Triết thoáng cứng người, bản thân đương nhiên vô cùng hưởng thụ “lời khen có cánh”, lại không biết đáp lại thế nào cho phù hợp với câu kia.
Vẫn là Lạc Vô Song lên tiếng phá vỡ sự ngại ngùng cho Ngô Diệc Triết:
– Được rồi, hai người cũng không cần khách khí qua lại như thế. Mà không phải Vân công tử có việc sao, ta cũng không tiện giữ ngươi lại lâu hơn nữa.
– Vậy tại hạ xin cáo từ trước.
Cơ Huyền ôm quyền rời đi.
– Ngô huynh nếu có thời gian chúng ta cùng nhau uống rượu hàn huyên.
– Được.
Trước khi đi Cơ Huyền liền hẹn Ngô Diệc Triết, tên này lập tức đồng ý không hề do dự.
Đến khi Cơ Huyền rời khỏi cung điện của Lạc Vô Song, khuôn mặt tươi của hắn thu hồi lại. Vốn biết tên này không phải hạng người tầm thường, có âm mưu để tiếp cận tới Lạc Vô Song, chỉ là năng lực tên này lại nói ra được bản thân mình đột phá tới Đấu Vương đỉnh phong. Sự này diễn ra chưa lâu, Lạc Vô Song còn chưa biết thế mà tên này lại nhận ra.
Chưa kể cảm giác địch ý mờ nhạt nắm vào mình, với linh hồn cường đại của Luyện Dược Sư vẫn có thể nắm bắt được. Địch ý mờ nhạt này đủ để chứng minh tên này không đơn giản như dáng vẻ đạo mạo kia.
– Haiz, chỉ sợ lần này không yên ổn được rồi.
Nếu Ngô Diệc Triết là thuộc hạ của thế lực bí ẩn đang ủ mưu với hoàng thất Lạc Nhạn qua Lạc Vô Song thì bọn chúng sẽ loại bỏ những kẻ phiền toái chưa vững gót chân tại đế đô trước, như Cơ Huyền chính là mục tiêu đầu tiên.
Hắn có mối quan hệ tốt với Lạc Phá Thiên và Lạc Vô Song, ngày mai sẽ lộ ra tin tức được sự trọng dụng của hoàng đế Lạc Nhạn phong làm Thiếu Úy. Đúng là cái gai trong mắt nhiều kẻ luôn mà.
Cơ Huyền còn nghi ngờ lão hồ ly hoàng đế kia cố tình đẩy hắn lên đầu ngọn gió, vừa tìm ra những con chuột lẩn trốn mà không cần mạo hiểm mất đi một chiến tướng trung thành.
– Ta vốn chỉ muốn tìm cơ hội cứu ra con gái Tiêu lão thôi mà, giờ người thì không kiếm được lại vướng vào đống rắc rối của đám Lạc Nhạn đế quốc này. Ai cho ta lương thiện đây…