ĐẠO TRƯỞNG LẠNH LÙNG RƠI VÀO TAY TA - Thứ Nhất Cá Đào Tử - Chương 15 - Lần Đầu (Hơi H)
- Trang Chủ
- ĐẠO TRƯỞNG LẠNH LÙNG RƠI VÀO TAY TA - Thứ Nhất Cá Đào Tử
- Chương 15 - Lần Đầu (Hơi H)
Giang Sùng Ngọc bưng chén thủy tinh lên, dùng muỗng múc một miếng cao vải thiều ướp lạnh đưa tới bên miệng Linh Chiêu, “Ăn đi, xem mùi vị có giống với hai trăm năm trước nàng ăn không.”
Linh Chiêu há miệng nuốt miếng cao vải thiều xuống, hai mắt sáng lên, cười khen Giang Sùng Ngọc, “Ăn ngon lắm! So với hai trăm năm trước còn ngon hơn.”
Giang Sùng Ngọc gạt bàn tay đang định cầm chén của nàng, đút cho nàng ăn từng muỗng một.
Linh Chiêu không được tự nhiên, nếu không biết thân phận của hắn thì nàng nhất định sẽ hưởng thụ, nhưng giờ nàng đã biết Giang Sùng Ngọc chính là Khương Tuy, lúc ở chung với hắn liền cảm thấy căng thẳng.
Đặc biệt là nàng còn thất hứa với hắn, điều này khiến Linh Chiêu trông giống như một người vô tâm lại vô ơn.
“Để ta tự mình làm.” Linh Chiêu lần nữa muốn cầm lấy chén, lại bị Giang Sùng Ngọc tránh né.
Hắn lắc đầu, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ có ánh mắt không còn lạnh lùng như vậy.
Linh Chiêu ngượng ngùng rụt tay lại, ánh mắt tập trung vào chén thủy tinh.
Khi chỉ còn hai miếng, Linh Chiêu nghiêng đầu qua một bên nói, “Ngươi ăn đi, vốn dĩ ta còn muốn hái vải cho ngươi ăn, kết quả ngươi lại đi trước một bước làm cao vải thiều ướp lạnh…”
Nàng thầm mắng bản thân không biết cố gắng, rõ ràng ban đầu không phải như vậy!
Đều do nàng tiện tay nhất định phải lấy đồ vật dưới gối người ta ra nên mới tạo thành cục diện như bây giờ.
Giang Sùng Ngọc bưng chén từ bên kia án thư đi tới, dựa vào mép bàn, đứng bên người Linh Chiêu, hơi khom lưng đút miếng cuối cùng cho nàng.
Linh Chiêu không còn cách nào khác đành mở miệng ngậm lấy, không đợi nàng phản ứng lại Giang Sùng Ngọc đã cúi xuống hôn lên môi nàng.
Thời điểm hắn không phát bệnh, toàn thân lạnh toát, trên môi cũng lạnh như băng, cảm giác lạnh buốt dán vào miệng Linh Chiêu.
Giang Sùng Ngọc vươn đầu lưỡi ra xâm nhập khoang miệng Linh Chiêu, tiện tay đặt chén lên án thư, sau đó ôm lấy một bên mặt Linh Chiêu, khiến nụ hôn càng sâu hơn.
Cả người Linh Chiêu đều ngây ngẩn, nàng nhất thời không phản ứng lại, chỉ ngẩn ngơ ngồi trên ghế bị Giang Sùng Ngọc nâng mặt lên hôn môi.
Cao vải thiều ướp lạnh tan trong nụ hôn của hai người, cả hai đều nếm được mùi vị.
Đây là lần đầu tiên Giang Sùng Ngọc hôn một người, hắn có chút khẩn trương, ngón cái tay phải vuốt ve khóe môi Linh Chiêu, tay trái giữ chặt lấy đạo bào bên người, khiến cho áo choàng nguyệt bạch xuất hiện vài nếp nhăn.
Hắn nhắm mắt lại, không dám nhìn biểu cảm trên mặt Linh Chiêu.
Nhưng động tác trên môi lại không chút nao núng, hắn ngậm lấy cánh môi Linh Chiêu, cảm giác ướt mềm thơm ngọt.
Ngón tay Giang Sùng Ngọc khẽ cử động, ôm lấy cổ Linh Chiêu, để môi nàng áp sát vào môi hắn hơn.
Linh Chiêu vượt qua được cơn choáng váng ban đầu, liền đảo khách thành chủ vòng tay qua cổ Giang Sùng Ngọc, kéo hắn xuống.
Nàng vươn đầu lưỡi đáp lại nụ hôn của Giang Sùng Ngọc, môi răng hai người giao triền, cả hai đều không lùi một bước.
Giang Sùng Ngọc buông tay trái đang nắm chặt áo choàng ra, lôi kéo Linh Chiêu đứng dậy, còn mình thì ngồi xuống ghế, rồi ôm Linh Chiêu vào lòng, để nàng ngồi trên đùi mình giống như một đứa trẻ.
Tay phải hắn đỡ lấy gáy Linh Chiêu, để nàng nghiêng mặt cùng hắn hôn môi.
Hơi thở nóng bức quẩn quanh hai người.
Linh Chiêu giơ tay đẩy Giang Sùng Ngọc ra, nàng hít sâu một hơi, thở hổn hển, mới nghiêng đầu nói, “Ngươi không cần thở sao?”
Chóp tai Giang Sùng Ngọc nóng rực đỏ bừng, vẻ ngượng ngùng ập lên sườn mặt hắn, nhuộm gò má như ngọc nhiễm chút ửng đỏ.
Hắn giơ tay vòng qua lưng Linh Chiêu, ôm nàng vào lòng, dùng cằm chống lên đỉnh đầu Linh Chiêu, không cho nàng nhìn thấy mặt hắn.
Linh Chiêu tựa trong ngực hắn cười cười, nàng túm lấy vạt áo Giang Sùng Ngọc không buông, thấp giọng nói, “Giang Sùng Ngọc, chỉ được cái to mồm.”
Giang Sùng Ngọc sửng sốt, hắn khẽ mỉm cười, lồng ngực rung động, “… Linh Chiêu, không phải.”
Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên Linh Chiêu, giọng nói thanh lãnh ôn hòa như tiếng ngọc rơi xuống đất, nhẹ nhàng rơi vào tai Linh Chiêu khiến nàng run lên.
“Là cầm lòng không đậu.” Hắn cúi đầu hôn nhẹ đỉnh đầu Linh Chiêu.
Linh Chiêu ngẩng mặt lên, ánh mắt nàng nóng rực chăm chú nhìn Giang Sùng Ngọc, càng xem càng thấy thích.
“Giang Sùng Ngọc.” Nàng khẽ gọi.
“Ừm?” Giang Sùng Ngọc chờ nàng lên tiếng.
Nháy mắt tiếp theo, Linh Chiêu nâng người lên, áp môi vào môi hắn, mơ hồ nói, “Giang Sùng Ngọc, ngươi thật đẹp mắt.”
Hai tay nàng bắt đầu không ngoan, sờ soạng khắp nơi, từ trước ngực đến xương bả vai nhô lên sau lưng, dọc theo đường gờ vai đi xuống rồi dừng lại trên eo hắn.
Nàng rời khỏi môi Giang Sùng Ngọc, nghiêng đầu ghé vào tai hắn hỏi, “Được không?”
Yết hầu Giang Sùng Ngọc lăn lộn, xương tai hắn trời sinh xinh đẹp, sau khi nhiễm rặng mây đỏ càng thêm tinh xảo như ngọc.
Hắn chậm rãi gật đầu, hai tay vô thức ôm chặt Linh Chiêu.
Ngón tay Linh Chiêu vừa động đã cởi bỏ đai lưng của hắn, theo đạo bào mở rộng lấy tay sờ vào cơ bắp, vuốt ve vòng quanh eo bụng một vòng mới bắt đầu đi xuống.
Giang Sùng Ngọc tựa đầu vào cổ Linh Chiêu, mút hôn cần cổ trắng nõn của nàng, đột nhiên tay Linh Chiêu chui vào giữa hai chân hắn, hô hấp trong phút chốc trở nên hỗn loạn.
Linh Chiêu cắn vành tai hắn, nhỏ giọng nói, “Còn nhớ ba tháng trước không? Ngày đó ngươi đi hàng phục xà yêu, khi đó ta đã nhìn trúng ngươi rồi, còn ở trong khách điếm lột sạch quần áo ngươi…”
Giang Sùng Ngọc không ngừng nuốt nước miếng, trong lòng rất khó chịu, như có một ngọn lửa từ bụng hắn thiêu đốt, đốt thẳng lên trái tim và đầu hắn, không giống nhiệt độ khi Giáng Thần Chú phát tác, là một loại nóng bỏng khác.
Linh Chiêu nắm lấy gậy thịt Giang Sùng Ngọc, lần này còn chưa chờ nàng bắt đầu gậy thịt đã nửa cương, ngón tay nàng trượt lên xuống thân trụ vài lần, gậy thịt trong nháy mắt trở nên cứng rắn nóng bỏng tay.
Giang Sùng Ngọc úp mặt vào cổ Linh Chiêu, bàn tay trên lưng nàng không ngừng xoa xoa dọc theo sống lưng như để làm dịu đi cảm giác bồn chồn khó chịu trong lòng.
Linh Chiêu vươn tay trái nắm lấy tay hắn, sau đó đặt tay hắn lên vú nàng, “Đừng sờ lưng ta nữa, sờ nơi này.”
Đuôi mắt Giang Sùng Ngọc phiếm đỏ, hắn nhẹ nhàng thở dốc, vô thức dựng thẳng eo bụng, đưa gậy thịt vào trong tay Linh Chiêu.
Linh Chiêu dùng ngón tay tinh tế non mềm vuốt ve gậy thịt, từ đầu nấm cực đại đến gốc gậy thịt, qua lại như thể đang trêu đùa một món đồ chơi.
Ngón tay với khớp xương rõ ràng của Giang Sùng Ngọc cách đạo bào nhẹ nhàng xoa bóp vú nàng, môi hắn theo cổ Linh Chiêu đi xuống, dừng lại ở xương quai xanh, mút lấy làn da nàng.
Linh Chiêu ngửa đầu, đưa vú vào lòng bàn tay Giang Sùng Ngọc, nhỏ giọng thúc giục, “Mạnh một chút.”
Giang Sùng Ngọc cắn mạnh vào xương quai xanh của Linh Chiêu, nhưng không dùng sức, chỉ dùng hàm răng để day day da thịt mịn màng.
Hắn giơ tay cởi quần áo Linh Chiêu ra, thân thể trắng như tuyết lộ ra trước mắt, ánh mắt trầm xuống, nhìn từ xương quai xanh nhô lên đến vú lớn trắng nõn mềm mại, từ núm vú đứng thẳng đi xuống là vòng eo nhỏ nhắn thon gọn.
Nàng rất gầy, nhưng vú lại rất lớn, giấu trong đạo bào rộng thùng thình thì không nhìn thấy gì, nhưng sau khi cởi quần áo ra thì nặng trĩu treo ở trước ngực.
Giang Sùng Ngọc đưa tay ra, dùng đầu ngón tay chạm vào núm vú đỏ bừng, mở bàn tay, bao lấy toàn bộ bầu vú, dùng lực xoa nắn.
Linh Chiêu nặng nề thở dốc, nàng nghiêng đầu tìm kiếm môi Giang Sùng Ngọc.
Giang Sùng Ngọc vừa kéo áo trên người nàng ra vừa ôm nàng đứng dậy, hai người giống như song sinh dính liền, cùng nhau ngã xuống giường.
Linh Chiêu khóa ngồi trên bụng Giang Sùng Ngọc, giơ tay lột đạo bào nguyệt bạch trên người hắn ra, thẳng tay ném xuống đất.
“Đạo trưởng, ngươi tu đạo, không phải nên đoạn tình tuyệt ái sao? Vì sao ngươi lại không làm?” Nàng cúi xuống, đưa đôi môi đỏ tươi đến gần khóe môi Giang Sùng Ngọc, mang theo ý cười trêu chọc hắn.
Giang Sùng Ngọc nắm lấy cánh tay nàng kéo xuống, để cả người nàng rơi vào trong lòng hắn, nghiêng đầu sát bên tai Linh Chiêu, nhẹ giọng nói, “Linh Chiêu, ta không muốn tu đạo, càng không muốn đoạn tình tuyệt ái, bởi vì có nàng.”