ĐẠO TRƯỞNG LẠNH LÙNG RƠI VÀO TAY TA - Thứ Nhất Cá Đào Tử - Chương 13 - Khương Tuy
Giang Sùng Ngọc cụp mắt xuống, vẻ mặt lạnh lùng, “Ta là Giang Sùng Ngọc.”
Không chờ Linh Chiêu kịp thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe lời này thì nửa câu sau của hắn đã ném nàng xuống vực sâu, “Trước đây từng là Khương Tuy.”
Linh Chiêu giơ tay che trán, xấu hổ cười cười, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Giang Sùng Ngọc xuống giường, cất bước đi tới trước mặt Linh Chiêu, khom người chất vấn nàng, “Ngày đó ngươi nói đi mua cao vải thiều ướp lạnh cho ta, nhưng lại một đi không trở lại, tại sao ngươi lại lừa dối ta?”
Nửa người trên Linh Chiêu ngả ra sau, nàng mím môi cười cười, chậm rãi giải thích, “Không, không phải ta nói rồi sao, ta ghét sinh ly tử biệt… khi đó ngài sắp chết rồi, ta ở lại để tận mắt nhìn thấy ngài chết sao? Như vậy khó chịu lắm.”
“Cho nên ngươi chỉ quan tâm đến cảm thụ của bản thân mà không hề quan tâm đến ta. Khi đó ngươi nói nếu ta muốn sống thì cơ hội sống sót duy nhất là nhập đạo tu hành, ngươi đã quên mất rồi sao?” Giang Sùng Ngọc không thuận theo không buông tha cúi người tới gần Linh Chiêu, hùng hổ dọa người yêu cầu nàng giải thích.
Trong lòng Linh Chiêu càng rối hơn, ai có thể ngờ rằng nam nhân mình coi trọng lại chính là đứa trẻ mà mình đã quen biết hai trăm năm trước chứ!
“Cái đó, Giang Sùng Ngọc, có gì chúng ta từ từ nói, eo ta sắp gãy rồi, có thể đứng thẳng lên được không?” Nàng giơ tay đẩy đẩy ngực Giang Sùng Ngọc.
Giang Sùng Ngọc nghe vậy, càng cúi xuống hơn, nghiêng thân trên tới gần Linh Chiêu.
Linh Chiêu ngả về phía sau, eo gần như sắp gãy, nàng cắn răng, giơ tay ôm lấy cổ Giang Sùng Ngọc, cả người dán lên người hắn.
Giang Sùng Ngọc giơ tay vòng qua eo nàng, kéo nàng vào lòng, cúi đầu tựa vào cổ Linh Chiêu, phiền muộn hỏi, “Sao lại thay đổi dung mạo?”
Ban đầu Linh Chiêu hận không thể dính lấy Giang Sùng Ngọc, nhưng sau khi biết được hắn là Khương Tuy, cả người đều thấy không dễ chịu, trong lòng nàng có cảm giác quái quái thế nào ấy.
“Ngài buông ta ra trước đã, ta sẽ giải thích.” Linh Chiêu lay lay cánh tay Giang Sùng Ngọc đang ôm lấy eo mình.
“Trả lời ta trước.”
Linh Chiêu thở dài, chậm rãi nói, “Ta du ngoạn nhân gian làm sao có thể dùng gương mặt thật được, mỗi lần đi đến một nơi ta đều thay đổi khuôn mặt và thân phận, lần đầu tiên ta gặp ngươi còn là một thiếu niên lang đấy.” Chờ nói xong, Linh Chiêu vội vàng sửa miệng, “Là lần gặp ba tháng trước.”
Giang Sùng Ngọc gật đầu, hắn siết chặt vòng tay, ôm cả người Linh Chiêu vào lòng không buông, “Sao không mặc đồ màu đỏ?”
Linh Chiêu nghe vậy liền tức giận, trợn mắt nói, “Còn không phải vì muốn tiếp cận ngài à! Toàn thân ngài toàn mặc áo choàng trắng như tuyết, nếu ta mặc màu đỏ thì ngài có chịu để mắt đến ta không?”
“Sẽ mà, ta thích màu đỏ.” Giang Sùng Ngọc dính sát mặt vào cổ Linh Chiêu, hơi thở nóng hổi phả vào bên tai Linh Chiêu khiến nàng nổi da gà.
“Được rồi, nói rõ ràng rồi, buông ta ra đi.” Linh Chiêu giơ tay đẩy Giang Sùng Ngọc.
“Trên người ta còn đau lắm, cho ta dựa thêm một lát đi.” Hắn hít sâu một hơi, hấp thu mùi thơm mát lạnh trên người Linh Chiêu.
Linh Chiêu buông tay xuống, tùy ý để Giang Sùng Ngọc ôm lấy nàng.
Ánh nắng di chuyển về hướng tây, xuyên qua cửa sổ hé mở, chiếu sáng tẩm điện u ám vắng lặng.
Giống như trái tim của Giang Sùng Ngọc cũng được ánh mặt trời chiếu rọi, tỏa ra cảm giác ấm áp mềm mại.
Lúc còn là Khương Tuy, hắn đã biết sức khỏe mình không tốt, mỗi tháng đều sẽ phát bệnh.
Vào đêm trăng tròn khi người khác ngẩng đầu ngắm trăng thì hắn bị bệnh tật hành hạ cuộn tròn nằm trên giường.
Mẹ hắn thường xuyên rơi lệ, thầm than mệnh khổ, con trai độc nhất của Khương gia lại mắc phải căn bệnh quái lạ, nếu không trị khỏi thì sẽ không sống được bao lâu nữa chứ đừng nói đến việc nuôi sống Khương gia.
Vì thế người Khương gia thu xếp nạp thiếp cho Khương cha, nhưng kỳ lạ là mấy phòng thiếp thất vào cửa đều không sinh được một đứa con cho Khương gia, Khương gia mời người tới tính, nói rằng vận mệnh Khương Tuy mang đến tà ác, cản trở đường con cháu của Khương gia, chỉ cần hắn còn sống thì sẽ không đứa trẻ nào được sinh ra ở Khương gia.
Những lời này như đặt một lá bùa đòi mạng cho Khương Tuy, người trong Khương gia đều ngóng trông hắn chết, nhưng hắn đã kéo thân thể mắc căn bệnh quái ác kia lê lết sống đến năm mười bốn tuổi.
Không phải Khương Tuy chưa từng nghĩ tới tự sát, nhưng nếu hắn chết đi thì mẹ hắn phải làm sao bây giờ?
Mẹ hắn dù bị Khương gia áp bức đau đớn muốn chết nhưng vẫn dang đôi tay ra bảo vệ hắn, khi Khương cha đánh chửi hắn, chỉ có mẹ ôm hắn vào lòng, chịu đựng những cú đấm đá của Khương cha.
Nếu hắn chết đi, mẹ hắn sẽ càng thêm khổ sở hơn, suy cho cùng, những gì bà tâm tâm niệm niệm đều là chữa khỏi bệnh cho hắn.
Khương Tuy không chết, mẹ hắn đã chết trước.
Làm sao một người hàng năm ưu tư sầu muộn có thể chịu đựng được những lời lẽ đe dọa gay gắt ác độc đây?
Vào ngày mẹ hắn được chôn cất, Khương Tuy đã gặp được một sự cứu rỗi khác trong cuộc đời hắn.
Nàng cầm chiếc quạt giấy bằng tre trúc, mặc váy áo đỏ rực đi trong mưa phùn, như ngọn lửa rực rỡ nóng bỏng xông vào thế giới của Khương Tuy, đỡ Khương Tuy đang mặc áo tang quỳ gối trước trước bài vị của mẹ đứng lên.
“Ngươi tên là Khương Tuy? Ta tới để cứu ngươi.” Nàng nhướng mày, cười lên như một con hồ ly xinh đẹp.
Nàng chỉ ở Khương phủ chưa đầy một tháng, nhưng lại khiến Khương Tuy nhớ nhung cả đời.
“Ngươi tên là gì?” Khương Tuy nửa dựa vào giường, ngoan ngoãn uống chén thuốc đắng nghét, ánh mắt quật cường nhìn chằm chằm Linh Chiêu.
Linh Chiêu cười cười, giơ tay nhét một viên mứt cho Khương Tuy, “Gọi ta là tỷ tỷ được rồi, tên quan trọng như vậy sao?”
Ánh mắt Khương Tuy có chút lạnh lùng, trong lòng có chút chán nản, “Vậy ngươi thật sự có thể chữa khỏi cho ta sao? Tỷ tỷ.”
“Ta sẽ cố gắng hết sức, Khương Tuy, ta hy vọng ngươi có thể hiểu rằng đây không phải là lỗi của ngươi, đừng tự trách bản thân, cố gắng dưỡng bệnh cho tốt, đừng quên di nguyện của mẹ ngươi chính là ngươi có thể khỏe lại.”
Khương Tuy kiên định gật đầu, hắn mới mười bốn tuổi, dung mạo còn chưa nảy nở, nhưng khuôn mặt tuấn tú đã có thể cho thấy hắn sau này sẽ tuấn mỹ đến cỡ nào.
Khi Linh Chiêu ở Khương phủ, nàng thường xuyên chạy ra ngoài mua cao vải thiều ướp lạnh để ăn, nàng là hồ ly, rất thích mấy quả tròn tròn, cũng thích đồ ăn vặt được làm từ mấy quả tròn tròn.
Mà nơi Khương phủ tọa lạc lại có rất nhiều vải thiều, khiến Linh Chiêu rất hài lòng.
Mỗi lần ăn xong cao vải thiều ướp lạnh, Linh Chiêu sẽ gói một phần mang về cho tiểu Khương Tuy ăn, hắn không thích ăn mấy thứ ngọt ngọt này, nhưng mỗi lần Linh Chiêu mang về hắn đều ăn sạch sẽ.
“Tỷ tỷ, tỷ sẽ luôn ở bên ta, đúng không?” Khương Tuy đút cho Linh Chiêu miếng cao vải thiều cuối cùng, trong giọng điệu có chút bất an.
Hắn luôn hỏi đi hỏi lại Linh Chiêu vấn đề này, Linh Chiêu cũng luôn đáp lại hắn, “Ừ, sẽ luôn.”
Khương Tuy thông minh như vậy, hắn có thể cảm nhận được thân thể từ từ yếu đi, cũng biết Linh Chiêu sẽ không ở đây lâu nữa, nhưng hắn hy vọng nàng có thể sau khi hắn chết đi mới rời khỏi Khương gia.
Hắn chỉ là muốn có ai đó ở bên hắn.
Ngày Linh Chiêu rời đi, Khương Tuy vô tình bị cảm lạnh, hắn quấn chăn ngồi trên giường, hai má ửng đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn yếu đuối mong manh.
Trong lòng Linh Chiêu không đành lòng, nhưng nàng vẫn từ biệt Khương gia, nàng tổn hại tu vi đoán mệnh cho Khương Tuy, biết được hai ngày này Khương Tuy sẽ chết, cho dù trong lòng không muốn rời đi, nhưng đã tới thời điểm nên rời đi rồi.
Trước khi đi nàng đến thăm Khương Tuy, nhìn Khương Tuy đáng thương một mình trong phòng, Linh Chiêu không khỏi cau mày.
“Tỷ tỷ, tỷ đến rồi.” Khương Tuy mỉm cười nhìn Linh Chiêu.
Linh Chiêu giơ tay sờ sờ mặt và trán hắn, nhẹ giọng nói, “Tiểu Khương Tuy, ta muốn đi ra ngoài, ngươi có muốn ăn cao vải thiều ướp lạnh không?”
Khương Tuy bị bệnh, rất khó chịu, hắn theo bản năng lắc đầu, “Ta không muốn, ta muốn tỷ ở cùng ta.”
“Vậy ngươi muốn ăn cái gì? Bị bệnh phải nghỉ ngơi thật tốt, ngoan ngoãn ngủ đi, như vậy mới mau khỏe lại.”
Khương Tuy ngơ ngác nhìn nàng, trong mắt ẩn ẩn ánh nước.
Linh Chiêu thở dài, móc một khối ngọc bội từ trong tay áo ra đưa cho Khương Tuy, “Đây, xuân đến chính là sinh nhật của ngươi rồi, ta tặng quà sinh nhật cho ngươi trước.”
Khương Tuy không cử động, thật lâu cũng không nhận lấy khối ngọc bội kia.
Linh Chiêu nhét ngọc bội Bạch Thược vào trong tay Khương Tuy, “Chờ ta đi mua cao vải thiều ướp lạnh cho ngươi.”
Nói xong nàng quay người rời khỏi phòng.
Khương Tuy ngơ ngác ngồi đó, ngẩng mặt lên, những giọt nước mắt chảy dài trên má.
Linh Chiêu đến Khương phủ vào một ngày mưa, rời khỏi Khương phủ vào một ngày tuyết rơi.
Sau khi Linh Chiêu rời đi, Khương Tuy lâm bệnh nặng, người Khương gia hy vọng hắn chết vì bệnh tật nên không mời đại phu cho hắn, nhưng Khương Tuy mạng lớn, dù ho khụ thở gấp thì khi mùa xuân đến, hắn lại tốt lên.
Hắn ở Khương phủ đợi mười năm, đến tận năm hai mươi tư tuổi, Linh Chiêu vẫn không hề quay lại.
Khi đó Giáng Thần Chú trên người hắn đã rất nghiêm trọng, linh lực Bạch Thược ôn dưỡng ra đều truyền hết cho hắn, nhưng hắn vẫn không thể chống đỡ được.
Khương Tuy nhớ tới mười năm trước Linh Chiêu nói chuyện phiếm với hắn có nói qua một câu, nhập đạo tu hành có thể cứu hắn một mạng.
Vì thế, năm ấy Khương Tuy hai mươi lăm tuổi đã vào Thượng Thanh Cung để tu hành.
Sư phụ đổi tên cho hắn, gọi là Giang Sùng Ngọc, từ bỏ họ gốc, coi như chấm dứt với quá khứ trước kia.
Suốt hai trăm năm qua, hắn luôn cất giấu khối ngọc bội này bên người, ban đầu Giang Sùng Ngọc còn thường xuyên nhớ tới Linh Chiêu, nhưng thời gian trôi qua, khuôn mặt Linh Chiêu đã trở nên mơ hồ, hắn đã không còn nhớ rõ được Linh Chiêu trông như thế nào.
Chỉ có khối ngọc bội kia vẫn ở bên hắn.
Giống như Linh Chiêu đang ở bên cạnh hắn.