Đang Livestream Thì Bị Con Cưng Hào Môn Thổ Lộ - Lạc Thủy Đông Tịch - Chương 62
Ngày 20 tháng 1, một ngày trước lễ Trừ Tịch.
Sau khi kết thúc buổi livestream, như thường lệ Hứa Tề Tư sẽ về phòng tắm rửa rồi sau đó là nằm ì trên giường cho phép bản thân nghỉ xả hơi một chút.
Nhưng lần này cậu nằm không bao lâu thì nghe điện thoại có chuông báo.
Hứa Tề Tư cầm điện thoại lên xem, thì ra là Hứa Tề Kỳ đang réo cậu trong group ‘Người Một Nhà Tương Thân Tương Ái’.
[Kỳ Kỳ: @744 anh hai, anh hai! Tết này anh có về không?]
[744: Có]
[744: Ngày mai anh Ôn Tịch về quê, khi đi tiện đường chở anh về nhà.]
[Kỳ Kỳ: Anh hai về ở mấy ngày?]
[744: Khoảng chừng tới mùng bảy, mùng bảy anh Ôn Tịch mới từ quê lên lại.]
[Kỳ Kỳ: À……]
[Kỳ Kỳ: Anh hai thiệt là, nói ba câu thì ba câu không câu nào không nhắc tới anh Ôn Tịch nha….]
Nhìn tin nhắn của Hứa Tề Kỳ đột nhiên trêu cậu, Hứa Tề Tư hai tai đỏ ửng, nhất thời không biết phản bác như thế nào.
May mà Hứa Tề Hiền đã nhanh chóng nhập cuộc, chuyển sang đề tài khác.
[Hiền: Lại nói, nhà chúng ta lâu rồi không đi du lịch cùng nhau. Tết năm nay mọi người có muốn đi đâu không?]
[Kỳ Kỳ: Cái gì!? Đi du lịch hả?!!! Em muốn đi!!! Em muốn đi!!!]
[Baba: Cũng đúng, lâu rồi chưa đi du lịch nghỉ ngơi, thỉnh thoảng đi đâu đó cũng không tồi.]
[Hiền: Năm nay có vẻ lạnh hơn so với năm ngoái, vừa lúc chúng ta có thể xuống phía Nam ở mấy ngày, mùng bảy rồi về.]
[Kỳ Kỳ: Em tán thành hai chân hai tay luôn!!!!!!]
[Mama: Tiểu Thất không phải còn Livestream sao, nếu đi du lịch thì liệu có vướng bận không?]
[Kỳ Kỳ: Ách! Em quên mất……]
Hứa Tề Tư nhìn mọi người thảo luận, lục lọi trong trí nhớ hình như gia đình cậu đã từng cùng nhau đi du lịch, nhưng đó là chuyện của nhiều năm trước rồi.
Dòng họ nhà cậu không có nhiều con cháu cho lắm, thế nên thân thích họ hàng cũng ít theo, Tết Âm Lịch cũng không có quá nhiều hoạt động, cơ bản là tự mỗi nhà chung vui với nhau thôi.
Dù sao mấy ngày này Nguyễn Ôn Tịch cũng không có ở thành phố A, ra ngoài đi chơi cũng tốt.
Hứa Tề Tư suy xét, rồi trả lời mọi người trong group.
[744: Con mang theo máy tính xách tay với tai nghe dùng tạm mấy ngày Tết là được.]
[Kỳ Kỳ: A? Không phải anh hai quen dùng thiết bị cố định thôi sao?]
[744: Bây giờ có thể thích ứng được rồi.]
[744: Mấy hôm trước con vừa cùng anh Ôn Tịch và bạn của anh ấy đến thành phố B chơi, thiết bị livestream cũng được khách sạn chuẩn bị sẵn.]
[744: Dùng tạm thời vẫn có thể.]
[Kỳ Kỳ:!!!]
[Hiền: Mấy ngày trước tiểu Thất vừa đi chơi à?]
[Mama: Cậu Nguyễn kia dẫn con ra ngoài chơi sao?]
[Baba: *hóng]
Lập tức mọi người liền bắt được trọng tâm.
Hứa Tề Tư có chút dở khóc dở cười, ngoan ngoãn trả lời hết câu hỏi của mọi người.
[744: Anh Nghiêm Tường và chị Thiến mời bọn con đến thành phố B chơi, bên đó chủ yếu là sản nghiệp của Mạc gia.]
[744: Vừa đúng dịp anh Ôn Tịch rảnh rỗi, thế là bọn con liền cùng nhau đi.]
[Mama: À thì ra là đứa trẻ nhà họ Mạc và nhà họ Lâm a]
[Mama: Hai đứa trẻ đó là hai đứa nhóc ngoan, trước đó mẹ còn nghe mẹ của hai đứa đang bàn chuyện đính hôn.]
[Kỳ Kỳ: Thì ra là chị Thiến, chị ấy đúng thật là người tốt.]
[Baba: Ba cũng đã từng giao thiệp với hai nhà Mạc, Lâm….gia phong nhà họ đều rất tốt.]
[Kỳ Kỳ: Không ngờ anh hai đã chịu ra ngoài giao lưu với bạn bè, thật là một chuyện tốt!]
[Hiền: Tiểu Thất chịu mở lòng kết bạn là điều tốt.]
[Mama: Xem ra lúc trước mẹ đồng ý để tiểu Thất ở chung với cậu Nguyễn kia quả thực là một quyết định đúng đắn.]
[Baba: Khoảng thời gian này quả thực đã khiến cậu Nguyễn vì tiểu Thất mà bôn ba mất một thời gian, cũng đủ nhìn thấy nó đối với tiểu Thất là thật lòng quan tâm.]
[Kỳ Kỳ: Thế nên con mới nói, lúc trước con nói hết những chuyện kia cho Nguyễn nhị thiếu là có tính toán cả.]
[Kỳ Kỳ: *kiêu ngạo]
[Hiền: Chỉ lần đó anh không tính sổ với em, nhưng về sau không nên nói lung tung chuyện trong nhà với người khác.]
[Kỳ Kỳ: Biết rồi biết rồi]
[Kỳ Kỳ: *biết sai rồi]
[Hiền: *cốc đầu]
[Mama: Được rồi, nếu đã quyết định đi du lịch, vậy bây giờ chúng ta bàn xem nên đi đâu đây?]
[Kỳ Kỳ: Đúng đúng đúng, ngày mai là lễ Trừ Tịch rồi, nước đến chân rồi đó!!!]
[Baba: Xuống phía Nam à, nhà mình muốn đi cổ trấn hay địa phương nhỏ khác? Thỉnh thoảng đến những địa phương nho nhỏ cũng coi là một thể thoại trải nghiệm mới.]
[Hiền: Con đề nghị trấn S, mọi người thấy thế nào? Nằm ở tuốt phía Nam, nhiệt độ không khí tương đối ấm áp.]
[Hiền: Hơn nữa đây cổ trấn, nhịp sống xung quanh khá chậm rãi, thích hợp để gia đình đến nghỉ dưỡng.]
[Baba: Hình như ba từng nghe qua, đúng là một nơi non xanh nước biếc.]
[Baba: @Mama @Kỳ Kỳ, hai mẹ con thấy sao?]
[Mama: Hai ba con quyết định là được, em đi đâu cũng được cả.]
[Kỳ Kỳ: Cổ trấn! Cổ trấn! Con muốn đi cổ trấn!]
[Kỳ Kỳ: Vừa hay bạn con cũng nói cậu ấy sẽ cũng gia đình đến trấn S chơi hahahaa! Đến đó con sẽ tìm cậu ấy chơi!!!]
Mọi người đã quyết định xong địa điểm du lịch, Hứa Tề Tư muốn đi tìm tài liệu xem trước trấn S, xác thật là một trấn nhỏ ở phía Nam, có lịch sử lâu đời, thích hợp để dưỡng lão.
Hơn nữa, cậu nhớ Nguyễn Ôn Tịch đã từng nói qua, quê của anh cũng là một trấn ở phía Nam, nói không chừng nơi cậu đi có thể gần chỗ của Nguyễn Ôn Tịch.
Hứa Tề Tư tính toán một phen, nhắn tin trả lời.
[744: Em không có ý kiến gì.]
[Hiền: Ok, vậy chúng ta đi trấn S.]
[Hiền: Chiều mai chúng ta lên máy bay tới đó, có thể vừa vặn ăn bữa cơm tất niên ở đó luôn, sau đó mùng bảy chúng ta trở về?]
[Kỳ Kỳ: Tán thành! Tán thành!]
[Baba: Tề Hiền an bài là được.]
[Mama: Ok.]
[Hiền: Tiểu Thất, em ở bên kia tự thu dọn hành lý hay sao?]
[744: Tự em làm được.]
[Hiền: Được, vậy anh đi đặt khách sạn.]
[744: Vâng.]
Lịch trình đã được xác định, Hứa Tề Hiền nhanh chóng đi đặt vé máy bay và khách sạn, mọi người trong nhà chỉ cần đợi ngày mai khởi hành thôi.
Hứa Tề Tư nhìn đồng hồ, đã 10 giờ rưỡi rồi, có điều vẫn còn thời gian để thu dọn hành lí.
Nếu chiều ngày mai đi thì đêm nay phải thu dọn trước những thứ muốn mang theo. Hứa Tề Tư nằm ì trên giường một lát mới bò dậy bắt đầu thu dọn.
Cậu tra trên mạng xem thời tiết ở trấn S mấy ngày sắp tới, sau đó ước chừng những quần áo sẽ mặt rồi xếp vào vali, chờ khi xong việc cũng đã gần 11 giờ.
Đến lúc này cậu mới sực nhớ ra hôm nay đến phiên mình chuẩn bị sữa bò. Bởi vì bình thường sau khi tắm xong, ngồi nghỉ một lát cậu sẽ đi chuẩn bị nhưng hôm nay do mãi cũng người nhà nói chuyện nên cậu đã quên mất chuyện này.
Cũng không biết anh Ôn Tịch đã đánh răng rửa mặt chưa…..
Hứa Tề Tư áy náy ra khỏi phòng, liền phát hiện phòng Nguyễn Ôn Tịch không bật đèn cũng không đóng cửa chứng tỏ anh vẫn chưa về phòng.
Hứa Tề Tư thoáng thở phào nhẹ nhõm, vì áy náy nên định xuống dưới lầu tìm Nguyễn Ôn Tịch xem anh có muốn uống sữa không.
Nhưng khi xuống lầu một, cậu không thấy Nguyễn Ôn Tịch ở phòng nhạc, ngược lại thư phòng thì đang sáng đèn.
Chẳng lẽ anh vẫn còn việc gấp cần làm sao?
Hứa Tề Tư cảm thấy khó hiểu, do dự không biết có nên qua đó hay không.
Cậu vẫn luôn mặc định thư phòng là nơi Nguyễn Ôn Tịch làm việc, từ khi chuyển tới chưa một lần cậu bước vào đây, cũng sẽ không đi vào vì sợ quấy rầy Nguyễn Ôn Tịch.
Nhưng hiện tại đã 11 giờ tối rồi, ngày mai còn phải dậy sớm, giờ này Nguyễn Ôn Tịch nên lên giường nghỉ ngơi mới phải?
Hứa Tề Tư suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định đi tới gõ cửa.
“Mời vào.”
Giọng nói quen thuộc từ tính từ sau cửa truyền tới, Hứa Tề Tư cẩn thận đẩy cửa ra:
“Anh Ôn Tịch?”
Lúc này Nguyễn Ôn Tịch không ngồi ở bàn làm việc, mà anh đang ngồi trên một cái thang, hình như đang sắp xếp lại tầng trên cùng của kệ sách.
Nghe tiếng gọi của Hứa Tề Tư, anh quay đầu mới thấy một cái đầu xù xù ló ra từ sau cửa, đuôi lông mày khẽ nhướng, ngữ khí trêu ghẹo nói:
“Tiểu Thất? Quả nhiên là khách quý nha, bình thường em hầu như chưa bao giờ tới thư phòng a?”
“Vì….vì em sợ quấy rầy anh Ôn Tịch làm việc….” Hứa Tề Tư sờ sờ cái mũi,
“Anh Ôn Tịch sang sắp xếp lại kệ sách à?”
Trong tay Nguyễn Ôn Tịch còn đang cầm một quyển sách, cười nói:
“Ừ, sửa sang lại một tí, đợi đã ba tháng rồi mà người nào đó vẫn chưa chịu tới đây lật sách.”
Hứa Tề Tư nghe ra ý trong câu, cậu chớp mắt kinh ngạc hỏi:
“Thư phòng này…..là chuẩn bị cho em?”
Nguyễn Ôn Tịch gật đầu: “Trước khi em tới, anh có hỏi anh cả và em gái em, bọn họ nói rảnh rỗi em thích đọc sách cho nên anh lại hỏi xem em thích đọc sách gì, rồi sau đó sửa sang lại thư phòng.”
“Tiếc là ba tháng qua em chưa một lần bước vào.”
Nói đến đây, anh làm bộ thở dài.
Hứa Tề Tư nghe xong, giật mình lúc này mới để ý trong thư phòng có hai cái bàn làm việc, rõ ràng là chuẩn bị cho hai người cùng nhau dùng.
Trong đó có một cái đã được dùng, trên bàn rải rác văn kiện chứng tỏ đã được dùng rất thường xuyên, còn một cái khác vẫn trống trơn ghẻ lạnh.
Hứa Tề Tư ngượng ngùng gãi gãi gương mặt mình giải thích:
“Em cứ tưởng đây là chỗ anh Ôn Tịch làm việc, không dám vào làm phiền…..anh Ôn Tịch sao không trực tiếp nói cho em biết?”
Nguyễn Ôn Tịch bất đắc dĩ cười nói:
“Vốn dĩ anh lên kế hoạch tặng cho em một bất ngờ, muốn để em tự mình phát hiện ra…Ai dè em thật sự không hề liếc mắt tới nơi này luôn. Nếu không phải tận mắt thấy em đọc sách lúc ở văn phòng anh thì anh còn tưởng là anh trai với em gái em gạt anh rồi.”
Thấy Hứa Tề Tư càng nghe càng quẫn bách, Nguyễn Ôn Tịch không nhịn được cười thành tiếng, cuối cùng mới lãng sang chuyện khác:
“Được rồi, không nói chuyện này nữa. Thế nên tiểu Thất tới thư phòng là có chuyện tìm anh à?”
Hứa Tề Tư nhớ tới việc chính, hỏi:
“Vừa rồi em thu dọn đồ đạc có chút trễ giờ……cho nên muốn tìm hỏi anh Ôn Tịch có muốn uống sữa bò ấm không?”
“Trễ giờ?” Nguyễn Ôn Tịch tựa hồ sực nhớ ra, nhìn đồng hồ mới biết.
“A, đã trễ thế này rồi. Vậy hôm nay không cần đâu, tiểu Thất em đi ngủ trước đi, anh thu dọn xíu nữa sẽ đi ngủ sau.”
Hứa Tề Tư lại lắc đầu: “Không có gì, đêm nay em cũng không muốn ngủ sớm. Em đi chuẩn bị ngay, nhanh lắm.”
Nghe vậy, Nguyễn Ôn Tịch cũng không trực tiếp từ chối: “Được, vất vả cho tiểu Thất rồi.”
Hứa Tề Tư lại lần nữa lắc đầu:
“Phải là anh Ôn Tịch vất vả mới đúng, dọn dẹp nguyên cả căn phòng đầy sách như thế này.”
“Có đôi khi tự mình dọn dẹp sửa sang lại kệ sách, đây cũng coi như là một cách thức thư giãn đầu óc.”
Nguyễn Ôn Tịch khẽ cười, trên người mặc quần áo rộng rãi thoải mái, quả đúng là một bộ dáng nhàn nhã tự tại.
Hứa Tề Tư không làm phiền anh nữa, nhanh chóng đi chuẩn bị sữa ấm bưng vào.
Bàn làm việc của Nguyễn Ôn Tịch khá lộn xộn, Hứa Tề Tư đành đặt ly sữa trên cái bàn còn lại của mình.
Đúng lúc Nguyễn Ôn Tịch đã dọn xong một kệ sách, thuận miệng nói:
“Đúng rồi tiểu Thất, em lấy giúp anh tờ danh sách trong ngăn kéo tới đây, anh muốn đối chiếu số lượng một chút. Trong ngăn kéo, mở ra là thấy, rất dễ tìm.”
Hứa Tề Tư ứng một tiếng: “Vâng.”
Nói rồi cậu đi tới bàn làm việc của Nguyễn Ôn Tịch, kéo ngăn kéo ra muốn tìm tờ danh sách kia.
Mà Nguyễn Ôn Tịch bỗng dưng nhớ tới cái gì, vội vàng ngăn lại:
“Khoan đã ——”
Nhưng đã không còn kịp rồi….
Ngăn kéo bị kéo ra, Hứa Tề Tư liền chú ý tới bên trong có một cái thẻ được bảo quản rất kỹ, bên trên có ghi một dòng chữ, nét bút có chút quen mắt, hình như là chữ của Lâm Khả Thiến…..
“Thẻ mạo hiểm: Tỏ tình với người bạn thầm yêu. 11/7”
Hứa Tề Tư sửng sốt.
Ngày 11 tháng 7……hình như là ngày cậu livestream tham gia hoạt động khiêu chiến, kết quả là Nguyễn Ôn Tịch đúng lúc gọi tới để thổ lộ.
Đây chính là ‘Tỏ tình với người bạn thầm yêu” sao……
Hứa Tề Tư đứng sững tại chỗ, sau một lúc lâu cũng nghĩ không ra.
Nguyễn Ôn Tịch cũng trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng nói:
“Em….thấy rồi, có phải không?”
Hứa Tề Tư miễn cưỡng lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn anh, đột nhiên mất đi năng lực ngôn ngữ, cổ bị kẹt lại lúc lâu mới có thể phát ra mấy tiếng:
“Anh Ôn Tịch……yêu thầm…….em?”
Nguyễn Ôn Tịch hít một hơi thật sau, từ trên thang bước xuống, gương mặt khó có lúc không được tự nhiên đi tới:
“Anh định sau khi trận thi đấu kết thúc sẽ nói cho em biết, nhưng nếu em đã thấy thì……”
“Anh, bốn năm trước đã bắt đầu thích em.”
– ———✿byhanako❀———-