Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư - Chương 96: Hươu Rừng
- Trang Chủ
- Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư
- Chương 96: Hươu Rừng
…
Tôn Đại Ngưu và Tôn thợ săn vác hươu rừng xuống núi, còn chưa vào sân đã tạo ra một trân xôn xao không nhỏ.
Thôn dân xúm ℓại xem con mồi của ba người bọn họ.
Lưu đại mụ ném cái cuốc trong tay chạy tới, nhìn thấy hươu rừng thì tấm tắc kinh ngạc, cảm thán nói: “Con hươu lớn như vậy, bán được không ít bạc đó!”
“Đúng vậy, lại còn là hươu đực nữa chứ, ngươi nhìn cái gạc trên đầu kìa, thật là đẹp.”
Triệu Đức Trụ nói:” Con hươu này chỉ bị thương ở chân thôi, tốt nhất là băng bó lại rồi nuôi một thời gian trước, rồi sau đó mơi liên hệ với lái buôn, thương lượng giá cả xong xuôi thì cho dắt con hươu đi luôn.”
“Đúng vậy, Tôn đại ca, hươu sống bán được giá hơn hươu chết.”
“Ừm…” Thôn dân ríu rít, người một lời ta một câu, nhao nhao bày mưu tính kế cho Tôn gia.
Con hươu của Tôn thợ săn đã hút hết nổi bật, hai con chim và một con thỏ béo của Mạch Tuệ cũng trở nên chẳng có gì đặc biệt nữa.
Như vậy cũng tốt, chỉ cần không khiến người ta ganh ghét đố kỵ là được.
Mạch Tuệ đi theo bọn họ, vác con mồi đến nhà mẹ nuôi, Tôn Nhị Ngưu đang mài dao ở trong nhà.
Nhìn thấy phụ thân và huynh trưởng, hắn ta lập tức dừng việc đang làm lại, mừng rỡ chạy tới cầm đỡ cung tiễn mang vào nhà cất cho bọn họ.
Tôn thợ săn dặn dò: “Đại Ngưu, con buộc hươu vào hậu viện trước đi, cha qua Bao Tử thôn tìm đại phu mua ít thảo dược.”
“Dạ…”
Mạch Tuệ nhìn vào viện tử hỏi: “Mẹ nuôi với đệ đệ muội muội đi đâu vậy?”
Giọng nói của Tôn Nhị Ngưu truyền ra từ trong phòng: “Ở đâu đó trong thôn ấy, hai nhóc con kia đang bắt giun đất, nói là việc lớn mà a tỷ đã giao cho…”
“Giờ cũng không còn sớm nữa rồi, Nhị Ngưu ca huynh lột da con mồi giúp ta nhé, ta đi tìm mẹ nuôi về cùng nấu cơm!”
Mạch Tuệ buông sọt, đi về đồng ruộng.
“Mẹ nuôi…” Cách mấy mảnh ruộng, Mạch Tuệ gân cổ kêu to.
Mạch Lạp Mạch Cốc lập tức phát hiện ra Mạch Tuệ, cặp chân ngắn nhỏ chạy qua mấy bờ ruộng đến bên nàng.
“Chạy chậm thôi, chậm thôi.” Mạch Tuệ cũng đi về phía hai đứa nhóc.
Mạch Lạp đẩy ống trúc đang ôm trong tay lên phía trước: “A tỷ a tỷ, con giun.”
Mạch Tuệ nhận lấy ống trúc mà Mạch Lạp đưa cho mình, bên trong đựng non nửa ống giun, chúng đang ngoe nguẩy uốn éo cuộn thành một đống…
Nếu là mấy con thì nàng không thấy sao hết, nhưng cả một đống thì…
Nhìn cảnh này, ngón tay đang nắm ống trúc của Mạch Tuệ cứng đờ, nàng vội vàng đưa cho Mạch Cốc: “Đệ cầm về cho Đại Bạch và gà mái ăn đi, chỉ để lại một chút là được.”
“A tỷ, một chút, là như này ạ?”
Nói xong, Mạch Cốc duỗi tay nhỏ bắt một nhúm giun từ trong ống trúc ra, dò hỏi nhìn Mạch Tuệ. Đống giun đất bị nắm một nửa bắt đầu vặn vẹo bò loạn trên mu bàn tay thằng bé.
!! Con ngươi Mạch Tuệ co lại, cảm giác mu bàn tay mình đang trở nên tê rần.
Trẻ con đúng là kẻ độc ác!
“Đúng đúng đúng, mau bỏ vào, mau bỏ vào đi.”
Uông đại nương cũng xách theo sọt đi tới: “Thế nào, hôm nay có bắt được mồi gì ngon không?”
Mạch Tuệ hai tay dắt hai bạn nhỏ, vừa đi vừa nói chuyện: “Mẹ nuôi, nơi này cách nhà mình khá xa nên mẹ vẫn chưa biết là hôm nay cha nuôi với Đại Ngưu ca đã bắt được hẳn một con hươu đó!”
“Thật hay đùa thế!?” Uông đại nương kích động đến mức đi không vững, suýt chút nữa là ngã xuống ruộng nhà người ta.
Mạch Tuệ bật cười: “Thật ạ, Đại Ngưu ca còn bắt được thêm một con gà rừng với một con chim nữa, con cũng bắt được một con thỏ hoang với hai con chim, nên con mới chạy tới gọi mẹ về cùng nấu cơm với con đó!”
Uông đại nương lập tức ngập tràn năng lương, bước chân cũng bắt đầu trở nên dồi dập:” Đi đi đi, chúng ta mau trở về nhà, cùng hầm thịt ăn.”
Mạch Tuệ quay về viện tử nhà mình lấy con cá chích còn sống kia trước, Mạch Cốc thì móc giun đất ra rải vào chuồng gà, hai con gà mái kia lập tức lao vào mổ luôn.
“Quac…:
Đại Nga kêu một tiếng, lắc lắc cổ, vỗ vỗ cánh, hai con gà mái kia lập tức ngậm theo mấy con giun đất lặng lẽ lui sang một bên.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, lúc Mạch Tuệ cầm theo cá qua nhà mẹ nuôi, mẹ nuôi đã đun nước nóng xong hết rồi.