Đan Hoa Liệt Liệt - La Thanh Mai - Chương 8: Tuyên bố tình lang
Bùi Cảnh Diệu ngữ khí khẳng định vô cùng.
“Tam Lang, tuy rằng lão Yến Quốc Công và con trai lão đều là võ tướng, nhưng Gia quy của Lư gia truyền lại, võ nghệ Lư gia chỉ truyền nam, không truyền nữ, nữ tử không được tập võ.”
Con cháu Lư gia đông đúc, hơn nữa đều làm quan ở nhiều nơi, phân nhánh dòng họ cũng rất nhiều, bất luận là chi thứ nào của Lư gia cũng đều nghiêm ngặt tuân theo Lư gia tổ huấn, gia phong nghiêm cẩn, đối với nữ tử phải cần kiệm, đức độ, đoan trang, hiền thục.
Lư Hoa Anh lại là một ngoại lệ, nàng không có mẫu thân, lại được tổ phụ cưng chiều, nên tính tình ngang bướng. Đối với việc này, trưởng các chi họ thường phàn nàn và oán trách lão Yến Quốc công nuông chiều hư cháu gái. Nhiều lần họ yêu cầu đem Lư Hoa Anh tới Trác Châu để trưởng bối đức cao ở đó giáo dưỡng. Nếu Lư gia cố tình làm trái với gia quy tổ huấn, để cho Lư Hoa Anh học võ, e rằng dòng họ ở Trác Châu sẽ không dung thứ, nhất định sẽ cưỡng chế đem Lư Hoa Anh về Trác Châu dạy bảo.
Hơn nữa, Lư Hoa Anh đã tự mình nói rằng nàng không học võ.
“Năm ấy, Đại ca ta bồi Tam Nương đi xem thi đấu đá cầu, Tam Nương uống rất nhiều rượu, sau đó chỉ vào Lư Dự Cẩn, nói rằng hai ca ca và tiểu đệ của nàng được đi theo Yến Quốc Công tập võ, vậy mà nàng lại không thể, nàng sống thật chẳng có gì thú vị, thật muốn bỏ nhà trốn đi.”
Lư Hoa Anh tính tình thất thường, lúc thì nàng nở nụ cười rạng rỡ như hoa nở, lúc thì lại lạnh lùng như băng sương, không thể đến gần. Lần ấy nàng uống say đến mê sảng, mọi người chỉ cho rằng người say nói sảng, không để trong lòng.
Vài ngày sau, Lư Hoa Anh thật sự bỏ nhà đi.
Lư Dự Cẩn tìm khắp thành Trường An cũng không thấy nàng.
Về sau, Bùi Đại ca được tin, Lư Hoa Anh chạy tới chùa Lam Điền ở ngoại thành Trường An, khi Lư Dự Cẩn tìm tới, nàng không chịu về nhà, nàng cầm kéo cắt xuống một nắm tóc, đòi xuất gia làm ni cô.
Bùi Đại ca cảm thấy bản thân không thể tưởng tượng nổi, không được học võ liền muốn xuất gia? Một nữ nhi vì cái gì lại khăng khăng muốn học võ? Quơ đao múa kiếm cũng quá là vất vả mà!
Bùi Đại ca khi đó đã rất hoang mang khó hiểu, hắn vẫn canh cánh chuyện này ở trong lòng. Khi đó Lư Hoa Anh ở chùa đã quen biết một người, người cũ không bằng người mới, Lư Hoa Anh sau khi trở lại thành Trường An, đã công bố với mọi người rằng mình có tình lang, sẽ không bao giờ rung động trước Bùi đại ca hay bất cứ ai khác.
Chuyện này đều do chính Bùi Đại ca kể.
Bùi Cảnh Diệu hỏi Sài Ung: “Nếu Tam Nương tập võ từ nhỏ, vì sao lại oán giận bỏ nhà đi?”
“Ta không quen biết Tam Nương của trước kia, nên cũng không đoán được nội tình”.
Sài Ung ngẩng đầu, nhìn chăm chăm vào Lư Hoa Anh đang khiêng đòn gánh leo lên tường thành ở phía xa xa, ánh mắt nàng sáng ngời, miệng giống như mang theo nụ cười.
“Chỉ là xem Tam Nương múa đao, chiêu thức linh hoạt thành thục, đêm đó liền đến Quách Minh phủ, hỏi mượn hai thanh đao đó, thử vung đao vài cái, loan đao này khá dài, độ rộng lại hẹp hơn loại đao bình thường, lưỡi đao mảnh và rất sắc, giống loại trường kiếm mà kỵ binh Tây Lương vẫn dùng. Muốn sử dụng loại đao này một cách thuần thục và linh hoạt, còn khó hơn sử dụng một cây đao hạng nặng. Nàng lại có thể dùng đao và vận lực một cách tự nhiên, thoải mái, tuyệt đối không phải chỉ tập ngày một ngày hai mà làm được. Vừa rồi nàng cứu người, từng bước cũng rất uyển chuyển nhẹ nhàng, ra tay quyết đoán vững vàng, chính là một người biết võ”.
Hơn nữa còn là một người học võ rất có nền tảng và nắm vững kiến thức cơ bản.
Bùi Cảnh Diệu rơi vào trầm tư nghi hoặc.
Sài Ung tập võ từ nhỏ, tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, hắn tin tưởng vào khả năng phán đoán của Sài Ung, vậy là bốn năm qua, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, chỉ thở dài một hơi, cười nói: “Nếu Tam Nương thật sự học Đao pháp gia truyền của Lư gia, vậy chắc là gia quy cũng có ngoại lệ, nói không chừng là có thể truyền cho nữ cũng nên”.
Lão Yến Quốc công kiêu dũng và thiện chiến, ba người con trai đều theo Yến Quốc công học võ, tư chất của ba người này lại đều tầm thường, không thể kế thừa võ nghệ của lão Yến Quốc công, cũng chỉ có Tam Nương và tứ đệ Lư Tứ Lang thiên tư thông minh hơn người, cung mã võ nghệ đều xuất sắc.
Lư Tứ Lang năm mười ba tuổi tham gia trận thi đấu đá cầu ở phủ Thái Bình công chúa. Y mặc áo choàng đỏ, phong thái rạng ngời, các quý phụ đều không khỏi hỏi thăm lai lịch của y, hỏi xem y đã đính hôn chưa vì họ đến phủ Thái Bình công chúa, đều mang theo một tiểu nữ nhi.
Các quý phụ mỉm cười mà nói: “Này tiểu lang quân, làm rể quý nhà chúng tôi đi!”
Thời điểm ấy, rất nhiều người tin rằng Lư Gia chỉ có Lư Tứ Lang kế tục được Yến Quốc công, thật đáng tiếc, không lâu sau trận thi đấu đá cầu, y mắc bệnh rồi qua đời.
Yến Quốc công lưu đày kiềm Châu, Lư Dự Cẩn binh bại tự sát, Lư Hoằng Bích ốm yếu gầy gò, không rời được khỏi chén thuốc, nam nhân Lư gia lúc này không duy trì nổi gia học, không nghĩ tới Lư Hoa Anh lại học võ.
Sài Ung lắc đầu: “Sư phụ dạy ta cưỡi ngựa bắn cung cũng may mắn được lão Yến Quốc Công dạy cho vài chiêu, sau đó lại về chỉ dạy cho ta. So với Tam Nương, ta nghĩ nàng dùng không phải đao pháp gia truyền của Lư gia.”
Bùi Cảnh Diệu nói: “Vậy thì thật là đáng tiếc”.
Khi nói chuyện, Lư Hoa Anh đã gánh đá lên tới đỉnh tường thành, lại trở lại bãi đá dưới chân thành, đang chờ để chất đá vào sọt gánh lượt tiếp theo.
Bùi Cảnh Diệu nhấc bước chân, định đi qua.
Sài Ung giữ hắn lại: “”Chúng ta đi về trước, đừng quấy rầy Tam Nương.”
Bùi Cảnh Diệu quay đầu lại, ngơ ngác mà nhìn y: “Tam Nương vất vả như vậy, chúng ta không đi hỗ trợ sao?”
Sài Ung thu hồi tầm mắt: “Ở đây lắm người nhiều miệng, nhìn chúng ta lại quá khác biệt, sẽ bị chú ý, dễ tạo tin đồn.”
Ngày hôm qua, Sài Ung nhận ra đồ bọn họ đưa qua, Lư Hoa Anh và Vương Dư còn chưa đụng vào, trong lòng y còn cảm thấy Lư Hoa Anh có chút quá cẩn thận, cho đến khi thấy được Trình Sán làm nhục nàng, Sài Ung đột nhiên hiểu được tại sao Lư Hoa Anh cẩn thận như vậy.
Sài Ung lôi kéo Bùi Cảnh Diệu rời đi.
Dưới tường thành, Lư Hoa Anh đặt gánh xuống đất, phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Dịch phu tên Đại Lỗ đi tới, ôm theo quang gánh cũ: “Trả lại cho cô”.
Lư Hoa Anh lắc đầu: “Ta không cần nữa”.
Nàng nâng gánh đá lên, đứng thẳng lưng, xoay người bước đi.
Đại Lỗ gãi gãi tai, cũng bắt đầu nâng gánh đá, đi theo Lư Hoa Anh.
Từ trên xuống dưới, qua lại mấy lượt, Lư Hoa Anh đi đâu, Đại Lỗ theo đến đấy.
Lư Hoa Anh trước sau không mở miệng nói một lời.
Đại Lỗ tính tình nóng nảy, gánh đá theo sau mãi, nhịn không được hỏi: “Sao sức lực của ngươi có thể lớn như vây? Ta sắp mệt không thở nổi, vậy mà ngươi mới chỉ đổ chút mồ hôi.”
Lư Hoa Anh phủi đi bụi bẩn trên quần áo, nói: “Trời sinh, hơn nữa ta dùng chút mẹo, có thể tiết kiệm một chút sức lực”.
“Mẹo gì cơ?”
Đại Lỗ nhỏ tiếng hỏi lại, sau đó nhìn xung quanh một vòng, mặt đầy đề phòng.
Lư Hoa Anh ngẩng đầu: “Nâng đòn gánh lên đi!”
Đại Lỗ lập tức khom ngươi, nâng đòn gánh lên.
Lư Hoa Anh sửa lại động tác của hắn: “Lúc nâng gánh lên đừng gồng sức như thế, thả lỏng thân thể, tâm phải bình tĩnh, động tác liền mạch, dứt khoát, phát lực một lần là đủ rồi, không phân vân do dự, thời điểm phân vân do dự, sức lực liền tản đi, rất dễ bị mệt. Cánh tay bả vai đừng căng cứng như vậy!”
Nàng nâng đòn gánh của chính mình, động tác chậm rãi, làm mẫu cho Đại Lỗ xem.
Đại Lỗ nhìn làm nàng mẫu để làm theo, nhưng vừa mới bắt đầu, hắn không biết chỗ nào dùng sức, chỗ nào thả lỏng, suýt nữa té ngã, sau vài lần thử, hắn cuối cùng cũng nắm được.
“Quả thật mất ít sức hơn!”
Khi Lư Hoa Anh chỉ cho Đại Lỗ cách nâng gánh, đám dịch phu xung quanh dài cổ hóng hớt, lén nhìn xem, khi thấy Đại Lỗ đã học xong, đám dịch phu quen hắn xúm lại, nhỏ giọng cầu hắn: “Nàng dạy ngươi cái gì thế? Ngươi cũng chỉ giáo cho chúng ta với!”
Đại Lỗ không dám đáp ứng, hắn nhìn sang sắc mặt Lư Hoa Anh.
Lư Hoa Anh liếc mắt nhìn những dịch phu xung quanh, nói: “Không có việc gì, ngươi dạy bọn họ đi, muốn dạy bao nhiêu ngươi cứ tùy ý, ta cũng là học được từ người khác. Mọi người thực sự vất vả, nếu có thể tu sửa tường thành xong sớm, thì có thể về nhà sớm một chút”.
Nhóm dịch phu đều là bá tánh bần hàn bị cưỡng ép tới đây lao dịch, nghe những lời này, họ đều ngây người một lúc, đáy lòng dâng lên bội phục đối với Lư Hoa Anh.
Trời chạng vạng, dịch phu đã hoàn thành công việc của ngày hôm nay, Đội trưởng phủ binh nhận ra, hôm nay đám dịch phu làm việc không chỉ có hiệu quả cao, mà còn duy trì trật tự hơn mọi hôm rất nhiều. Nhất là tên dịch phu tên Đại Lỗ, ngày thường ai liếc mắt nhìn hắn nhiều một chút, hắn liền động thủ đánh người ta, hôm nay lại không thấy gây ra nháo sự.
Lư Hoa Anh nhấc bước chân nặng nề trở về nhà, tuy rằng nàng dùng mẹo khi gánh đá, nhưng gánh cả một ngày, lưng eo vẫn không chịu được mà phát đau.
Trong sân truyền tới tiếng nói cười.
Vương Dư ngồi ở cửa bếp lò, Bùi Cảnh Diệu ngồi bên cạnh, giúp nàng nhặt đậu, còn có một người mặc áo choàng, trong tay cầm cây chổi, vừa quét tước sân nhà, vừa tham gia cuộc trò chuyện với Vương Dư, trên mặt y đều là tro bụi, y tùy ý lau một cái, vệt đen càng bị quệt đến nham nhở ở trên mặt, không khác gì vừa mới chui ra từ đống than.
“Tam Nương về rồi!”
Y nhìn Lư Hoa Anh, giơ cây chổi lên nhìn nàng cười, làn da ngăm đen, cặp mắt sáng ngời, nụ cười xán lạn.
Một thiếu niên vui vẻ, nhiệt tình thật giống mặt trời.
Lư Hoa Anh đi vào sân, Bùi cảnh Diệu đứng lên, kéo kéo góc áo của bản thân, không nói lên lời.
Sài Ung chỉ biết nhìn hắn thở dài, đi đến trước mặt Lư Hoa Anh: “Tam nương, ngày mai chúng ta phải đi Tây Châu, nay tới để từ biệt”.
Trường sử Tây Châu phái người tới Liễu Thành vấn an Võ Diên Hưng, nói rằng tu sĩ chùa Đại Vân đã bố trí ổn thỏa, uyển chuyển thúc giục hắn tiếp tục lên đường tới Tây Châu. Võ Diên Hưng nghe nói sự phồn hoa ở Tây Châu so với Liễu Thành phải hơn gấp mười lần, liền đáp ứng ngày mai sẽ xuất phát.
Lư Hoa Anh thở pháo nhẹ nhõm, Trình Sán kia rốt cuộc cũng đi.
Nàng thể hiện quá rõ ràng, đối với Bùi Cảnh Diệu không chút che giấu, Bùi Cảnh Diệu cụp mắt xuống, che đi sự thất vọng.
Lư Hoa Anh vào nhà, rót hai chén nước, đem ra: “Nơi này của ta không có rượu, cũng không có trà, chỉ có hai chén nước trắng, vì các ngươi đưa tiễn”.
Sài Ung lập tức đưa tay tiếp nhận chén nước: “Tam Nương nói đùa, Ngũ Lang là người lỗ mãng, khiến cho Tam Nương bất an, làm Tam Nương rơi vào hiểm cảnh, Tam Nương đã không trách chúng ta, so với rượu, trà thì cũng không thể bằng được chén nước này!”
Bùi Cảnh Diệu không nói lời nào, chỉ gượng cười theo.
…
Trời dần tối, đèn đuốc của các hàng quán được đốt lên, Liễu Thành huyện lệnh mặt đầy tươi cười, đem theo một đoàn người đi vào trong dịch quán.
Đám thiếu niêm mặc cẩm ý từ trên lầu uống rượu đưa mắt nhìn xuống, vẻ mặt mang theo khinh thường.
“Các ngươi nói xem, ngày mai phải đi, Quách Minh phủ sẽ dâng lên mấy xe ngựa chở đặc sản?”
“Sợ là vị Liễu Thành huyện lệnh này sẽ vơ vét hết cả cái Liễu Thành này để dâng lên!”
“Nghe nói tổ phụ của hắn có nghề gia truyền trồng dâu nuôi tằm”.
Tổ phụ làm ruộng.
Mấy người nhìn nhau cười, đều nghĩ trong lòng, cười nhạo Võ Diên Hưng thô tục”.
Trình Sán ngồi sát bên của sổ, bên cạnh trường án, sắc mặt âm trầm, không cùng cười.
“Trình Sán. ngươi vẫn còn nghĩ đến truyện của Lư Tam Nương à?” Đồng bọn đưa chén rượu qua cho hắn: “Kệ nàng ta đi, Sài Ung thích thì nhường cho hắn”.
Trình Sán càng trầm mặt: “Chỉ là tạp chủng được nữ nô Tây Lương sinh ra mà thôi, vì sao ta phải nhường hắn?”
Đồng bọn thay đổi sắc mặt, nhỏ giọng nói: “Trình Sán, ngươi say rồi, mẫu thân Sài Ung là Kim Hương huyện chúa.”
“Sinh hắn chính là nữ nô Tây Lương.” Trình Sán cười lạnh một tiếng, tiếp nhận chén rượu, ngửa cổ uống cạn.
“Sài Ung được Kim Hương huyện chúa nuôi lớn, huyện chúa dù sao cũng là tông thất.”
Đồng bọn cười rót rượu cho Trình Sán, tiếp tục khuyên bảo.
Mấy năm nay, thế cuộc trong thiên hạ liên tục rung chuyển, Thái Hậu đề bạt không biết bao nhiêu ác quan tàn nhẫn vô đạo, thủ đoạn độc ác, khiến nhiều thế gia tan cửa nát nhà chỉ trong một đêm. Mọi người ở Lạc Dương đều thần hồn nát thần tính, quan viên khi thượng triều đều chuẩn bị tốt công tác tư tưởng, đồng liêu làm việc tuyệt đối không bàn luận việc tư, trưởng bối trong nhà sợ mấy thằng con cháu trong nhà nói sai lời, liên hụy toàn tộc, đồng thời cũng vì muốn lưu lại một đường lui, liền đem lũ con cháu tống cổ khỏi thành Lạc Dương.
Bọn họ cơ hồ đều là đích tử, thứ tử hoặc con vợ lẽ, chẳng làm được mấy chuyện đứng đắn, cả ngày chỉ chơi bời lêu lổng.
Sài Ung không giống bọn họ, y là thế tử của Hoắc Quốc Công phủ, dù không làm gì sau này cũng sẽ đảm nhiệm chức quan, tương lai còn có thể thừa kế Hoắc Quốc Công phủ, với xuất thân của y, nắm lấy một chức vị võ quan cũng không tốn nhiều sức.
Lư Tam Nương là tiện tịch, không thể chuộc thân, Sài Ung không thể mang nàng đi, Liễu Thành huyện lệnh nói nàng đắc tội Phu nhân của Trường sử đại nhân mới bị đẩy tới Liễu Thành, nàng chạy không được, Trình Sán nghĩ đến, thấy còn có rất nhiều cơ hội, không cần phải cùng Sài Ung xé rách mặt.
Trình Sán việc gì phải đắc tội Sài Ung?
“Huyện chúa ở kinh thành, bàn tay với không đến Tây Châu…”
Trình Sán kéo dài ngữ điệu: “Lại còn có một kẻ con ông cháu cha, địa vị của hắn cao hơn cả Kim Hương huyện chúa, lại ở gần ngay trước mắt”
“Trình Sán huynh nói vị nào?”
Tầm mắt Trình Sán dừng trên chiếc xe ngựa trở lễ vật đặc sản địa phương bên ngoài khung cửa sổ, trong ánh mắt lóe lên sự tính toán: “Các người không thấy sao? Từ Kinh đô đến Tây Châu, Quận Vương vẫn luôn khiêu khích Sài Ung, đổi thành ta, đã sớm tức sùi bọp mép, khi Quận Vương đòi xem Tây Lương vũ, Sài Ung thế nhưng còn cười được”.
Đám người mắt đối mắt, không dám nói tiếp lời.
Từ khi Thái Hậu đăng cơ, bọn họ được lệnh tới Mạc Hạ Duyên Thích tắm trong cát, hiện tại bọn họ vẫn chưa thích ứng được chuyện mà cả thiên hạ chẳng tán đồng, đó là nữ nhân bước lên đỉnh quyền thế, trở thành quân chủ một cường quốc.
Mặc kệ công khai vẫn là ngầm, bọn họ đối với việc này đều không mở miệng nói đến, nhưng làm nam nhân, mọi người đều không hẹn mà cùng đối xử với tông thất Võ Diên Hưng không xa không gần, không đắc tội mà cũng không lấy lòng. Trong lòng bọn họ vẫn tôn sùng họ Lý* mới là tông thất, cho rằng Thái Hậu đăng cơ là gà mái báo sáng*, không được lòng thiên hạ nên không muốn cùng dòng họ Võ nhấc lên mối quan hệ.
Trình Sán liếc mắt, trầm mặc nhìn đám bằng hữu ngồi cùng, sau đó ném chén rượu trong tay đi, đứng dậy, đi xuống dưới lầu.