[Đam Mỹ] Mùa Đông Ấm Áp - Lê Hoa Đường - Chương 39 - Chương 39
Tuy Tích Khôn là người Thái Lan, nhưng làn da lại trắng đến nỗi nhìn rất hung ác nham hiểm, mỗi làn cười rộ lên đều để lộ hàm răng ám màu vàng ố, mỗi nếp nhăn trên khuôn mặt đều sâu hoắm, ánh mắt không chứa bất kỳ ý cười nào.
Trong tay ông ta nắm một dây xích chó, đầu dây còn lại không phải buộc vào cổ chó, mà là một người sử dụng tứ chi bò sát mặt đất một cách linh hoạt.
Người này luôn le lưỡi, vặn vẹo cái mông của mình như đang quẫy một chiếc đuôi không tồn tại, nhìn qua giống hệt một con chó, khiến người khác không rét mà run.
“Lâu rồi không gặp, Tiểu Mặc.” – Tích Khôn nói tiếng Trung rất chuẩn và lưu loát: “Đây là thú cưng mới của ông, Tiểu Phúc, con chào hỏi với nó chút đi.”
“Chú Khôn đi đường vất vả rồi.” – Khương Mặc vươn tay đỡ ông, sờ sờ đầu Tiểu Phúc, Tiểu Phúc đem đầu ân cần cọ cọ vào lòng bàn tay cậu, hệt như một con chó: “Chào cậu, Tiểu Phúc.”
Tiểu Phúc sủa gâu gâu hai tiếng, vươn lưỡi liếm liếm bao tay da Khương Mặc đang mang.
Lương Nham đứng bên cạnh nhìn thấy muốn nôn, yên lặng quay mặt đi chửi thề.
“Tiểu Phúc thích con lắm, các con phải ở chung hoà thuận đó.” – Tích Khôn vừa lòng vỗ vỗ mu tay Khương Mặc: “Ba con khoẻ không?”
“Cũng tốt.” – Tầm mắt Khương Mặc như có như không lướt nhìn Tiểu Phúc: “Chú Khôn nghỉ ngơi thế nào rồi?”
“Rất tốt.” – Tích Khôn nhìn Lương Nham nói: “Đây là bạn mới của chúng ta à?”
“Đúng vậy.” – Khương Mặc nhìn chằm chằm vào Tiểu Phúc, chậm nửa giây mới đáp lại.
Lương Nham lập tức cười cười khách sáo, giới thiệu đơn giản về bản thân mình.
“Tốt, rất tốt.” – Tích Khôn gật đầu: “Hồi nữa chú sẽ tổ chức một buổi gặp mặt bạn tốt của mình.”
Tầm mắt ông ta lướt qua Lương Nham, thấy Hứa Sâm đang đứng cạnh Tiểu Thu, đôi mắt vốn luôn vẩn đục bỗng nhiên loé lên một tia sáng quỷ dị: “Anh bạn này đang mang thai sao?”
“Đúng vậy, thưa chú Khôn.”
“Mỹ nhân trên đời chẳng gì hơn thế này, dù đang mang thai nhưng dáng người vẫn luôn tuyệt đẹp.” – Hai mắt Tích Khôn toả sáng đi đến trước mặt Tiểu Thu, yêu thương sờ sờ lên mặt nạ anh: “Bảo bối, tôi có thể ôm em một cái không?”
Tiểu Thu run rẩy, dù Khương Mặc rõ ràng nhìn thấy điều đó, nhưng cậu vẫn không do dự nói: “Đương nhiên có thể rồi chú.”
Trên mặt Hứa Sâm không có cảm xúc gì, chỉ hơi nhíu mày.
Tích Khôn hưng phấn mở rộng vòng tay ôm Tiểu Thu vào lòng mình, Tiểu Thu run rẩy lảo đảo lùi về phái sau một bước, nhưng vẫn không né đi, chỉ ghìm chặt góc áo của mình, mặc kệ Tích Khôn làm gì thì làm.
Tích Khôn ôm eo anh, giữ gáy anh, tay xoa xoa cái bụng ấm áp mềm mại, mút từng ngụm từng ngụm thưởng thức hương vị trên cơ thể anh: “Quá đẹp, tuyệt quá, bảo bối thơm quá, cả người bảo bối lạnh lẽo tinh thế như ngọc thạch, nhưng bụng nhỏ lại nóng ấm vô cùng.”
Tích Khôn không chịu buông Tiểu Thu ra, hỏi Khương Mặc: “Tiểu Mặc, đem em ấy tặng chú được không? Chú sẽ yêu thương em ấy mà.”
“Nếu chú Khôn thích, tất nhiên là được rồi.” – Khương Mặc đối đáp với Tích Khôn luôn cười hùa theo, nhưng quai hàm lại căng chặt: “Chúng ta vào dùng cơm trước đi.”
Khương Mặc khoác tay Tích Khôn đi về phía trước, Tiểu Thu buông góc áo chính mình ra, Hứa Sâm nhìn thấy vết máu trên miếng vải nơi được bàn tay nắm.
Anh ta đem anh một rương mật mã chứa thiết bị theo dõi: “Em từ bên ngoài nhìn ra, tìm thời cơ thích hợp dẫn người đến ứng cứu.”
Tiểu Thu nhận lấy cái rương, giọng khàn khàn: “Anh muốn vào sao?”
Thông thường thì bác sĩ sẽ trông coi bên ngoài, huống chi tình huống hôm nay lại đặc biệt như vậy, vì đề phòng Tích Khôn sinh nghi, Khương Mặc và Lương Nham chỉ dẫn theo hai đàn em vào.
Thông thường chỉ có bác sĩ mới quan sát và phụ trách theo dõi tình huống khu vực giữa sân, nhưng lần này còn sắp xếp thêm đội bảo an, họ phải vào sân trước bác sĩ.
Hứa Sâm hơi bất ngờ khi Mèo Con bị hoảng sợ như vậy mà vẫn có thể vững vàng nói với anh: “Ừm….Tôi tất nhiên sẽ vào rồi, bên trong không thể không có một bác sĩ nào. Ít nhất tôi muốn đảm bảo Khương Mặc phải tuyệt đối an toàn, nếu em ấy xảy ra chuyện, thì tất cả như rắn mất đầu.”
“Khương Mặc biết anh muốn đi vào không?”
“Không biết, cậu ấy sợ tôi xảy ra chuyện, không thể giải thích với chị nó được.” – Hứa Sâm nhún vai: “Nhưng tôi không để em ấy xem thường tôi được.”
“Anh tự quyết định như vậy, không ảnh hưởng đến kế hoạch của em ấy chứ?”
“Chẳng lẽ em yên tâm để nó trong đó hăng hái chiến đấu à?” – Hứa Sâm cười nói: “Trên người tôi có gắn thiết bị theo dõi, tôi sẽ luôn theo dõi Khương Mặc, em không muốn để ý nó sao?”
“……”
“Bên trong rất ít chỗ ngồi cố định.”
Tiểu Thu trầm mặc hồi lâu, rồi nói: “Tôi biết rồi.”
Hứa Sâm cười xoay người chỗ khác.
“Anh ấy vào rồi.” – Tiểu Thu vừa nhìn khu quan sát, vừa nhỏ giọng nói.
Chiếc Bluetooth bên tai trái Tiểu Thu truyền đến giọng nói Khương Mặc: “Ừm, tôi sẽ liên hệ với anh ấy.”
– —-
Lương Nham không nghĩ tới mức độ biến thái của tên Tích Khôn này khiến người khác tê dại da đầu.
Chú chó “Tiểu Phúc” vốn là đứa con ngoài giá thú mà Tích Khôn vô cùng yêu quý, bởi vì không muốn ở bên cạnh ông ta nên đã bị tiêm nhiều loại thuốc khiến thần kinh não bộ cậu ta tê liệt, làm cậu ta tin rằng ba mình là một con chó, rồi nuôi dưỡng cậu ta như một con chó thật sự.
Tất cả điều này là do tự mình Tích Khôn tự hào nói ra, toàn bộ quá trình Tiểu Phúc đều híp mắt liếm tay ông, trước bàn cơm còn có màn hình LED khổng lồ chiếu đi chiếu lại toàn bộ quá trình biến Tiểu Phúc từ người thành chó như thế nào, và tuyên bố video này là để làm lễ gặp mặt Lương Nham.
Thấy giống lễ qặp quỷ thì đúng hơn.
Lương Nham cơm ăn không nổi, chỉ có thể liên tục uống nước sôi để nguội. Hắn vốn không cam lòng nếu chỉ đến đây để lấy thuốc, mà còn muốn hợp tác với Khương Mặc bắt cóc hoặc xử lý Tích Khôn, lấy được công thức thuốc rồi ngồi yên vị trên núi vàng.
Nhưng dựa theo tác phong Tích Khôn, rất có thể là công thức thuốc đó sử dụng ruột gan phèo phổi của người để làm, không biết phải làm cái quỷ gì, quá ghê tởm.
Vẫn nên trực tiếp giết chết tên biến thái này thì hơn.
Lương Nham không thể nhịn nổi nữa, lễ pháp cười giả lả nói: “Chú Khôn, chắc cũng đến giờ kiểm tra rồi phải không? Tôi không thể chờ nổi việc giao mấy rương tiền mặt cho chú rồi.”
“Nói hay lắm!” – Tích Khôn tủm tỉm cười ngụ ý bảo Khương Mặc đem thuốc vào: “Cái này là giá cả hữu nghị cho bạn mới này, là giá hữu nghị nhất trước giờ của tôi rồi, cậu còn yêu cầu gì khác không?”
“Tôi không có yêu cầu gì khác đâu, hàng tốt là được.” – Lương Nham cũng mỉm cười nhìn Tích Khôn.
“Buôn bán với người như cậu thật là một việc nhẹ nhàng sung sướng.” – Tích Khôn sờ sờ đầu Tiểu Phúc: “Bảo bối, hôn môi vị khách này đi con.”
……Thật sự không cần thiết mà. Lương Nham nhìn thấy tên nửa người nửa chó kia sung sướng chạy đến trước mặt mình, nhiệt tình cắn cắn liếm liếm tay mình, khiến hắn cảm thấy muốn chết quách đi cho xong.
Nếu không phải Khương Mặc trước khi đi đã vỗ vào vai hắn, hắn sẽ không kiềm nỗi mà cho cái thứ quỷ quái này một bạt tay.
Khương Mặc đi một lát liền trở lại, theo sau là người đẩy hai rương thuốc lớn vào, Lương Nham lập tức bảo người mình đến kiểm tra.
Toàn bộ hội trường đều yên tĩnh, chỉ có tiến kiểm tra thuốc của thuộc hạ và tiếng thở khò khè nặng nhọc của Tiểu Phúc.
Thuộc hạ cầm một lọ thuốc đến bên Lương Nham, ghé sát tai nhỏ giọng nói gì đó, Lương Nham lạnh mặt mà nghe, sau đó quay qua Khương Mặc ngoắc ngoắc ngón tay.
Khương Mặc vừa mới đi tới, thuộc hạ Lương Nham liền đạp một cái vào đầu gối cậu, Lương Nham nhân lúc Khương Mặc không đứng vững mà sấn tới, đột ngột đứng dậy thít chặt cổ cậu, đưa súng lên đạn ngắm ngay huyệt thái dương.
Trong nháy mắt toàn bộ hội trường đồng loạt vang lên tiếng lên nòng, vô số họng súng tối om ngắm ngay Lương Nham, chỉ có A Phong với A Đào là ngắm vào Tích Khôn với Khương Mặc.
Tích Khôn dường như cũng không quá ngạc nhiên quá nhiều, chỉ vuốt ve cổ Tiểu Phúc, nếp nhăn trên mặt càng sâu khi cười: “Bạn mới à, này là sao vậy?”
“Sao là sao? Câu này không tới phiên ông nói.” – Lương Nham phun nước bọt, càng dùng sức đè chặt lên huyệt thái dương Khương Mặc: “Hai người con mịa nó hợp tác lừa ông đây là? Tao ra giá tốt nhất, bọn bây lấy nước thay thuốc tặng tao à, phải không?”
A Đào đá đại một cái rương, bởi vì thuốc đựng bởi các bình pha lê, nháy mắt đã vỡ nát, rơi ra đầy thuốc viên lẫn thuốc bột.
Những viên thuốc tử thần giả đều là thuốc viên, còn thuốc bột bỏ thêm là để cho đủ trọng lượng.
Hàng hoá nhập cảnh về sau chuyến công tác vận chuyển đều do Khương Mặc phụ trách, cậu nhíu mày nhìn đống thuốc bột trên mặt đất, ho khan hai tiếng rồi nghẹn ngào nói: “Con không có….”
“Đoàng!” – Chợt một tiếng súng vang lên, viên đạn xuyên qua bả vai Khương Mặc, máu tươi phun ra tung toé, mảnh đạn rơi xuống vũng máu đỏ tươi. Đồng tử Khương Mặc thoáng chốc tan rã, hơi thở đình trệ, sắc mặt trắng bệch run rẩy thở dốc.
Nụ cười trên mặt Tích Khôn biến mất, biểu tình hung ác nham hiểm nhìn Lương Nham.
Sắc mặt Lương Nham xanh trắng cắn chặt răng, một lần nữa ngắm ngay huyệt thái dương Khương Mặc, hai mắt đỏ đậm nhìn Tích Khôn quát: “Đưa lại thuốc cho ông đây! Nếu không tao bán nát đầu thằng này.”
Khoé miệng Tích Khôn giật giật vài cái, xua tay bảo thuộc hạ lấy đồ.
“Tiểu Phong, đi với bọn họ đi.” – Lương Nham phân phó thuộc hạ của mình.
Tiểu Phong nhận lệnh rời đi.
“Chú Khôn, hy vọng lần này chú có thể giữ chữ tín.” – Lương Nham lạnh lùng nói, kéo Khương Mặc lùi ra ngoài hội trường: “Không cần mang thuốc vào, tôi ở bên ngoài lấy được đồ rồi, tôi sẽ trả người lại cho chú, nếu không tôi sẽ giết cậu ta.”
Lương Nham kéo Khương Mặc vào một phòng nhỏ, Hứa Sâm vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối yên lặng theo họ vào.
Lương Nham thấy phía sau mình có động tĩnh, quay đầu lại muốn nổ súng, Hứa Sâm trực tiếp dùng tay chặn lại: “Là tôi.”
“….Mịa nó, anh tới rồi.” – Lương Nham thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại chửi tục: “Chạy lẹ cho chủ mày xem kìa, không tao đánh thật bắn thật bây giờ.”
Nửa người Khương Mặc toàn là máu, khuôn mặt trắng bệch như người chết, vẫn cười cười với Lương Nham, thở gấp nhỏ giọng nói đứt quãng: “Diễn đủ chưa, khi nào ra ngoài được tao tặng mày huy chương vàng nhen?”
Hứa Sâm thở dài, đè vết thương đang chảy máu ào ào trên vai lại: “Trước hết ngừng nói chuyện cái đi đã.”
Lương Nham đặt mông ngồi xuống cạnh Khương Mặc: “Nói cho tao biết về chuyện của mày đi, đầu óc thì thông minh tuyệt đỉnh, ngoài trừ để tao đả thương mày, không còn cách nào khác à?”
Khương Mặc lắc lắc đầu, khàn khàn nói: “Ông ta đa nghi dữ lắm.”
Lương Nham bĩu môi: “Vậy chúng ta chỉ cần chờ đám người kia tiến vào à?”
Dựa theo kế hoạch của hai người họ, trước đó Khương Mặc sẽ báo cho Tích Khôn rằng Lương Nham có ý định giết mình, nhưng ba Khương vẫn luôn thương tiếc cậu cả nhà họ Lương, hy vọng Tích Khôn có thể danh chính ngôn thuận mà tiêu diệt Lương Nham. Sau đó chế tạo thuốc có lẫn thuốc bột trong đó, khiến Lương Nham đánh mình bị thương. Tích Khôn sẽ cho người đi bổ sung hàng hoá, thực chất là gọi người Khương Mặc tới giúp.
Đó là chuyện của Tích Khôn, mà đối với Lương Nham, để Tiểu Phong đi theo Tích Khôn là để sau khi ra ngoài cũng sẽ liên lạc với người của mình, đến lúc đó, hai nhà Khương Lương sẽ đồng thời tấn công vào khách sạn, Tích Khôn chỉ có thể ngồi yên chờ chết.
Khương Mặc mở miệng thở dốc muốn nói chuyện, nhưng chỉ có thể thở hổn hển, ánh mắt tan rã vô cùng.
“Mất máu quá nhiều, nhưng không bị thương đến chỗ hiểm.”
“Tiêm….tiêm cái kia đi.” – Khương Mặc bắt lấy cổ tay Hứa Sâm, đôi môi trắng như sương run rẩy nói.
Hứa Sâm nhíu mày: “Một tháng cậu tiêm nó ba lần rồi, thứ thuốc đó tác dụng phụ rất lớn. Nếu không thì hiện tại cậu sẽ không vì bị thương ở vai trái mà chật vật thế này đâu.”
“Tiêm—-” – Khương Mặc dùng sức nắm chặt Hứa Sâm: “Nếu không em cũng không nhặt súng đứng dậy được.”
“……Tự chịu hậu quả di.” – Hứa Sâm không nề hà mà lấy ra kim tiêm bơm thuốc vào, sau đó chậm rãi hút một điếu thuốc, chờ cho dược hiệu phát huy tác dụng.
Ước chừng ba phút qua đi, hơi thở dốc của Khương Mặc dần vững vàng, sắc mặt cũng không hề trắng bệch như người chết nữa, nhắm chừng thời gian, nhân thủ mà Khương Mặc với Lương Nham đã sắp xếp chắc hẳn cũng nhận được hiệu lệnh.
Lương Nham dí tắt tàn thuốc, nhìn cửa phòng đóng chặt, giọng nói khàn khàn khó hiểu: “Khương Mặc.”
“Ừ” – Khương Mặc lãnh đạm đáp lại.
“Trong khoảng thời gian này, tao đã đối phó với rất nhiều tên ngu ngốc láo lếu, phát hiện được rằng hợp tác với mày vẫn sướng nhất. Những gì hôm nay được nhìn thấy thật sự hôi hám kinh tởm như phân chó, khiến tao nhận ra tao quá mịa nó ngu khi tao hợp tác với mày.” – Lương Nham quay mặt về phía Khương Mặc cười xấu xa: “Nếu như hôm nay mà mọi chuyện thành công tốt đẹp, về sau chúng ta hợp tác tốt đẹp, không chấp nhặt những chuyện lục đục xưa kia nữa được không?”
Khương Mặc im lặng hồi lâu, khoé môi tái nhợt cong lên một nụ cười: “Không phải chúng ta vẫn luôn hợp tác tốt đẹp à?”
“Vốn dĩ cũng không có gì là xấu.” – Lương Nham chống một tay xuống sàng nhà nhảy bật lên: “Vậy thì tao sẽ tiếp tục đầu rơi máu chảy vì sự hợp tác này của chúng ta, nhưng chú mày phải nhanh nhanh lên.”
Sau khi Lương Nham ra ngoài, Khương Mặc vẫn luôn nhìn cửa phòng, ánh mắt âm u không rõ nhìn Hứa Sâm cười cười: “Anh nói xem tên đó có ý gì?”
“Có lẽ là diễn kịch chăng” – Hứa Sâm thu gom băng gạc dính máu, giọng điệu bình tĩnh: “Cậu tính để cho hắn ta một con đường sống?”
Khương Mặc không nói gì.
Chuyện hôm nay, còn một phiên bản thứ ba mà cả Lương Nham với Tích Khôn đều không biết.
Người của Khương Mặc sẽ đến, nhưng đều sẽ mặc trang phục giống hệt nhà họ Lương.
Rồi những người đọ súng với Tích Khôn ở khách sạn Thiên Hà, sẽ không có “người nhà họ Khương”.