[Đam Mỹ] Không Hợp - Hồi Nam Tước - Chương 30: Rồi, sạch sẽ rồi
Có lẽ do vẫn ngậm cục tức từ sáng mà Hạ Nam Diên ra tay đặc biệt tàn nhẫn, cậu đánh Liêu Diệp Xuyên đến nỗi nó không còn sức chống trả.
Tôi sợ thu hút sự chú ý của mọi người nên đi qua đóng cửa lại.
“Mày biết… bố tao là ai không?” Liêu Diệp Xuyên tức trào bản họng.
Nếu tôi nhớ không nhầm thì nhà họ Liêu đã làm kinh doanh qua nhiều thế hệ, gia đình cậu ta bề thế hơn nhà tôi rất nhiều. Nhà tôi cùng lắm chỉ là nhà giàu mới nổi, còn dùng từ “tài phiệt” để miêu tả gia đình cậu ta thì cũng chẳng quá lời.
Nhưng Hạ Nam Diên không biết gì về chuyện này, hoặc có biết cũng chẳng thèm quan tâm.
“Mày là con Sơn Thần cũng không được.” Nói xong, cậu ta lại đấm xuống.
Trong cơn hoảng hốt, tôi chợt có cảm giác như đang xem thế giới động vật, Liêu Diệp Xuyên biến thành con cáo đỏ trên thảo nguyên, nó ngậm con mồi vừa săn được trong miệng, đang thung thăng về nhà thì trông thấy con chim diều hâu trên trời lao vồ về phía mình, nó vừa định nhe răng đe dọa thì đã bị cái cánh hung tợn của con chim quạt cho chổng vó.
“Ư, *** mẹ mày…”
Nắm đấm của Hạ Nam Diên dính máu, chẳng biết là đánh trúng mũi hay răng của thằng kia. Thấy thế, tôi chắc mẩm quả này gây ra chuyện rồi, vì vậy vội vàng chạy tới ôm eo Hạ Nam Diên, kéo cậu ta dậy từ dưới đất.
“Thôi thôi!”
Mặc dù Liêu Diệp Xuyên không thuộc diện thừa kế trực hệ, nhưng dù thế nào cậu ta cũng là con cháu của nhà họ Liêu, cậu ta mà bị đánh cho tàn phế thì có khi đến cậu còn chẳng cứu nổi chứ nói gì là Mễ Đại Hữu.
Hạ Nam Diên nắm cổ tay tôi, trong lúc giằng co, cậu ta quay đầu liếc tôi một cái như thể đang cực kì khó chịu trước hành vi làm gián đoạn nghĩa cử trừ gian diệt ác, biểu dương cái đẹp của cậu ta.
“Nó chưa đụng chạm gì tao cả.” Tôi liếc Liêu Diệp Xuyên đang nằm dưới đất, cậu ta bịt mũi, máu chảy ra từ kẽ ngón tay, mấy lần muốn đứng dậy nhưng đều thất bại, trông cũng hơi… khổ thân.
Tôi ôm chặt eo Hạ Nam Diên: “Nếu mày còn đánh người ta nhập viện, cậu mà biết thì sẽ giận lắm cho coi.”
Lôi ông cậu ra đúng là hữu dụng, người trong lòng gần như thả lỏng cơ thể ngay lập tức, rũ bỏ tính công kích bao trùm toàn thân.
“Trời, các anh làm gì thế hả?” Một người mặc đồ trắng ở cửa hét chói tai chạy xộc vào, đứng chắn trước mặt Liêu Diệp Xuyên, “Có chuyện gì thì từ từ nói, các anh, sao các anh có thể động thủ đánh người như thế?”
Tôi nhìn, đám mây kia đi rồi mà lại quay về cơ đấy.
“Đồ Hâm, xéo ngay.” Liêu Diệp Xuyên ở phía sau vất vả ngồi dậy, vạt áo trước dính đầy máu.
Mắt Đồ Hâm đỏ ửng, nói: “Tôi là người gửi câu hỏi nặc danh, cái acc ‘Ghét mùa hạ’ trên QQ kia cũng là tôi, tôi chỉ tò mò muốn biết rốt cuộc người Liêu Diệp Xuyên thích trông thế nào thôi…” Cậu ta nói mà nhắm nghiền hai mắt, trưng ra dáng vẻ thấy chết không sờn, “Muốn đánh muốn giết thì các anh làm với tôi đây này, thả anh ấy ra đi.”
“Đồ Hâm!” Liêu Diệp Xuyên nghiến răng nghiến lợi.
Cậu ta giãy giụa đứng dậy khỏi mặt đất rồi quệt tay áo lau mũi khiến vết máu lem ra thành một đường dài nhếc nhác trên mặt. Cậu ta liếc ống tay áo dính máu của mình với vẻ chán ghét, giọng điệu trở nên lạnh lùng hơn.
“Tôi bảo rồi, cậu ta là cậu ta, em là em, sao em cứ phải lăn tăn chuyện tôi thích ai làm quái gì?”
Nghe vậy, Đồ Hâm mở mắt ra, quay người rụt rè hỏi: “Nhưng… nếu anh không thích anh ta, vậy tại sao anh vẫn set QQ của anh ta là đặc biết chú ý?”
“… Set từ trước rồi, lười sửa.”
“Anh không check QQ của anh ta thì làm sao biết em gửi câu hỏi nặc danh cho anh ta? Anh ta vừa hủy kết bạn với anh một cái là anh nhận ra ngay, chẳng lẽ không phải vì ngày nào anh cũng để tâm tới anh ta? Trong lòng anh vẫn có anh ta!”
Liêu Diệp Xuyên bị hỏi đến nỗi cứng họng, như thẹn quá hóa giận, cậu ta cục cằn gắt lên: “Em đủ rồi đấy!”
Đồ Hâm co rúm người lại rồi lên án bằng giọng run run: “Anh thấy chưa, anh đang chột dạ đấy…”
Ồ? Hóa ra là như thế… Vậy thì cậu ta hơi quá đáng rồi…
Ừm? Nói thế thì cũng có thể hiểu được…
Quá, quá quắt…
Tôi vẫn ôm Hạ Nam Diên như trước, chẳng qua không còn dùng lực nữa, hai tay buông lỏng vòng quanh eo cậu ta, tôi theo dõi vở kịch, cằm tì dần lên vai cậu.
Vì tôi quyết định muốn thành đôi với Hạ Nam Diên nên tương lai xảy ra biến động ư? Có vẻ cái tên Liêu Diệp Xuyên này sẽ không dây dưa với tôi đến nỗi vì yêu sinh hận đâu ha.
“Mày nhận nhầm tao thành cậu ta đúng không?” Hạ Nam Diên nhìn hai người đang cãi cọ cách đó không xa, bỗng nhiên ngoái đầu lại nói, “Người Hải thành chúng mày yêu đương… lạ quá.”
Đúng là có hơi lạ thật, hai thằng kia đàn ông đàn ang mà có cần ngựa thế không? Quay phim thần tượng đấy à? Với lại cái trò “tôi không”, “anh có” lặp đi lặp lại này còn phải tiếp tục đến bao giờ đây?
Không thấy bên cạnh còn có người… Ô?
“Mày vừa nói gì vậy? Mày quen Liêu Diệp Xuyên à?”
Hai đứa chúng tôi dựa vào nhau rất sát, nói chuyện cũng không hẳn là to tiếng, vì vậy Liệu Diệp Xuyên và Đồ Hâm đang đắm chìm trong thế giới hai người không nghe thấy được cuộc trò chuyện giữa chúng tôi.
“Không phải tình yêu chíp bông của mày à? Cậu ta chuẩn gu mày thế cơ mà.” Hạ Nam Diên cụp hờ mi mắt, để lộ ra chút đồng tử sáng màu khiến lực chú ý của tôi vô thức bị thu hút bởi cặp mi trông như phiến quạt của cậu ta.
Tình yêu chíp bông… Tôi chậm chạp suy nghĩ, sao Liêu Diệp Xuyên lại chuẩn gu tôi được? Rõ ràng khuôn mặt trước mắt tôi đây mới là ăn khớp mà.
【Mày hoàn toàn không phải gu của tao, tao thích kiểu dung mạo… trông đậm chất phương Đông, ‘nhân đạm như cúc’. Mày thì… hốc mắt sâu quá, sống mũi cao quá, lông mi dài quá, tao chỉ có thể làm anh em với mày thôi, không đảm nổi khụ… người yêu đâu. 】
Lời ngụy biện để giải thích cho lí do vì sao sáng sớm mình lại có “hành vi khiếm nhã” với cậu ta chợt lóe lên trong tâm trí tôi.
Mắt trợn lớn hơn, tôi buông Hạ Nam Diên ra, người ngợm như sắp nứt đến nơi. Hóa ra cậu ta đang nhắc đến cái câu phét lác kia của tôi. Mịa, đúng thật, diện mạo của Liệu Diệp Xuyên chẳng phải là như thế sao?
Cứu với, sao trí nhớ của Hạ Nam Diên lại tốt vậy cơ chứ, cậu ta vẫn nhớ phát ngôn của tôi như in trong khi bản thân tôi thì đã quên béng mất từ đời. Có phải sau này còn tính lấy vở ra ghi mới chịu không?
“Không phải à?” Phản ứng kì lạ của tôi khiến Hạ Nam Diên khó hiểu.
“Éc…” Tôi cười khan, cố ghìm cơn kích động nôn ra máu, “Thời trẻ ai mà chẳng từng thích một hai đứa ngốc, mày nói phải không?”
Hạ Nam Diên cau mày quay ra nhìn hai người đang tranh cãi rồi nhạt nhẽo bảo, “Gu tệ kinh.”
Câu nói của cậu ta lập tức cắm xuyên qua tôi như một mũi tên sắc nhọn.
Không nhé, không đâu nhé, rõ ràng gu tao ngon thế cơ mà! Tại cái thằng biến thái chết tiệt Liêu Diệp Xuyên ấy, nhất định hôm nay tôi phải tẩn chết nó!
Tôi quay người, tìm đồ đánh nhau dưới đất: “Chúng mày cãi nhau đủ chưa…”
“Đoành!”
Hạ Nam Diên bất ngờ đạp một phát vào cánh cửa đang đóng chặt. Tiếng vọng lớn khiến cả phòng im thít trong nháy mắt, mọi người dừng hết việc đang làm lại để nhìn về phía cậu ta.
“Đừng ồn ào nữa.” Hạ Nam Diên chậm rãi chốt khóa, sau đó cầm cây chổi dựa bên tường, thành thục tháo phần đầu ra.
Cậu ta cầm gậy trong tay, nói: “Tôi nói gì thì các người làm như thế, nếu không… Cả hai đứa cùng xông lên thì tôi cũng có thể đánh chết được.”
Có lẽ ngoại hình của người dân tộc thiểu số đã tạo cho cậu ta lợi thế tự nhiên, khiến cậu ta dù có ăn nói rùng rợn thế nào thì trông cũng vẫn đáng tin.
Đến tôi còn thấy hơi sợ, không tự chủ được mà lui giật về sau nửa bước nữa là Liêu Diệp Xuyên với Đồ Hâm.
“Mày muốn làm gì?”Liêu Diệp Xuyên cảnh giác nhìn Hạ Nam Diên, thằng nhóc tên Đồ Hâm kia cũng trốn ra sau lưng cậu ta.
“Lấy điện thoại quay chúng nó.” Hạ Nam Diên nói.
Mất hai giây sau, tôi mới nhận ra là cậu ta đang nói với mình: “… À à, ok.”
Tôi nghe lời lấy điện thoại ra, mở chức năng quay video, khi khuôn mặt của Liêu Diệp Xuyên và Đồ Hâm xuất hiện trên màn hình, kì thật tôi cũng thấy hơi lo lắng trong lòng: Lẽ nào định quay mấy cái cảnh khiêu dâm gì đấy để sau này Liêu Diệp Xuyên có đến quấy rầy thì tôi lôi vid ra uy hiếp cậu ta ư? Vậy không tốt lắm đâu nhỉ? Tuy Liêu Diệp Xuyên là thằng biến thái, nhưng tôi không thể biến thái giống câu ta được…
Hạ Nam Diên đập cây gậy xuống bàn: “Nói, sau này sẽ không bao giờ bắt nạt người nhỏ yếu nữa.”
Tôi: “…”
Ok, tôi ngẫm lại rồi, tôi đáng chết, tôi mới là thằng biến thái. Cậu ta là Hạ Nam Diên, Hạ Nam Diên mà ngay đến việc bạn nữ cùng thị tộc nói chuyện với thằng công tử bột người Hải thành có mấy câu thôi cũng phải sốt sình sịch lên tìm đến tận nơi để cảnh cáo người ta cho được. Sao tôi lại cho rằng cậu ta là người chuyên quay cảnh gay khiêu dâm để uy hiếp người khác cơ chứ?
“Nói mau! Cậu ta là người dân tộc thiểu số dũng mãnh đấy, chúng mày không rớ vào được đâu.” Tôi cục súc nói.
Tuy không cam lòng nhưng Liêu Diệp Xuyên vẫn buộc phải cúi đầu trước cây gậy.
“… Sau này tôi sẽ không bao giờ bắt nạt người nhỏ yếu nữa.” Trông cậu ta như đã chẳng còn gì để luyến tiếc trên đời.
“Sau này sẽ không bao giờ ép Mễ Hạ làm những điều mà cậu ấy không muốn.” Hạ Nam Diên tiếp tục ra lệnh.
“… Sau này sẽ không bao giờ ép Mễ Hạ làm những điều mà cậu ấy không muốn.”
“Sẽ không xuất hiện trước mặt cậu ấy.”
“Sẽ không xuất hiện trước mặt cậu ấy.”
Hạ Nam Diên chỉ gậy vào Đồ Hâm: “Cậu cũng nói đi.”
Đồ Hâm giật mình: “Tôi ư? Tôi nói gì?”
“Nói sau này cậu sẽ không bao giờ làm phiền Mễ Hạ, không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu ấy.”
“À à, được.” Đồ Hâm nhìn tôi, giơ tay nói, “Tôi thề sẽ không bao giờ làm phiền Mễ Hạ, không bao giờ xuất hiện trước mặt anh ấy nữa. Được chưa?”
“Nếu vi phạm giao kèo, dù ở đâu thì tôi cũng sẽ lần ra các cậu.” Nói xong, Hạ Nam Diên vặn khóa, mở cửa ra.
Nhìn bằng mắt thường cũng thấy Liêu Diệp Xuyên vừa thở phào nhẹ nhõm, có lẽ cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên gã công tử Hải thành này phải ngậm đắng nuốt cay như thế, tôi hơi lo lắng, không biết cậu ta có tuân thủ theo lời hứa hay không.
“Hai đứa chúng mày mà còn làm phiền tao nữa là tao sẽ gửi ngay cái video này cho nhóm lớp cấp 2 đấy. Liêu Diệp Xuyên, mày không muốn bộ dạng mất mặt này bị người khác trông thấy đâu nhỉ?” Tôi lại tăng giá dựa trên cơ sở của Hạ Nam Diên.
Trông Liêu Diệp Xuyên như sắp lộn tiết lên tới nơi, lồng ngực phập phồng rõ rệt theo từng nhịp hô hấp, vẻ lạnh lẽo trong mắt có thể ngưng tụ thành thực thể, nếu không phải vì bộ dáng của cậu ta trông có hơi buồn cười, có lẽ tôi đã thực sự bị cậu ta dọa sợ.
“Bọn tôi sẽ không thế, nhất định sẽ không làm thế đâu!” Đồ Hâm lấy điện thoại ra bấm, sau đó giơ màn hình ra cho tôi nhìn, nói, “Tôi hủy kết bạn với anh rồi, sau này sẽ không quấy rầy anh nữa. Anh đừng phát tán video ra ngoài, gia đình anh ấy mà biết thì chúng tôi sẽ tiêu đời mất.”
Tôi cũng cho cậu ta xem đoạn video trong điện thoại, sau đó gửi cho Hạ Nam Diên ở trước mặt họ.
“Về sau mỗi đứa bọn tao giữ một bản của đoạn video này, bất cứ ai gặp chuyện thì người còn lại sẽ phát tán video, chúng mày cứ liệu mà làm.”
Dẫu sao cũng là gà công nghiệp, tôi dọa bừa có hai câu thôi mà mặt Đồ Hâm đã trắng bệch ra rồi.
Hai người họ lần lượt rời khỏi phòng chứa đồ, lúc đó, Đồ Hâm muốn kéo tay Liêu Diệp Xuyên đi trước mấy lần nhưng đều bị cậu ta hất ra. Một giây cuối khi bóng dáng của cả hai biến mất ở nơi ngưỡng cửa, tôi thấy Đồ Hâm không biết nản chí, bắt lấy tay của Liêu Diệp Xuyên thêm một lần nữa, lần này, hình như đối phương không còn nóng nảy vùng ra.
Cuối cùng cũng giải quyết xong mối tai họa tiềm ẩn này.
Trong phòng chứa đồ chỉ còn lại tôi với Hạ Nam Diên, tôi hắng nhẹ một tiếng, chủ động cảm ơn: “Vừa rồi cảm ơn mày.”
Hạ Nam Diên cúi người nhặt đầu chổi nằm dưới đất lên, gắn lại vào cán gậy trong tay mình.
“Tao ra ngoài đi vệ sinh, đúng lúc nghe thấy mày kêu cứu thôi.”
Tôi xoa cánh tay, nói: “Tao không nghĩ là nó lại đột ngột động thủ với tao như thế…”
Sau khi ra khỏi phòng chứa đồ, tôi và Hạ Nam Diên tiếp tục hoàn thành mục đích chính của lần ra ngoài này — đi vệ sinh.
Rửa tay xong, tôi ngoái đầu nhìn gáy mình trong gương thì thấy hơi ửng đỏ. Tôi sờ vào chỗ đó, nhớ lại cảnh tượng khi ấy rồi bất giác rùng mình.
Nếu không phải do Liêu Diệp Xuyên đánh lén, với cả tôi còn hơi có bóng ma tâm lý với cậu ta, sao cậu ta lại có thể dễ dàng đạt được mục đích như thế được? Đáng nhẽ ban nãy tôi phải nhân cơ hội sút cho cậu ta mấy phát.
Hạ Nam Diên đứng lau tay ở bên cạnh, thấy tôi như vậy thì hỏi tôi bị làm sao.
Tôi đáp: “Tao bị đồ dơ chạm vào, tao không còn sạch sẽ nữa rồi.”
Hạ Nam Diên: “…”
Cậu ta ném khăn giấy vào sọt rác, lặng lẽ bước tới rồi nhẹ nhàng ôm lấy tôi, một tay đặt trên eo, tay còn lại đặt sau gáy tôi.
Thanh âm kề sát bên tai, cậu ta nói tiếng Tằng Lộc với âm lượng như đang thì thầm, thứ ngôn ngữ bí ẩn kia như mang theo ma lực, hơi nóng bắt đầu tản ra từ gáy rồi lan tràn khắp toàn thân, cuối cùng hội tụ ở ngực trái khiến nơi ấy nóng bừng lên.
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra vì sao mà mấy trò Otome kia lại cứ thích tiếp xúc thân thể một cách vô ý rồi, thật sự… rất là “ghẹo người”.
Tôi nâng khẽ tay lên, đang lúc do dự thì cậu ta đã lùi bước.
“Rồi, sạch sẽ rồi.”
Tôi siết chặt tay thành nắm đấm, lập tức buông thõng trở về hai bên người, tôi liếm đôi môi khô khốc, hỏi: “Mày vừa làm gì thế?”
“Đuổi tà. Nhờ Sơn Thần phù hộ cho mày bách độc bất xâm, bách tà chớ gần.” Hạ Nam Diên bình tĩnh nói, “Ở chỗ bọn tao, trẻ con sau khi sinh ra sẽ được đưa đến đền để ngôn quan ban phước. Ông ấy sẽ đại diện Sơn Thần ban cho mỗi đứa trẻ sự mạnh khỏe, bình an, cuối cùng…” Cậu ta giơ tay lên, chấm nhẹ ngón trỏ vào trán tôi, “Hôn chúng ở đây.”
“Thế mày…” Chẳng phải nghi thức vẫn chưa hoàn thành ư?
Tôi mới thốt ra được hai tiếng thì Quách Gia Hiên đã vén rèm, kêu réo tên tôi và Hạ Nam Diên lên rồi đi vào.
“Mễ Hạ? Hạ Nam…” Vừa liếc qua một cái, nó đã nhanh chóng quay mặt đi, bước về phía buồng vệ sinh phía sau chúng tôi, “Chúng mày mãi vẫn chưa về, tao còn tưởng chúng mày bị làm sao, không sao thì tao đi vệ sinh đây, chúng mày… chúng mày đi trước đi.”
Hai đứa bọn tôi đã ra ngoài gần nửa tiếng, đúng là có hơi lâu thật.
“À, bọn tao vừa gặp hai đứa bạn nên trao đổi… một chút ấy mà.” Tôi cao giọng nói với vào buồng vệ sinh, “Thế bọn tao đi nhá.”
Dằn xuống chút tiếc nuối, tôi và Hạ Nam Diên cùng sóng vai đi về, vừa đi, chúng tôi vừa chuyện trò miên man.
“Sao mày rút đầu chổi chuyên nghiệp vậy?”
“Mỗi lần đánh tao cậu tao đều làm thế.”
“Chà, không ngờ cậu lại hung dữ như thế đấy…”
Khi đi tới cửa phòng, tôi dừng lại ngẫm nghĩ, cảm thấy mình cần phải báo trước về sự thay đổi quay ngoắt 180 độ trong gu thẩm mĩ sang Hạ Nam Diên cho tương lai.
“Chuyện kia… Tao cảm thấy mày nói chuẩn đấy, gu tao tệ quá, phải sửa lại một chút thôi.”
Động tác đẩy cửa của Hạ Nam Diên hơi chững lại, hỏi: “Sửa gì?”
Tôi nhìn cậu ta chằm chặp, cố tình đặt đầu ngón tay lên mu bàn tay cậu ta, dùng sức đẩy cửa vào.
“Sửa lại khiếu thẩm mĩ của tao.”