[Đam Mỹ] Không Hợp - Hồi Nam Tước - Chương 29: Có phải cậu ta hiểu lầm gì không?
“Anh đứng ngoài cửa làm gì thế? Sao không đi vào?” Khâu Duẫn mở cửa ra, nhìn Quách Gia Hiên ở phía sau với vẻ mặt kì lạ.
“Anh muốn hít thở không khí ấy mà.” Quách Gia Hiên xoa mũi đáp.
Khâu Duẫn và Hạ Thông lần lượt chia trà sữa trên tay. Quách Gia Hiên tới đây từng ấy ngày giời nên cũng rút ra được không ít kinh nghiệm uống, uống ngọt thế nào, lạnh hay nóng nó đều có chính kiến riêng. Khác với nó, đây là lần đầu tiên Hạ Nam Diên uống trà sữa, vì vậy tôi phải quyết định thay cậu ta.
Tôi chọn cho cậu ta loại trà sữa trân châu đường đen năm mươi đường thêm milk foam giống mình. Nhận lấy hai cốc trà sữa Khâu Duẫn đang cầm trên tay, tôi cắm ống hút hộ Hạ Nam Diên rồi đưa tới trước mặt cậu ta.
Hạ Nam Diên cầm cốc, thận trọng cắn miệng ống hút, hút một ngụm nhỏ.
“Thế nào?” Tôi hỏi cậu ta với vẻ mong đợi.
Cậu ta nhíu mày, nhai kĩ topping trong miệng rồi nuốt xuống, nhận xét: “Không khác trà sữa chỗ bọn tao mấy, cơ mà thứ trong này hơi khó nhai, giống gân bò ấy.”
Tôi ngậm ống hút, cười: “Có vị khác đấy, topping cũng không giống nhau, sau này tao mua tiếp cho mày.”
Hôm nay Mễ Đại Hữu gửi cho tôi một bao lì xì rất sộp trước khi ra khỏi nhà, vậy nên dù là tiền trà sữa hay tiền ăn tối thì đều do tôi chi trả.
Một lúc sau, DM bước vào, bắt đầu giao kịch bản.
(*) DM (Dungeon Master): người chịu trách nhiệm tạo ra và điều khiển thế giới trong trò chơi, bao gồm các tình huống, quái vật, nhân vật và các yếu tố khác của câu chuyện.
Điện thoại đặt trên bàn bất ngờ rung lên, một dòng tin nhắn QQ nhảy ra, tôi hút trà sữa, ngó qua đọc, thế rồi hô hấp chững lại trong giây chốc.
【Sao lại block Liêu Diệp Xuyên? 】
Đệt, đéo gì đây?
Tên ID của đối phương là “Ghét mùa hạ”, tôi chưa gặp account này bao giờ và cũng chưa từng chat với đối phương, tôi check thời gian add friend, phát hiện ra mình add người nọ từ năm lớp 10. Lúc ấy mới khai giảng, học sinh trong khối add QQ nhau rất đông, chắc chắn lúc ấy tôi tưởng đối phương là bạn cùng trường Nhất Trung nên mới add. Mà nếu như người này đã quen Liêu Diệp Xuyên, vậy thì chắc chắn cậu ta không phải học sinh của trường Nhất Trung rồi.
Chẳng lẽ là acc clone của Liêu Diệp Xuyên?
【Mày là ai?】
Tôi hỏi thẳng.
【Mày tưởng nó đang đặt câu hỏi cho mày chắc?】
【Tự mình đa tình.】
【Nó chẳng quan tâm đến chuyện mày có thích con trai hay không đâu.】
Giọng điệu có thể cục cằn thêm xíu nữa không nhỉ? Sao? Tao đẹp trai nên xứng đáng bị quấy rối tình dục chứ gì? Tôi nổi cơn tam bành, cầm điện thoại lên gõ chữ lia lịa bằng cả hai tay.
【Có bản lĩnh thì sáu giờ tối đến chỗ này gặp tao, chúng ta giáp mặt nói chuyện rõ ràng.】
Tôi gửi địa chỉ quán đồ nướng ở gần trường cấp 2 qua, đó là cửa hàng tôi thường xuyên tới hồi còn học trung học cơ sở, quán đó rất được đám học sinh ưa chuộng. Vốn dĩ hôm nay tôi định đưa bọn Hạ Nam Diên đến trải nghiệm thử, xem ra bây giờ phải vận động làm nóng cơ thể trước khi ăn rồi.
Bất luận có phải acc clone của Liêu Diệp Xuyên hay không, miễn là cậu ta dám đến, tôi sẽ làm cho cậu ta “một đi không trở về”.
“Sao thế?” Chắc thấy sắc mặt tôi là lạ, Hạ Nam Diên ở bên cạnh đặt cốc trà sữa xuống, nhìn vào điện thoại của tôi.
Tôi tắt màn hình, nhoẻn cười với cậu ta, không định nói ra những chuyện làm mất hứng như vậy.
“Không có gì đâu.”
“Vào một đêm giông bão nọ, cổng chính của Chân phủ bị thám tử Mã và phụ tá của anh ta mở ra khi đi ngang qua đây. Vốn dĩ hai người định đến huyện Lâm để điều tra vụ án, nhưng vì buổi tối trời mưa to quá nên họ tính ngủ nhờ lại một đêm. Nhưng khi cả hai đang thương lượng với người hầu của Chân phủ, đột nhiên, một tiếng hét bi thảm xé toác trời đêm vang lên, bộ đèn chùm pha lê trên đầu lập tức tắt phụt, cả tòa dinh thự… bị mất điện.
DM làm tròn nhiệm vụ, đọc hết lời dạo đầu.
“Một chốc sau, tất cả mọi người ở Chân phủ ra tập trung ở đại sảnh, hỏi nhau xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, mọi người giơ giá cắm nến, nhìn nhau ngơ ngác, sau đó nhận ra ông chủ Chân lâu la mãi vẫn chưa đến. Mọi người lo lắng, đến phòng ngủ của ông chủ Chân để tìm hiểu thì phát hiện ra cửa phòng bị khóa trái, gọi thế nào cũng không thấy bên trong phản ứng. Quản gia và cậu cả hợp sức phá cửa xông vào, trông thấy ông chủ Chân đang nằm trên giường với vẻ mặt yên bình, ngực bị một con dao gọt hoa quả đâm xuyên qua, đã tử vong.”
“Ở đây có tổng cộng bảy người chơi, ngoại trừ thám tử Mã ra thì sáu người còn lại đều là kẻ tình nghi. Rốt cuộc ai mới là thủ phạm thực sự? Mời mọi người lật trang đầu tiên của kịch bản ra và bắt đầu làm quen với nhân vật của mình. Khi nhận được lời nhắn bản thân là thủ phạm, xin hãy chú ý che giấu thân phận. Chỉ có thủ phạm được nói dối, những người chơi còn lại buộc phải hợp tác với sự điều tra của thám tử.”
(*) Reference từ “Minh tinh đại trinh thám” mùa 6 tập 3.
Vụ này không hẳn là khó, nó chỉ là một vụ án suy luận logic thông thường với mô-típ sơn trang bão tuyết. Mưu mô hiểm kế trong gia đình, ai cũng ôm ấp ý đồ nham hiểm riêng, đến phần cuối của trò chơi, một cặp tình nhân sẽ trở thành anh em ruột bằng một cách khó hiểu nào đó, mix thêm một vài tình tiết drama trái đạo đức giống như trong 《Lôi vũ》.
(*) Mô-típ sơn trang bão tuyết được sử dụng trong văn học và điện ảnh thể loại trinh thám với một nhóm người tập trung trong môi trường khép kín tương đối như một ngôi làng bị cô lập do bão tuyết, một căn phòng khép kín, hoặc một hòn đảo, họ không thể liên lạc với thế giới bên ngoài do một số nguyên nhân đặc biệt.
(*) Lôi vũ:
Ở vòng cuối cùng, thủ phạm đã thu hẹp phạm vi, tập trung vào hai người là Hạ Nam Diên và một nữ sinh đến tham gia sau.
Thân phận của Hạ Nam Diên là quản gia của Chân phủ, còn thân phận của cô nữ sinh là người em gái có người yêu đến cuối màn sẽ trở thành anh em ruột.
Hạ Nam Diên cứ tìm cách đổ tội cho em gái suốt: “Vì từ nhỏ đã không có cha, cô ấy và mẹ phải nương tựa vào nhau để sống, vất vả mãi mới tìm được một người bạn trai yêu mình thì lại phát ra đối phương chính là anh trai ruột của bản thân. Mọi nỗi bất hạnh trong cuộc đời cô ấy đều xuất phát từ ông bố, mối hận này chưa đủ để khiến cô ấy ra tay sát hạ sát hay sao?”
Hình như trò nào cậu ta cũng học rất nhanh, bất kể là bi-a hay là Script Kill, chỉ cần nắm chắc luật trong tay là cậu ta có thể áp dụng chúng một cách thuần thục.
Cơ mà diễn xuất biểu cảm trên mặt vẫn hơi non.
“Nhưng dù sao ổng cũng là bố ruột cô ấy…” Hạ Thông không nghĩ em gái là hung thủ, nó thấy quản gia có mối hiềm nghi lớn hơn, cũng sốt sắng hơn một chút.
“Chưa một ngày làm tròn bổn phận của người cha thì bố biếc cái gì? Ông ta cùng lắm chỉ là một tên cặn bã, đừng sỉ nhục từ ‘bố’ như vậy.” Sắc mặt Hạ Nam Diên lạnh lùng, mang theo chút cảm xúc cá nhân.
Hạ Thông sững sờ, hơi kinh hãi: “A, ừm… Ông ta, ông ta đúng là một gã cặn bã.”
Tôi lén lút kéo tay áo Hạ Nam Diên dưới gầm bàn để cậu ta bình tĩnh lại.
Hàng mi của Hạ Nam Diên run lên, cậu ta cúi đầu, ánh mắt rơi xuống bản ghi chép: “Phát biểu của tôi đã hết.”
Trong phiên bỏ phiếu, DM yêu cầu mọi người nhắm mắt lại rồi chỉ ra người mà bản thân cho là hung thủ. Tôi chỉ vào Hạ Nam Diên, không vì lí do gì khác, dáng vẻ gấp gáp muốn thoát tội thật sự không giống cậu ta lúc bình thường.
Vì vậy, sự thật luôn chỉ có một — Cậu ta chột dạ, cậu ta hoảng loạn, cậu ta để lộ sơ hở. Tôi, Mễ · Conan Doyle · Hạ, nhân danh ông nội ta, bí ẩn đã được giải quyết!
(*) “Sự thật luôn chỉ có một”: reference từ Thám tử lừng danh Conan.
(*) Conan Doyle: tác giả của Sherlock Holmes, cái tên Edogawa Conan mà Shinichi nghĩ ra là ghép từ tên của Edogawa Rampo và Conan Doyle.
(*) “Nhân danh ông nội ta, bí ẩn đã được giải quyết!”: reference từ Thám tử Kindaichi, nhân vật chính Kindaichi Hajime tự nhận mình là cháu nội của thám tử Kindaichi Kosuke, Kindaichi Kosuke từng được tác giả của Conan giới thiệu ở phần bìa gập trong tập 6.
“Được rồi, mọi người có thể mở mắt.” DM thông báo với mọi người rằng người bị chọn ra cuối cùng là nhân vật quản gia của Hạ Nam Diên, nhưng thật đáng tiếc, chúng tôi đã thất bại trong việc truy bắt hung thủ.
“Cái gì?” Tôi sửng sốt nhìn em gái, “Là cậu ư?”
Em gái cũng rất bối rối: “Không phải tôi đâu.”
Lúc này, Quách Gia Hiên luôn biếng nhác, không tham gia tích cực trong suốt màn Script Kill bỗng dưng bật cười một cách quái dị.
“Là tao.” Nó giơ tay một cách tự mãn, “Là tao đã hạ độc ông chủ.”
Thân phận của nó là vợ lẽ mới cưới của ông chủ Chân, từng có quan hệ tình cảm với quản gia.
DM nói: “Nói đúng ra là có hai hung thủ. Vợ lẽ bỏ độc, độc này là độc mãn tính, phải bảy bảy bốn chín ngày mới phát tác được, hôm nay chính là ngày thứ bốn mươi chín. Quản gia vẫn luôn biết chuyện vợ lẽ hạ độc, nhưng vì yêu cô ta nên gã đã quyết định bao che cho đối phương, thật ra khi gã cắm dao, ông chủ đã chết từ lâu rồi.”
Không ngờ lại là sói đôi đấy? Hạ Nam Diên tự làm lộ để thu hút sự chú ý khiến mọi người bỏ phiếu hết cho cậu ta, sau đó bảo vệ cho Quách Gia Hiên giành được chiến thắng cuối cùng. Tôi cứ tưởng kĩ năng diễn xuất của cậu ta kém, hóa ra là tất cả đã nằm trong tầm kiểm soát của cậu ta.
Vô lý, chẳng lẽ tên này không có nhược điểm gì ư?
À, có đấy, tướng ngủ siêu tệ mà.
“Honey ơi, anh tốt với em quá à, lão già nhà em chết rồi, cuối cùng chúng ta cũng được ở bên nhau.” Quách Gia Hiên ôm lấy cánh tay của Hạ Nam Diên, nũng nịu nói, “Chúng ta cầm tiền của lão ra nước ngoài, không bao giờ quay lại nữa, sau này em chỉ yêu mỗi mình anh thôi.”
Tôi xé một tờ giấy từ bản ghi chép ra, vo thành cục rồi ném trúng giữa trán Quách Gia Hiên.
“Ấy cha, mày làm gì thế?” Quách Gia Hiên hờn dỗi nói, “Thua nên cay hả?”
Cục tạ núp sau lưng sói đầu đàn nguyên game như mày thì đắc ý cái gì hả? Tao mà lập team với Hạ Nam Diên thì tao cũng thắng nhé!
Tay áo tôi được xắn hết cả lên, Hạ Nam Diên ở bên kia ấn mặt Quách Gia Hiên, đẩy nó ra khỏi mình.
“Có thể giúp được thì giúp, duyên phận giữa chúng ta đã hết, về sau đường ai nấy đi thôi.” Vừa nói, Hạ Nam Diên vừa phủi chỗ cánh tay bị Quách Gia Hiên cọ vào.
Mọi người cười phá lên, tôi lập tức cảm thấy sảng khoái, đặt tay lên vai Hạ Nam Diên, nhướn mày nhìn Quách Gia Hiên.
“Nghe chưa? Đường ai nấy đi.”
Quách Gia Hiên bĩu môi, nghiêng người về phía Hạ Thông: “Đại gia, nếu có thêm một tấm vé, anh có muốn ra biển cùng em không?”
(*) Reference từ phim “Tâm trạng khi yêu” của Trương Mạn Ngọc và Lương Triều Vỹ, câu gốc: “Nếu có thêm một tấm vé, em sẽ đi với anh chứ?”
Hạ Thông là con trai của người chết trong trò chơi, nó liên tục xua tay, tránh xa Quách Gia Hiên: “Giữa hai ta có mối thù giết cha, không hợp lẽ đâu.”
Chúng tôi chơi Script Kill mất tổng cộng năm tiếng đồng hồ, đến khi xong xuôi thì đã là sáu giờ, tới quán đồ nướng cũng phải gần bảy giờ. Trên QQ rất im, sau khi tôi gửi tin nhắn hẹn đánh nhau, “Ghét mùa hạ” không còn động tĩnh gì nữa, chẳng biết là nó sợ hay thế nào.
Đằng nào trong số năm đứa chúng tôi, Hạ Nam Diên với tôi cũng dư sức đánh một chọi mười, kể cả thằng kia có tìm đến thì tôi cũng chẳng sợ.
Vì đông người nên chúng tôi đã đặt phòng riêng. Giữa chừng, do uống quá nhiều nước ngọt nên tôi hơi mót tiểu, tôi đánh tiếng với mọi người rồi đứng dậy đi vệ sinh.
Khu vực rửa tay ở cửa nhà vệ sinh sử dụng loại rèm che nửa trên, còn chưa đi đến gần, tôi đã nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người vọng ra từ phía sau.
“Em muốn làm gì?”
“Em chỉ muốn nhìn anh ta thôi.”
“Đã bảo em đừng chọc vào cậu ta rồi, em không hiểu tiếng người hả?”
“Chẳng phải anh ta không tới ư? Em nghĩ anh ta sợ đấy.”
Tôi khựng lại, giọng nói này… Liêu Diệp Xuyên?
Đệt mẹ, nó đến thật ư?
Địch nhiều ta ít, ba mươi sáu kế bỏ chạy là thượng sách, tôi lùi lại, đang tính chạy về phòng gọi viện binh thì tấm rèm cách đó không xa bị vén lên, Liêu Diệp Xuyên xị mặt bước ra. Theo sau cậu ta là một cậu con trai cao xấp xỉ, da trắng nõn, mắt đen láy, trông như một đám mây vô hại.
Nhìn thoáng qua thôi tôi đã nhận ra, tuy đã lớn hơn chút ít, nhưng cậu trai đó chính là người mà trước kia từng bị chụp lén với Liêu Diệp Xuyên.
Nhìn thấy tôi, đôi mắt thon dài của Liêu Diệp Xuyên hơi nheo lại, trông cậu ta chẳng ngạc nhiên là bao.
“Tao bảo rồi, sao mày lại sợ được.” Cậu ta cười cười, “Lâu quá không gặp, Mễ Hạ.”
Mắt phượng thon dài, diện mạo đậm chất phương Đông, hoàn toàn trái ngược với gu thẩm mỹ của tôi, chỉ nhìn thôi đã thấy thằng ôn này tởm.
“Tao còn bốn người anh em trong phòng, tốt nhất mày đừng nên làm loạn.” Tôi chỉ ngón tay cái ra sau, nói.
Liêu Diệp Xuyên cười khẩy một tiếng rồi nói với đám mây phía sau: “Em đi trước đi.”
“Em…” Đối phương muốn nói thêm nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Liêu Diệp Xuyên chặn đứng, cậu ta chỉ đành trợn mắt nhìn tôi một cách miễn cưỡng rồi quay gót rời đi.
“Chúng ta nói chuyện đi.” Liêu Diệp Xuyên đẩy cánh cửa đối diện với nhà vệ sinh ra, bật đèn lên, làm động tác “mời” với tôi.
Nghĩ đến việc cậu ta là thằng thần kinh biết rút súng bắn người, nói thật là tôi chẳng muốn vào đâu, nhưng làm sao bây giờ, trời đất bao la, thể diện là quan trọng nhất. Đến nước này rồi, bảo tôi quay đầu bỏ chạy thì tôi không làm được đâu.
Vả lại, cậu ta biến thái cậu ta cũng chẳng sợ, chẳng chột dạ, tôi sợ đéo gì chứ?
Khi bước vào, tôi phát hiện ra đây là căn phòng nhỏ bị bỏ trống được dùng để chứa đồ linh tinh, áp sát bên tường là đống ghế xếp chồng lên nhau, ngoại trừ cây lau nhà trong góc ra thì không còn thứ nào có thể sử dụng làm vũ khí.
“Mày biết hết rồi nhỉ.”
Vừa quay người lại, tôi đã thấy Liêu Diệp Xuyên đưa lưng về phía cửa, u ám nhìn tôi.
Tôi giật mình, ưỡn ngực lên: “Gì hả?”
“Có phải thấy nực cười lắm không?” Cậu ta tự nói tiếp, hoàn toàn không có ý định đáp lời tôi, “Nhất định mày đang cười nhạo tao trong lòng ghê lắm nhỉ.”
Lối ra vào duy nhất đã bị cậu ta chặn lại, sợi dây tâm trí từ từ căng lên, giọng điệu tôi cũng trở nên nóng nảy hơn.
“Mẹ kiếp, tao căn bản đéo quan tâm đến vụ mày thích con trai hay con gái ok? Mày đừng gây sự với tao là được. Tao không care chuyện mày với thằng vừa nãy ai là người gửi câu hỏi ẩn danh cho tao, đừng gửi nữa, về sau tao đéo muốn gặp lại chúng mày.”
Liêu Diệp Xuyên lẳng lặng nhìn tôi, không nói gì suốt một lúc lâu. Không chịu nổi nữa, tôi đi tới, định đẩy cậu ta ra, nhưng không ngờ tôi vừa duỗi tay thì đã bị cậu ta bắt lấy, Liêu Diệp Xuyên trở tay, ấn tôi xuống chiếc bàn tròn bên cạnh.
Vào khoảnh khắc ấy, đã có rất nhiều cảnh tượng lóe lên trong tâm trí tôi, tất cả đều là những hình ảnh cần phải được làm mờ mà không có ngoại lệ.
“Mày không nghĩ là tao thích mày đấy chứ?”
Một tay cậu ta siết chặt tay tôi, tay còn lại giữ lấy gáy tôi, lúc nói chuyện, cậu ta cúi sát người xuống, hà hơi vào tai tôi. Sợi dây tâm trí đứt phựt trong nháy mắt, tôi sợ đến nỗi không thèm quan tâm đến thể diện, chỉ biết ngoạc mồm hét thật to.
“Cứu tôi với! Hiếp dâm giết người này!”
Bàn tay đang bóp gáy tôi cứng đờ, Liêu Diệp Xuyên chửi bới một cách hung tợn: “*** con mẹ, mày bị điên…”
“Rầm!”
Cậu ta còn chưa kịp nói hết câu thì cửa phòng đã bị ai đó tông mạnh vào, nó đập vào tường gây ra một tiếng động lớn.
Ngay sau đó, lực ép ở phía sau biến mất mà chẳng hề có dấu hiệu báo trước. Khi tôi lấy lại phản ứng, Liêu Diệp Xuyên đã bị Hạ Nam Diên xô nhào xuống đất.
“Mày… mày là ai?” Liêu Diệp Xuyên ngã đập xuống, lông mày cau lại vì đau.
Hạ Nam Diên tóm cổ áo cậu ta, ngay khi nắm đấm sắp giáng xuống, Hạ Nam Diên bỗng khựng lại khi thấy rõ khuôn mặt của đối phương.
“Là mày à.” Nói rồi, cậu vung quyền, đấm lệch mặt Liêu Diệp Xuyên sang một bên, “Chia tay rồi đừng mặt dày đeo bám người ta, thứ đàn ông gì mà lại đi bắt nạt người yếu hơn mình?”
Tôi chống vào bàn, nhìn cậu ta đơn phương đánh Liêu Diệp Xuyên bằng ánh mắt phức tạp. Nói sao nhỉ, mặc dù rất biết ơn vị tráng sĩ “gặp chuyện bất bình, rút đấm tương trợ” này, nhưng… có phải cậu ta hiểu lầm gì không?
Chia tay gì? Ai với ai cơ? Tôi và Liêu Diệp Xuyên á?