[Đam Mỹ] Không Hợp - Hồi Nam Tước - Chương 28: Lúa vàng ươm
Hạ Nam Diên nhổ bọt trong miệng ra rồi cúi người xuống súc miệng, đến khi ngẩng đầu lên, nét mặt cậu ta đã trở về như bình thường.
“Mày lấy đâu ra thế?”
“Trong cặp mày ấy.” Tôi kể chuyện ban nãy mình đi kéo rèm, vô tình đá phải cặp của cậu ta làm nó bị đổ.
Hạ Nam Diên lấy khăn lau miệng, quay người đi về phía tôi: “Không phải cho mày.” Nói rồi, cậu ta nắm lấy đầu dưới của chuỗi ngọc, kéo về phía mình.
“Cho tao mà.” Tôi kéo chuỗi ngọc lại, cau mày nói, “Xanh thế này rồi mà mày còn cãi bướng cái gì?”
Tôi thật sự đã nhìn thấy nó trong giấc mơ bằng thị lực 10/10 của mình đấy, đây là chuỗi ngọc của tôi!
“Mày có rồi.” Tôi không buông tay, Hạ Nam Diên cũng không buông tay, hai đứa như đang chơi kéo co, chuỗi hạt ngọc lam dài bị chúng tôi kéo căng thành hai đường thẳng song song.
Có gì?
Thấy ánh mắt cậu ta dừng trên cổ tay mình, tôi nhìn theo, thấy chuỗi hạt trên tay mà Mạc Nhã tặng cho tôi.
À, ra thế. Đúng thật, đây là trang sức đeo để cầu may, cần một chiếc thôi là đủ, chứ mỗi tay đeo một cái thì lại có cảm giác như một tay xách lồng chim, một tay cầm hai quả óc chó đi dạo trong công viên.
(*) Ý là giống mấy ông già người Bắc Kinh đi dạo công viên.
“Mày nói cái này hả?” Tôi lắc lắc tay phải, buông chuỗi hạt ngọc lam mình nắm suốt từ nãy ra, nói, “Hôm qua lúc mày trông thấy chuỗi hạt này tao cứ thấy mày là lạ, mày phải nói sớm chứ…” Tôi tháo chuỗi hạt Bách Xanh trên tay ra rồi đặt lên bồn rửa tay bên cạnh, “Từ giờ tao không đeo cái này nữa, tao chỉ đeo cái của mày thôi, ok chưa?”
Hạ Nam Diên cụp mắt nhìn tôi, không nói gì suốt một lúc.
“Ok không hả?” Tôi thử kéo chuỗi hạt ngọc lam trên tay cậu ta, cậu ta vẫn không nói gì, cũng chẳng tranh giành với tôi.
Chiếc vòng bị kéo ra khỏi tay cậu ta từng chút một, khóe môi tôi không tự chủ được mà rướn nhẹ lên, khi đã hoàn toàn giành được chiến thắng trong trận “kéo co” này, tôi khẽ khàng reo lên, gấp gáp quấn vòng ngọc vào tay.
“Mày không nói gì là tao coi như ‘ok’ đó nha.” Tôi giơ tay lên, nghía đi nghía lại, càng nhìn càng thích, màu xanh tôn da thật, đeo vào trông cổ tay trắng hẳn ra.
Lúc này, cuối cùng Hạ Nam Diên cũng lên tiếng: “Trang sức của tộc bọn tao được truyền từ đời này sang đời khác, cha mẹ má tao truyền lại cho bà, bà truyền lại cho tao, thế nên sẽ hơi cũ.”
“Tao thấy nó óng ánh đẹp thế này cơ mà, cũ đâu ra?” Tôi bảo vệ cổ tay ở trước ngực, nói, “Không cho mày nói Châu Châu của tao như thế, nó mà nghe được thì sẽ giận cho coi.”
Hạ Nam Diên nghe thế thì nhướn mày, cậu ta giễu cợt, nhại lại cách tôi gọi chuỗi ngọc: “Châu Châu?” Như thể thấy vớ vẩn lắm, cậu ta lắc đầu, đi lướt qua tôi ra khỏi phòng tắm.
Tôi đút bàn chải đánh răng điện vào miệng rồi lững thững bước trở ra phòng ngủ. Thấy Hạ Nam Diên đang ngồi xổm dưới đất nhặt chỗ đồ rơi ra từ trong ba lô, lúc này tôi mới sực nhớ ra chuyện vừa rồi mình hấp tấp cầm vòng ngọc đi đối chất, quên giúp cậu ta thu dọn đồ đạc.
Tôi ngậm chiếc bàn chải đánh răng vẫn đang rung liên hồi trong miệng, vội vàng bước đến nhặt đồ cùng cậu ta. Tôi vừa cầm cuốn sổ ghi chép lên thì có thứ gì đó bên trong rơi ra, đập xuống sàn tạo thành tiếng động mạnh.
Tôi xem thử thì thấy đó là một chiếc vòng cổ màu bạc, mề đay có hình trái tim chạm rỗng, hình như có thể mở ra từ bên mặt cạnh.
“Sao vẫn còn sợi dây chuyền này vậy?” Tôi mơ hồ hỏi.
“Đồ năm ấy lão khốn tặng cho má tao.” Hạ Nam Diên nhặt mề đay lên, mở ra cho tôi xem, “Tao đã muốn lấy lại ấn tín thì cũng nên trả lại thứ này cho ông ta.”
Trong chiếc mề đay hình trái tim là một tấm ảnh cũ chụp hình một người đàn ông đã hơi phai màu. Người đàn ông tầm hai mươi mấy tuổi, ngoại hình trông rất khôi ngôi tuấn tú, khi cười còn mang theo vẻ nhã nhặn, trìu mến. Khuôn mặt này mà nói ngon nói ngọt thì chắc chắn sẽ chẳng có ai nghi ngờ là lão đang đóng kịch cả, chẳng trách má của Hạ Nam Diên lại rung động.
Sao cô thiếu nữ thuần phác sống trong ngôi làng bị bao quanh bởi các ngọn núi, chưa từng bước ra thế giới bên ngoài lại ngờ được rằng hóa ra hạn sử dụng của tình yêu lại có thể ngắn đến như vậy.
Mà sao trông cái ông Hạ Minh Bác này… quen thế nhỉ? Vì tôi nhìn thấy bóng dáng của Hạ Nam Diên trên người ông ta ư?
Tôi rút bàn chải đánh răng ra: “Hẹn ông ta lúc nào gặp chưa?”
Vẻ chán ghét mờ nhạt hiện lên trong mắt Hạ Nam Diên: “Vẫn chưa, dạo này ông ta không ở Hải thành, nhưng trước Tết sẽ về, ông ta bảo tao chờ điện thoại.”
“Đến lúc ấy tao sẽ đi cùng mày, tao bảo kê cho mày để cho lão biết ở Hải thành mày cũng có người chống lưng.” Tôi vỗ ngực, trọng nghĩa nói.
Cậu ta nhìn tôi, vẻ chán ghét trong mắt tan đi, ý cười dâng lên.
“Được.”
Bọn tôi xuống đến tầng một thì vợ chồng Mễ Đại Hữu cũng vừa thức dậy và đang ăn. Nhân cơ hội này, tôi giới thiệu Hạ Nam Diên với họ, Mễ Đại Hữu lập tức đứng dậy, trao cho Hạ Nam Diên một cái ôm thật chặt, mở miệng ra là “đẹp trai ga lăng”, “tài đức vẹn toàn”, “cởi mở phóng khoáng”… Tôi nghi ông đã dành hết cho Hạ Nam Diên những lời khen có cánh mà ông biết trên đời.
“Con trai con mua sứ lam cao cấp lúc nào thế?” Vừa ngồi xuống một cái, Mễ Đại Hữu đã nhìn chằm chặp vào chuỗi ngọc trên cổ tay tôi, hỏi, “Mới tí tuổi đầu đã chơi ngọc rồi? Đưa bố xem nào.”
Tôi trực tiếp đưa tay về phía ông: “Con không muốn tháo đâu, bố xem như này là được rồi. Không phải con mua, Hạ Nam Diên tặng con đấy.”
“Cậu ấy học tiến bộ nên cháu mới tặng.” Hạ Nam Diên nói, đưa mắt nhìn tôi, “Với cả… cảm ơn cậu ấy đã nhiệt tình giúp cháu như thế.”
Điều này khiến tôi hơi bất ngờ, trước đó tôi chỉ nghĩ cậu ta tặng quà cho tôi là để khen thưởng thôi, hóa ra là còn để cảm ơn nữa à. Xem ra mặc dù ngoài mồm cậu ta cứ bảo tôi là quậy phá, nhưng thật chất vẫn hiểu rõ điểm tốt của tôi.
“Màu như này chắc là đồ cổ rồi, bề mặt như được thoa một lớp dầu, chẹp chẹp, đưa cho anh đúng là phí của giời.” Mễ Đại Hữu ngắm nghía một cách tỉ mỉ, nói xong thì bất ngờ phát mạnh một cái vào tay tôi.
Tôi đau đến nỗi kêu ré lên, rụt tay về thì thấy mu bàn tay đã đỏ ửng: “Sao lại phí của giời? Con muốn đeo cả đời đấy được chưa?”
Khâu Lị cười, tưởng tôi chỉ nói đùa: “Sao mà phí của giời được, đồ tốt tặng bạn tốt thôi, đẹp vậy cơ mà, ông đừng ‘không ăn được nho thì bảo nho xanh’ như thế.”
(*) Không ăn được nho thì bảo nho xanh: Xuất phát từ truyện ngụ ngôn “Con cáo và chùm nho”.
Tôi và Hạ Nam Diên đang ăn giữa chừng thì vợ chồng Mễ Đại Hữu ra ngoài, không lâu sau, bọn Khâu Duẫn cũng ngáp ngắn ngáp dài bước từ trên tầng xuống.
“Buổi chiều em với Hạ Thông định đi chơi Script Kill. Cửa tiệm lần trước ra kịch bản mới, họ nhắn tin mời em đến chơi thử, các anh đi không ạ?” Khâu Duẫn vừa bưng bát cơm, vừa hỏi.
Không phải hỏi Quách Gia Hiên, cứ không phải làm bài tập là nó sướng tít mắt rồi, bởi vậy tôi skip qua nó, trực tiếp hỏi Hạ Nam Diên: “Chơi Script Kill không? Giống kiểu nhập vai ấy, mỗi người sắm một vai trong kịch bản, có người tốt có hung thủ, mục đích cuối cùng của người tốt là tìm ra hung thủ, còn mục đích cuối cùng của hung thủ là thoát khỏi chế tài trừng phạt.”
Hạ Nam Diên chưa tiếp xúc với loại hình giải trí này bao giờ nên trông cũng có chút tò mò, cậu ta đồng ý luôn mà chẳng cần do dự.
Đang nói chuyện thì tiếng chuông cửa vang lên, Hạ Thông mặc cái áo phao trắng dài thượt bước vào.
Khâu Duẫn vội vàng gọi nó qua ăn cùng: “Mày muốn ăn gì thì ăn, ăn xong bọn mình xuất phát.”
“Vội cái gì, mới một giờ chiều.” Hạ Thông cởi áo phao ra, tùy tiện ném lên ghế sô pha, nó đi đến bàn ăn, trông thấy Hạ Nam Diên thì sửng sốt.
Trong số những người ngồi bên bàn, Hạ Nam Diên là người duy nhất nó không quen biết, chưa kể đối phương còn có dung mạo đặc biệt như vậy, nó bất ngờ cũng là điều dễ hiểu.
“Đây là bạn cùng lớp kiêm bạn chung phòng kí túc của anh với Tiểu Quách Tử, tên là Hạ Nam Diên, người Tằng Lộc.” Tôi chủ động giới thiệu hai người với nhau, “Đây là Hạ Thông, bạn Khâu Duẫn.”
“Khéo thế, anh em mình đều mang họ Hạ này.” Hạ Thông vẫy tay với Hạ Nam Diên, cười nói, “Năm trăm năm trước là người một nhà.”
(*) Năm trăm năm trước là người một nhà: tổ tiên là họ hàng của nhau.
Đột nhiên, đầu tôi như bị một đòn sấm giáng trúng để giác ngộ. Cuối cùng tôi cũng biết vì sao mình lại có cảm giác như thể đã gặp Hạ Thông ở đâu đó rồi, cũng biết tại sao nhìn thoáng qua trông Hạ Minh Bác lại quen như thế. Nói một cách chuẩn xác thì tôi chưa thật sự gặp Hạ Thông, tôi chỉ thoáng thấy nó trong mơ mà thôi.
Nó là con của Hạ Minh Bác, cũng là em trai cùng cha khác mẹ của Hạ Nam Diên!
Đù má cái thằng óc bò này, sao mày lại có thể quên chuyện này được chứ?
Tôi vội nhìn sang Hạ Nam Diên, tầm mắt cậu ta găm chặt trên mặt Hạ Thông như thể đã thấy được chút bóng dáng của cha mình từ đối phương.
“Cậu bao nhiêu tuổi?” Hạ Nam Diên hỏi.
Hạ Thông ngồi xuống, vươn tay cầm lấy một cái bánh bao trong xửng hấp: “Em ạ? Em lớp mười, năm nay mười sáu tuổi, bằng tuổi Khâu Duẫn.”
“Bố cậu… Bố mẹ cậu làm nghề gì?”
Hạ Thông thấy hơi ngạc nhiên do mới gặp nhau lần đầu Hạ Nam Diên đã đặt câu hỏi mang tính riêng tư như vậy, nhưng nó vẫn thành thật trả lời: “Bố em làm nghệ thuật, mảng nghệ thuật cụ thể nào thì em không rõ, còn mẹ em là nhà thiết kế. Đúng rồi, hồi trẻ bố em còn thích đi đây đi đó để sưu tầm phong tục, giờ nhà em vẫn còn mấy bức ảnh ông chụp hồi đến Sơn Nam đấy. Hình như ông cũng từng tới làng của người Tằng Lộc, không biết giờ còn ai nhớ ông không.”
“Em từng đến xem triển lãm của bố cậu ấy, thật sự người bình thường xem sẽ chẳng hiểu đâu, nặng tính nghệ thuật lắm.” Khâu Duẫn nói leo.
“Dạo này bố em đang tổ chức triển lãm ở nơi khác, đã gần hai tháng rồi mà em chưa được ông ấy.” Hạ Thông khẽ thở dài.
Hạ Nam Diên bỗng đứng bật dậy, chân ghế kéo rê trên mặt đất phát ra tiếng động chói tai, nháy mắt, tất cả mọi người trên bàn đều nhìn về phía cậu ta.
Sắc mặt cậu ta trông thực sự không ổn lắm, vừa đanh lại vừa lạnh, giống như đứng chịu rét ở bên ngoài một tiếng xong mới vào.
“Mọi người cứ từ từ ăn, tôi lên tầng thay quần áo.” Nói rồi, cậu ta bước nhanh ra khỏi chỗ.
Tôi vội vã đuổi theo: “Tao cũng đi thay quần áo!”
Tôi đẩy cửa phòng ra, Hạ Nam Diên đang lẳng lặng ngồi bên mép giường, trong tay là chiếc vòng cổ mặt trái tim đang mở.
Tôi ngồi xuống cạnh cậu ta, muốn mở miệng mấy lần nhưng không biết nên an ủi cậu ta thế nào, cuối cùng chỉ đành thở dài thườn thượt.
“Hạ Thông là em trai tao.” So với sự ngượng ngịu của tôi, Hạ Nam Diên lại thẳng thắn hơn nhiều.
Tôi chửi Hạ Minh Bác là lão khốn nạn trong lòng cả trăm nghìn lần. Lão ta đúng là bậc thầy trong việc quản lý thời gian, “lừa kép” cả Hải thành lẫn Thố Nham Tung, sao lão không kiệt sức chết luôn nhỉ?
“Tao đoán ra rồi, nó giống bố nó thật. Nếu chiều mày không muốn đi thì tao ở nhà chơi với mày.”
Hạ Nam Diên lắc đầu: “Thôi, người có lỗi với má tao là Hạ Minh Bác chứ không phải Hạ Thông. Tao chỉ hận mỗi Hạ Minh Bác thôi, người khác không cần phải gánh chịu sự thù ghét của tao.”
Tôi chua xót, vỗ vai cậu ta, nói: “Sống trên đời quan trọng nhất là phải vui vẻ. Mày cũng đâu muốn chuyện này xảy ra. Đừng bực nữa, đợi lát ra ngoài tao mua trà sữa cho mày uống nhé.”
Cậy vào việc cậu ta chưa xem TXB bao giờ, tôi chôm luôn câu thoại vạn năng trong đó để dỗ dành cậu ta.
(*) TXB viết nhái từ đài TVB ra, kiểu như trong manga hay viết sai tên thương hiệu để tránh vi phạm bản quyền (?), kiểu Campus thành Gampus như này.
May mà Hạ Nam Diên không phải người dễ xúc động, ngoại trừ lúc mới biết đến sự tồn tại của Hạ Thông nên có chút kích động ra, đến khi thay quần áo xong xuống nhà, cậu ta đã hoàn toàn lấy lại được sự bình tĩnh.
Có vẻ như không muốn hấp dẫn quá nhiều sự chú ý, lần này cậu ta mặc bộ trường bào màu đen tuyền, thắt lưng cũng màu đen, không dắt trang sức bên eo mà chỉ đeo một chiếc ghim cài áo hình bông tuyết trên ngực, dáng vẻ trông vừa lạnh lùng lại vừa thanh mảnh. Cậu ta đi giữa dàn áo phao sồ sề ục ịch chúng tôi trông chẳng khác nào con chim diều hâu chen vào giữa bầy vịt, muốn lạc quẻ thế nào thì lạc quẻ thế ấy, càng khiến nhiều người ngoảnh đầu lại hơn.
Khi chúng tôi đến tới tiệm Script Kill, chủ cửa hàng nói rằng vẫn còn hai người nữa, phải chờ thêm một lúc, khả năng trễ tầm mười phút. Khâu Duẫn với Hạ Thông bảo muốn xuống tầng mua trà sữa nên cùng đi vào thang máy, Quách Gia Hiên đột ngột kêu đau bụng nên đi vệ sinh, trong chốc lát, chỉ còn lại tôi và Hạ Nam Diên trong căn phòng rộng lớn.
“Đây là ấn tín của mày hả?” Tôi chỉ vào bông tuyết màu bạc trên ngực Hạ Nam Diên, hỏi.
Cậu ta cúi xuống nhìn: “Ừ.”
Thì ra biểu tượng của nhà Hạ Nam Diên là bông tuyết, khá sinh động đấy chứ. Về sau nếu tôi gửi cậu ta, có phải tôi cũng phải gửi thứ mang đặc điểm tượng trưng của mình không?
“Mày nói coi, nếu tao cũng làm một cái ấn tín thì chọn hoa văn nào cho hợp nhỉ?” Đằng nào sau này cũng phải tặng nó cho cậu ta, chi bằng tôi hỏi ý kiến cậu ta vậy.
“Lúa.”
Cậu ta trả lời gần như chẳng cần suy nghĩ, nhanh đến nỗi tôi không kịp trở tay.
“Hả?”
“Lúa vàng ươm.” Hạ Nam Diên nói tiếp, “Nhưng đây không phải thứ để đùa. Ấn tín không chỉ là biểu tượng của gia tộc, nó còn là trái tim của mày.” Vừa nói, cậu ta vừa chọc nhẹ vào ngực trái tôi, nghiêm trang nói, “Tặng bừa tặng bãi là tới công chuyện.”
Tôi cởi áo phao ra rồi nên chỉ còn mặc mỗi cái áo len mỏng màu trắng gạo, khi ngực bị đầu ngón tay chạm vào, sợi len cọ vào da gây ra cảm giác ngưa ngứa, buộc tôi phải đè tay cậu ta lại.
“Nhột vãi.” Tôi phì cười, “Tao không tặng bừa bãi là được chứ gì? Sau này tao nhờ mày kiểm định nhé, mày đồng ý tao mới tặng, thế được chưa?”
Cậu ta không nói gì mà chỉ nhìn tôi như hồi sáng.
Tôi đành lắc tay cậu ta, hỏi lại lần nữa: “Được không hả?”
Cậu ta cụp mắt xuống, rút tay ra khỏi tay tôi.
“Được.”
– –
Chú thích ảnh campus, dỗ người yêu kiểu Mễ Hạ: dụ mua trà sữa cho uống.