[Đam Mỹ] Giả Ngoan - Nãi Hoàng Ba La Bao - Chương 32: Sinh nhật 2
———–
Lúc Nghiêm Diệc Sơ bấm chuông cửa, cậu hít một hơi thật sâu.
Cậu chưa từng trải qua sóng to gió lớn nào, lúc này lại có chút lo sợ khi bước vào căn phòng mà cậu đã từng đến nhiều lần này.
Chủ yếu là cậu không biết Trần Nghị sẽ làm ra những chuyện khó tin nào, hy vọng Cận Sầm sẽ cản thằng này lại.
Khi cửa được mở ra, cậu cảm thấy căng thẳng đến mức khó thở, lúc mặt Trần Nghị xuất hiện thì cùng lúc đó nhiều dải lụa màu rơi xuống từ không trung. Trần Nghị cùng Kỳ Dương mỗi người cầm một ống pháo hoa thật to bắn ra một lượng khiến người khác phải kinh ngạc, trong một lúc Nghiêm Diệc Sơ cảm thấy như mình không nhìn thấy thứ gì ngoài dải lụa đầy màu sắc.
Nhìn Nghiêm Diệc Sơ chìm trong đống dải lụa, Trần Nghị lúng túng khụ một tiếng.
“Ây ây, hình như mua to quá rồi.”
Hắn nhanh chóng gỡ đống dải lụa đủ màu khỏi Nghiêm Diệc Sơ.
Cận Sầm đứng ở phía sau nhíu mày khi nhìn thấy đống dải lụa rơi trên đầu Nghiêm Diệc Sơ, nhưng sau đó đã nhanh chóng giãn ra.
“Được rồi, mau vào đi.” Cận Sầm nói.
Nhìn thấy Trần Nghị vẫn còn giơ tay gỡ dải lụa trên người Nghiêm Diệc Sơ, cậu ta bèn đá một phát làm Trần Nghị lảo đảo về phía trước.
Trần Nghị oan ức quay lại nhìn cậu ta, Cận Sầm nhíu mày trầm giọng nói: “Người ta không có tay à.”
Lúc Nghiêm Diệc Sơ đi theo vào mới nhìn rõ phòng khách trông thế nào.
Trên tường cạnh TV treo bong bóng chữ màu vàng ‘HAPPY BIRTHDAY’, tiếp đó là những quả bóng bay đen trắng hay có trong bữa tiệc của những ngôi sao mạng, xem ra Trần Nghị muốn tổ chức cho Nghiêm Diệc Sơ một buổi tiệc sinh nhật thời thượng.
Buổi tiệc này sao có thể thiếu bánh sinh nhật nhiều tầng, champagne và một chồng quà.
Nghiêm Diệc Sơ đứng giữa phòng, cảm thấy không thể thích ứng được.
Đáng chú ý nhất phải kể đến câu đối ánh vàng được dán hai bên chữ bong bóng.
Một bên viết ‘Thư sơn hữu lộ cần vi kính’, bên kia viết ‘Học hải bộ nhai khổ tập đan’*, hoành phi* ‘Thầy tiểu Nghiêm vất vả rồi’.
*Thư sơn hữu lộ cần vi kính, Học hải bộ nhai khổ tập đan: Núi sách có đường, con đường ấy chính là sự siêng năng; biển học vấn vô bờ, phải lấy gian khổ làm thuyền.
*Hoành phi: chữ nằm ngang.
……
???
Nghiêm Diệc Sơ tối sầm mặt.
Khác với hai câu đối thư pháp mua về, chữ viết trên hoành phi quả thực không dám khen, nhìn là biết Trần Nghị tự viết lên.
Người biết thì đây là sinh nhật Nghiêm Diệc Sơ, người không biết sẽ nghĩ đây là lễ tri ân thầy cô mất.
Cận Sầm bây giờ mới thấy được trò này của Trần Nghị nên mặt mày đen đi phân nửa. Kỳ Dương bên cạnh ho khan một tiếng, ám chỉ mình không cản được
Trần Nghị dẫn Nghiêm Diệc Sơ đi thưởng thức bữa tiệc sinh nhật do mình tổ chức, bong bóng sinh nhật cùng với câu đối vui vẻ, cũng như quần áo và giày thời thượng được Trần Nghị chuẩn bị cho Nghiêm Diệc Sơ, Trần Nghị nhét quà vào tay Nghiêm Diệc Sơ, chỉ có thể nghe những lời khích lệ của Trần Nghị mà gật đầu lia lịa: “Thầy tiểu Nghiêm vốn không tệ, phải mặc đẹp chút.”
Thậm chí Trần Nghị còn muốn chuẩn bị cho Nghiêm Diệc Sơ một sự cải cách hình ảnh sinh nhật, Nghiêm Diệc Sơ vừa nghe xong cảm thấy chẳng phải muốn lột xác cậu sao? Cậu nhanh chân ôm đống quà chạy trối chết, khéo léo bước đến chỗ Cận Sầm.
Cận Sầm đang dựa vào bàn quà trầm tư suy nghĩ, khi thấy Nghiêm Diệc Sơ đến đây bèn liếc nhìn cậu, cho rằng cậu đến để đòi quà.
Nghiêm Diệc Sơ ôm mười mấy gói quà mà Trần Nghị tặng, hệt như một cây thông noel di động.
Chàng trai cứ đi tới đi lui bên cạnh cậu ta rồi dừng lại, giống như vô tình hay cố ý chen vào chỗ cậu ta.
Này là ám chỉ điều gì đây?
Cận Sầm nhìn đống quà hoành tráng của Trần Nghị rồi lại nghĩ tới hộp quà của mình nên có chút nôn nóng không nói nên lời, cậu ta liếc qua món quà của mình trong đống quà kia rồi nhìn sang Nghiêm Diệc Sơ, làm cho động tác vươn tay lấy quà ra cứ lần lựa không thực hiện được. Trong đầu Cận Sầm xuất hiện rất nhiều giả thiết nhưng đâu biết rằng Nghiêm Diệc Sơ đến chỗ cậu ta là để tránh sự lố của Trần Nghị.
Thực ra Cận Sầm luôn nhớ sinh nhật của Nghiêm Diệc Sơ.
Trí nhớ cậu ta vốn rất tốt, chỉ cần để tâm chuyện gì thì sẽ không quên.
Nhưng mười mấy năm cuộc đời của cậu ta quả thực thiếu kinh nghiệm tặng quà.
Từ nhỏ, cậu ta luôn là người được người khác đuổi theo tặng quà, đến nhận quà còn lười, huống chi là tặng cho.
Có thể nghĩ đến việc tặng cho Nghiêm Diệc Sơ đồng hồ thể thao đã là giới hạn cuối cùng của cậu ta.
Ai biết được việc để đồng hồ thể thao vào trong hộp trông rất trống trải và khó coi thế nào.
Nhìn đống quà mà Trần Nghị cùng Kỳ Dương chuẩn bị, nào quần áo nào giày dép, Trần Nghị còn có sách điện tử gì đó, Cận Sầm hiếm khi cảm thấy khủng hoảng rằng mình nên tặng người khác nhiều hơn nữa.
Sau khi vơ vét hết trong phòng mình nửa ngày trời thì cũng tìm được cuốn luyện toán cùng vài bao thuốc lá rồi ném tất cả chúng vào trong hộp.
Nghiêm Diệc Sơ ở cạnh cậu ta đang từ từ đặt từng món quà của Trần Nghị xuống. Lúc khom lưng, mắt kính khẽ rơi xuống làm lộ ra đôi mắt với hàng mi mỏng dài đang khẽ động.
Cận Sầm cứng người đứng bên cạnh cậu một lúc lâu, cuối cùng cũng duỗi tay lấy quà của mình ở trên bàn.
Giống như cánh tay của robot, cậu ta nhanh chóng chộp lấy nó rồi ném cho Nghiêm Diệc Sơ.
Một chiếc hộp đột nhiên được đáp trong lòng Nghiêm Diệc Sơ.
Khó khăn lắm cậu mới để xuống được đống quà của Trần Nghị thì lại xuất hiện thêm một hộp quà mới. Cậu ngẩng đầu lên, đập vào mắt là hình ảnh gương mặt có chút ngưng trệ của Cận Sầm.
Nghiêm Diệc Sơ nhìn thấy có chút căng thẳng bất thường trên khuôn mặt ấy.
……
Cận Sầm đang căng thẳng sao?
Cậu chớp chớp mắt.
Nghiêm Diệc Sơ bị ngạc nhiên trước hình ảnh này, làm cậu có chút muốn cười.
Cậu nhìn chiếc hộp trong lòng mình rồi lại nhìn sang Cận Sầm, nhỏ giọng chế giễu: “Tặng tôi hả?”
Cận Sầm nghe thấy ý cười trong giọng nói của chàng trai nên tai cũng bắt đầu nóng lên, cậu quay đầu đi, ho một tiếng rồi gật đầu.
Nghiêm Diệc Sơ dùng âm thanh chỉ đủ cả hai nghe được nói: “Sầm ca, sao cậu thích đập đồ vậy? Lúc tiết thể dục cũng thế, lần này cũng vậy, không sợ đập chết tôi à?”
……
Nghiêm Diệc Sơ vẫn đeo cặp kính đen đó, vẫn cái mái ngu đó đang quay lưng về phía Trần Nghị và Kỳ Dương, lợi dụng lúc Cận Sầm đang căng thẳng thì hơi lộ ra khí tức hung hăng nhe nanh múa vuốt ngày xưa.
Cậu nhìn đôi tai đang dần đỏ lên của Cận Sầm mà không khỏi đắc ý trong lòng.
Ặc, cũng còn non và xanh lắm.
Nghĩ thế, Nghiêm Diệc Sơ muốn mở hộp quà ra.
Dư quang Cận Sầm liếc thấy động tác của Nghiêm Diệc Sơ đang mở hộp ra bèn nhanh chóng thấp giọng quát dừng lại.
“Về rồi xem.”
……
Động tác của Nghiêm Diệc Sơ chợt dừng lại.
Cậu cúi đầu nhìn chiếc hộp, không khỏi bật cười.
“Được, nghe Sầm ca.”
Cậu ngẩng đầu lên, vì nắm thóp được Cận Sầm nên cậu càng không kiêng kị quét mắt nhìn Cận Sầm, nhìn đến Cận Sầm không chịu được mà bực dọc gãi đầu bỏ đi.
Cận Sầm vội mở cửa ban công bước ra, lờ mờ thấy trên tay có chút ánh sáng cam.
Tám giờ, Trần Nghị mở KTV tại gia, chuẩn bị hát một bài cho Nghiêm Diệc Sơ.
Kỳ Dương mặt vô cảm dùng khăn giấy nhét lỗ tai.
“Thầy ơi thầy! Thầy là huynh trưởng của em áu áu áu— — —”
“Thầy ơi thầy! Như một người bạn cũ— — —!”
Đê ma ma.
Nghiêm Diệc Sơ vừa mới chọc Cận Sầm, giờ lại nghe những âm thanh quỷ quái này như được gột rửa linh hồn.
Cậu liếc nhìn Kỳ Dương, Kỳ Dương đang bịt lỗ tai bằng khăn giấy nhìn cậu cười cười, còn giơ Champagne từ xa mời rượu cậu.
Nghiêm Diệc Sơ miễn cưỡng gật đầu với Trần Nghị trong lúc hắn đang hét đến khúc ‘Thầy ơi thầy! Thầy là tấm gương học tập của em!!!’, ngay khi bài hát kết thúc, cậu nhanh chóng chạy ra ban công, đóng cửa lại.
Cận Sầm nhìn cậu, lại nhìn điếu thuốc kẹp trong tay mình rồi dụi tắt điếu thuốc trong gạt tàn ở ban công.
Trong phòng khách Trần Nghị đang hát, hắn đang nhìn Kỳ Dương hát ‘Anh em ôm một cái’ nên cả hai không rảnh nhìn sang bên đây.
Cận Sầm vờ có chút phiền, cậu ta nhìn Nghiêm Diệc Sơ ra đây để thông khí, dựa vào lan can nói: “Chừng nào anh sẽ nói cho bọn họ?”
……
Nghiêm Diệc Sơ thở dài: “Không biết nữa, tới đâu thì tới vậy.”
Giọng nói nhỏ dần, một cơn gió thổi qua ban công thổi bay những âm thanh ồn ào từ trong phòng khách.
Trong một lúc, cả hai rơi vào im lặng.
Cận Sầm dùng ngón tay cái ấn vào đốt ngón tay trỏ rồi đột nhiên nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Giọng Cận Sầm như tuyết rơi xuống từ cành thông, có sự chắc chắn của gỗ lâu năm mang theo sự lạnh lẽo của tuyết, âm cuối trầm xuống lướt nhẹ qua tai Nghiêm Diệc Sơ như mang theo một sự dịu dàng không nghe thấy.
Một sợi dây trong lòng Nghiêm Diệc Sơ khẽ động.
Cậu nhìn Cận Sầm.
Cận Sầm mặc chiếc áo cổ lọ màu đen, thân hình cao và thẳng, cánh tay dựa vào ban công làm cho khí chất vô cùng xuất sắc.
Nghiêm Diệc Sơ không nhìn được bèn hỏi: “Sinh nhật cậu tháng mấy?”
“Tháng tám.” Cận Sầm cười đáp lại.
Nghiêm Diệc Sơ tính toán trong lòng, nhỏ hơn mình gần một năm luôn.
“Nghe nói trường muốn cải cách, học kỳ sau sẽ chia ra văn và lý.” Cận Sầm dừng một chút lại nói.
“Cậu chọn lý?” Nghiêm Diệc Sơ nhướng mày.
“Ừm.” Cận Sầm gật đầu không chút do dự.
Nghiêm Diệc Sơ mỉm cười.
“Vậy học kỳ sau chúng ta có thể chung lớp đấy.”
Câu này vừa thốt ra, trong lòng cậu gõ nhẹ một cái. Cảm xúc mong đợi đột nhiên dâng lên không rõ.
Lúc bầu không khí ám muội đang tràn ngập, điện thoại Nghiêm Diệc Sơ điên cuồng rung lên.
……
Cậu cau mày lấy điện thoại ra, phát hiện Hứa Thanh gọi cho cậu.
Những lời Hứa Thanh nói với cậu cách đây không lâu chợt hiện lên trong đầu, sự mong chờ trong lòng Nghiêm Diệc Sơ chợt tan biến, thay vào đó là những dự cảm xấu.
Cậu gắng gượng bấm nhận điện thoại của Hứa Thanh.
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh mỏng manh của Hứa Thanh.
“Sơ cưng~~đoán coi tao đang ở đâu nè!!!”
Đ ụ.
Nghiêm Diệc Sơ muốn ném điện thoại xuống lầu.
Không đợi Nghiêm Diệc Sơ trả lời, Hứa Thanh bên kia đã tự mình đưa ra đáp án.
“Tao—đang—ở—trước—cửa—nhà—mày—đóóó!!!”
……
“Từ Dịch Bình nói địa chỉ cho tao, tao không để mày đón mà tự đến luôn á, thọ tinh* cưng của tao có cảm động không~~~”
*Thọ tinh: ý chỉ những người vừa bước sang tuổi mới.
……
Thọ tinh cưng muốn quăng mình và chiếc điện thoại cùng xuống đất.
Mặt mày Nghiêm Diệc Sơ tái mét, nghiến răng nghiến lợi nhìn chiếc điện thoại.
“Hứa Thanh mày đứng ở cửa đừng đi lung tung, tao về liền.”
Cận Sầm bất ngờ trước sắc mặt bỗng nhiên thay đổi của Nghiêm Diệc Sơ.
“Sao thế?” Cậu ta thấp giọng hỏi.
Nghiêm Diệc Sơ thở ra hơi lạnh từ kẽ răng.
“Bạn tôi từ Xuyên Thành đến nên phải đi thu xếp đây.”
Cận Sầm nhìn biểu hiện của Nghiêm Diệc Sơ thì cũng đoán được đại khái sự việc.
Cậu ta vừa ‘Ừm’ một tiếng đã thấy Nghiêm Diệc Sơ phóng như bay ra ngoài.
“Thầy tiểu Nghiêm đi đâu thế? Vẫn chưa cắt bánh mà!!!” Trần Nghị đang hát phân nửa thì thấy bóng Nghiêm Diệc Sơ chạy đi nên dùng micro kêu lên.
“Có chút chuyện, xíu quay lại!” Nghiêm Diệc Sơ không kịp giải thích đã mang giày rồi ra ngoài.
Trần Nghị ngây ngốc trước hành động của Nghiêm Diệc Sơ, quay lại nhìn thấy Cận Sầm bước ra từ ban công.
“Lão đại, thầy tiểu Nghiêm sao vậy?”
Cận Sầm liếc hắn rồi trả lời: “Có người nhà đến nên về.”
……
Trần Nghị mở to mắt, trong đầu xoay chuyển, kinh hoàng mở miệng.
“Trong nhà thầy tiểu Nghiêm có người sao? Bạn gái cậu ấy?”
Cận Sầm:…
Trần Nghị cằm sắp rơi xuống đất, hắn cầm micro trong tay, lẩm bẩm: “Vậy không cùng chúng ta trải qua sinh nhật rồi.”
Cận Sầm không nói gì, lấy bánh ngọt nhét vào miệng Trần Nghị.
Trần Nghị bị nghẹn nên che miệng loay hoay kiếm nước, làm cho Cận Sầm cảm thấy bên người thanh tịnh không ít.
Cậu ta tìm kiếm trong điện thoại, tìm địa chỉ mà Cận Chấn Quốc đã gửi cho cậu ta địa chỉ của Nghiêm Diệc Sơ, phát hiện ra rằng địa chỉ đó ở khu phố kế bên cách đó không xa. Cận Sầm bỏ bánh kem chưa cắt vào trong hộp, gói quà vào trong túi lớn rồi cầm đống đồ đó chuẩn bị ra ngoài.
“Khụ khụ, khụ! Lão đại đi đâu vậy?” Trần Nghị lết chút hơi tàn hỏi.
Cận Sầm mở cửa, cầm đồ đi ra ngoài.
Giọng nói có hơi thiếu kiên nhẫn của nam sinh truyền vào trong phòng.
“Nói nhảm, đi đưa đồ cho anh ấy, không lẽ để anh ấy quay lại thêm một chuyến nữa sao? Tụi bây mau dọn dẹp đi, xé cái câu đối xấu ói đó xuống cho tao.”
Kỳ Dương liếc nhìn Trần Nghị rồi lại nhìn Cận Sầm đã biến mất tăm hơi, muốn nói nhưng lại thôi.
Sao hắn có cảm giác lão đại cố tình muốn qua xem ấy nhỉ?