Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm) - Chương 430 Trẻ nhỏ dễ dạy
Nghĩ đến đây, Lãnh Vô Thường bất giác thở dài, lẩm bẩm ra tiếng: “Vậy thì… Ngươi muốn thế nào thì mới chịu dừng tay đây?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người của Đế Vương Môn đều không khỏi hơi sửng sốt. Đường đường là Thần Toán Tử, Lãnh Vô Thường mà lại phải chịu thua đàm phán với người ta, đây chính là lần đầu tiên trong lịch sử!
Cho dù là cấp cao của Đế Vương Môn bọn họ cũng chưa bao giờ trông thấy tình cảnh này. Ngay cả khi ở trước mặt môn chủ, lão ta cũng chưa bao giờ chịu khuất phục như thế.
Khóe miệng thoáng cong lên một cách tà dị, Trác Uyên hơi ngẩng đầu lên, lạnh nhạt lên tiếng: “Quả thực việc hai nhà binh đao lẫn nhau đều là do người của Đế Vương Môn các ngươi khiêu khích gây chuyện, nếu muốn ta dừng tay giảng hòa cũng rất đơn giản thôi, xin lỗi đi!”
Cái gì, xin lỗi?
Cơ thể đều run lên, tất cả mọi người của Đế Vương Môn bất giác trợn mắt giận dữ nhìn hắn!
Ngàn năm qua Đế Vương Môn vẫn luôn đứng đầu Bách gia, chưa nói đến việc không làm sai chuyện gì, mà cho dù có làm sai thật rồi thì thế nào, sao có thể xin lỗi trước mặt nhiều gia tộc như vậy?
Đây không phải là đầu hàng nhưng theo một cách khác sao? Đến lúc đó, thể diện của Đế Vương Môn này biết để đi đâu?
Tuy nhiên, Trác Uyên lại chẳng hề để ý đến vẻ mặt giận dữ của bọn họ, vẫn lạnh lùng nói: “Còn về thành ý thì tuỳ các ngươi tự lo liệu đi!”
“Hừ, xin lỗi mẹ ngươi, giết thì giết chứ đừng có làm nhục, đã vậy thì lão phu này sẽ kết thúc cùng Ác Ma ngươi!” Nhưng mà khi Trác Uyên vừa dứt lời thì một lão già tóc bạc đã lạnh lùng trừng mắt nhìn, bỗng nhiên đạp xuống mặt đất rồi lao ra ngoài.
Xem khí thế toàn thân kia hẳn là một cao thủ Thần Chiếu tầng sáu.
“Đừng lao ra một mình như vậy!”
Lãnh Vô Thường bất giác kêu lớn tiếng, nhưng tiếc là đã muộn rồi, người nọ đã đi tới bên cạnh Trác Uyên, kim quang sáng chói khắp toàn thân, rồng gầm không ngừng, đánh thẳng một quyền chấn động thiên địa vào mặt Trác Uyên.
Nếu là người bình thường thì một quyền này đã sớm khiến đối phương thành vụn thịt rồi, nhưng đáng tiếc nó lại sinh ra khi lão ta đối mặt Trác Uyên.
Chậm rãi nâng cánh tay phải lên, hồng quang trên mặt khẽ rung động, Trác Uyên chỉ đỡ một cách nhẹ nhàng, và một quyền như cơn sóng lớn động trời kia đã bị ngăn lại một cách dễ dàng.
Sau đó, không đợi lão ta ra một quyền nữa, hai người Tuyết Thanh Kiến và Cừu Viêm Hải đã nhanh chóng cùng đánh ra hai chưởng.
Sinh Tử Quyết!
Chỉ trong chốc lát, năng lượng kinh khủng của sự hoà trộn giữa băng và lửa đột nhiên bùng phát, trong nháy mắt hóa thành một đạo bạch quang chói mắt bao phủ lấy bóng dáng người nọ, vọt thẳng lên không trung.
Sau một tiếng nổ lớn vang lên, dường như cả vòm trời đều chấn động, mà vị cao thủ Thần Chiếu tầng sáu kia còn chưa kịp phát ra một tiếng kêu rên thì đã tan thành mây khói, một mảnh y phục cũng không còn sót lại!
Giết trong nháy mắt!
Hí!
Mọi người bất giác hít ngược một luồng khí lạnh, mặc dù bọn họ đều biết rằng vợ chồng hai người này lợi hại, nhưng không thể tưởng tượng được hai người này còn có Hợp Thể Chi Kỹ lợi hại như vậy.
Trông thấy một tuyệt chiêu khủng khiếp này, cho dù là Hoàng Phổ Phong Lôi cũng sợ tới mức toàn thân ứa ra mồ hôi lạnh theo uy lực này. Cho dù lão ta tự mình nghênh đón thì kết cục cũng bị giết chết trong nháy mắt như vậy!
Các trưởng lão Lạc gia này, ai cũng đều biến thành quái vật rồi sao?
Còn Lệ Kinh Thiên lại nhếch miệng cười, ngạo nghễ nhìn Hoàng Phổ Phong Lôi vẫn đang kinh hãi không thôi nói: “Đại cung phụng, hiện giờ chắc ngươi đã hiểu đây chính là lí do vì sao mà ta lại tới Lạc Gia rồi!”
Trong lòng Hoàng Phổ Phong Lôi bỗng nhiên run lên, càng thêm kinh hãi.
Chẳng lẽ công pháp võ kỹ của Lạc gia thật sự mạnh hơn Đế Vương Môn và hoàng thất bọn họ? Nếu đúng như vậy thì phải đánh giá lại thực lực của những người này rồi.
E rằng Đế Vương Môn bọn họ rất khó để có được dù chỉ là cơ hội chiến thắng nhỏ nhất!
Nghĩ đến đây, sắc mặt Hoàng Phổ Phong Lôi trở nên xám xịt, bất lực nhìn Hoàng Phủ Thiên Nguyên gật gật đầu, nhận thua đi!
Da mặt Hoàng Phủ Thiên Nguyên run lên một hồi, hít một hơi thật sâu, hai tay nắm chặt, móng tay đã ăn sâu vào da thịt. Nhưng sau khi im lặng một lúc lại bất lực thở dài, quát to: “Tất cả mọi người nghe lệnh…”
Bờ môi bỗng nhiên khẽ run rẩy, bất luận như nào Hoàng Phủ Thiên Nguyên đều rất khó khăn để mở miệng, nói ra câu khuất phục đầy nhục nhã kia. Không còn cách nào khác đành phải tự mình cúi đầu bái lạy thật sâu. Những người còn lại thấy vậy vẫn chưa hiểu rõ ý tứ của môn chủ, trong lòng bất giác cảm thấy nhục nhã.
Nhưng trông thấy người có địa vị cao quý như môn chủ lại đầu hàng nhân nhượng trước những người có địa vị thấp kém, bọn họ còn có thể nói gì được nữa, đành phải cùng nhau bái lạy theo.
Lãnh Vô Thường trông thấy tất cả, trong lòng đã rỉ máu nhưng lại không có cách nào khác. Vào lúc này thì đây chính là cách giải quyết duy nhất rồi. Trước khi tiểu ma đầu này chưa thực sự đánh mất lý trí và làm ra một số chuyện điên rồ thì tốt hơn hết là phải nhanh chóng cho hắn một cái bậc thang và khiến hắn dừng lại.
Và như vậy, Lãnh Vô Thường cũng cúi đầu thật sâu bái lạy, thay cho Hoàng Phủ Thiên Nguyên mở miệng nói: “Trác quản gia, lúc trước là do ta mạo phạm trước, đã đắc tội, mong được thứ lỗi!”
Trước tình cảnh này, tất cả các gia tộc đang vây quanh đều bất giác kinh ngạc vô cùng.
Đế Vương Môn đứng đầu Thất gia mà lại cùng nhau thừa nhận kinh hãi và chịu thua một gia tộc mới thăng cấp, đây là điều chưa từng xảy ra kể từ khi lập quốc hàng ngàn năm qua.
Ngay cả đối với hoàng thất, trước giờ Đế Vương Môn vẫn luôn vô cùng hống hách, có khi nào lại kìm nén cho qua như thế?
Vậy mà hiện giờ ở trước mặt Trác Uyên Lạc gia, bọn họ lại hoàn toàn khuất phục. Ngay cả tam hoàng tử khi chứng kiến tình cảnh này cũng hoàn toàn sợ đến ngây người!
Chỉ trong nháy mắt, uy danh của Lạc gia ở trong lòng mọi người đã đạt tới độ cao chưa từng có…
“Trẻ nhỏ dễ dạy!”
Trác Uyên thoả mãn gật gật đầu, cười nói với vẻ mặt cợt nhả: “Nếu các ngươi biết sai rồi thì về sau nên nhớ kỹ một chút. Thất gia.. Ách không phải, từ nay về sau, đứng đầu Bát gia không còn là Đế Vương Môn các ngươi nữa mà là Lạc gia chúng ta!”
Lời nói vừa dứt, Trác Uyên không khỏi cười lớn một tiếng, vỗ tay ra tiếng rồi quay về.
Ma Sách Tứ Quỷ nghe thấy vội vàng bay xuống từ không trung chạy theo phía sau, các trưởng lão còn lại cũng đồng loạt đi theo. Dưới sự dẫn dắt của Trác Uyên, mọi người giống như một đội vừa đánh thắng trận, chậm rãi đi đến chỗ Lạc Minh Ngọc.
Đám người đang vây quanh nhìn bọn họ đều lộ ra một vẻ mặt ngưỡng mộ không thể với tới. Ngay cả sáu đại gia tộc ngự hạ còn lại cũng ngơ ngác nhìn tất cả, hoàn toàn sững sờ.
Đường đường là Đế Vương Môn đứng đầu Thất gia, vậy mà lại bị nhục nhã như vậy trước mặt mọi người, lại còn bị một gia tộc mới thăng cấp đoạt mất vị trí đứng đầu Bát gia, quả là ngàn năm khó gặp!
“Sở trưởng lão, đó chính đồng minh của chúng ta sao?” Trong đám đệ tử Hoa Vũ Lâu, một nữ nhân trung tuổi nhìn Sở Bích Quân, ngạc nhiên hỏi.
Bà bà khẽ gật đầu, vẻ mặt hiện lên sự vui mừng: “Bẩm cung phụng, đúng vậy!”
“Tốt quá, Sở trưởng lão, xem như lần này chúng ta đụng trúng bảo vật rồi, Hoa Vũ Lâu có hi vọng đứng dậy rồi!” Cung phụng nở nụ cười trên mặt nói.
Bà bà cũng cười gật gật đầu…
Cùng lúc đó, tiếng cười sảng khoái cũng nhộn nhịp phát ra từ hai nhà Tiềm Long Các và Kiếm Hầu Phủ. Chỉ có hai nhà Dược Vương Điện và Khoái Hoạt Lâm đều cùng một cảnh ngộ bi thảm, buồn bã không thôi.
Sự suy sụp của Đế Vương Môn đồng nghĩa với việc chỗ dựa vững chắc của bọn họ cũng sụp đổ. Còn U Minh Cốc lại nhìn tất cả mọi việc với con mắt lạnh lùng, bởi vì bọn họ đã sớm tìm ra được lối thoát mới…