Đại Dương Xanh Thẫm - Trần Thư Ân - Chương 9: Quan tâm
Mải mê suy nghĩ, anh về đến nhà lúc nào không hay. Khi anh mở cửa bước vào nhà, Sa đã đứng đó tự bao giờ. Tay cậu nắm chặt lấy vai anh, mặt ngước lên, ánh mắt loang loáng sắc xanh dìu dịu làm lòng anh chợt ấm lại. Anh ngây ra nhìn Sa thật lâu, để chắc rằng mình không nằm mơ. Sa đang lo lắng cho anh sao? Chân mày cậu thoáng nhíu lại, đôi mắt xanh thẫm long lanh như mặt biển dậy sóng không rời khỏi anh giây nào. Rồi cậu chợt lên tiếng, giọng nói ngọt ngào xen lẫn dịu dàng:
“Anh ướt cả rồi.”
Anh khẽ mỉm cười, tay vuốt lấy gương mặt đẫm nước mưa, lạnh ngắc của mình:. truyện teen hay
“Mắc mưa thì đương nhiên phải bị ướt rồi.”
Rõ ràng là mới bước ra từ cơn mưa lạnh, nhưng Tùng Quân thấy người mình nóng ran như lửa. Tay, chân, trái tim và cả cơ thể này.. đang đấu tranh lồng lộn bên trong. Anh phải cố kiềm chế ngăn cho mình không ôm Sa vào lòng. Anh vừa sợ cảm giác này, vừa tò mò muốn một lần nữa chạm vào cậu, hôn lấy đôi môi đỏ mọng của cậu, siết cậu thật chặt trong vòng tay.
Không muốn để Sa nhìn thấy vẻ bối rối của mình, anh chạy vội vào nhà tắm. Dòng nước lạnh buốt làm tâm trí anh tỉnh táo hẳn. Từ khi gặp Sa, anh bắt đầu tin cái gọi là duyên phận. Người phụ nữ xinh đẹp mà anh hằng ngưỡng mộ, người đầu tiên cho anh biết thế nào là mơ ước lại chính là mẹ của Sa. Tận sâu trong tâm hồn của cả hai đều chứa đựng những vết thương sâu thẳm như lòng biển đen tối.
Có lẽ mọi cuộc gặp gỡ đều có nguyên do. Cho dù có những mối nhân duyên mang lại kết cục đẫm nước mắt. Nếu nhân duyên giữa ba và mẹ Sa kết thúc bằng những cơn mưa, thì Tùng Quân mong rằng, nhân duyên giữa anh và cậu sẽ được dệt nên bằng nắng ấm. Anh không muốn cuộc đời Sa rơi vào kết cục như mẹ cậu. Giờ đây, lời hứa năm xưa với mẹ Sa bỗng hiện lên trong đầu anh rõ mồn một. Cũng đã đến lúc anh thực hiện lời hứa của mình. Bằng bất cứ giá nào, cho dù Sa có ghét bỏ hay lạnh nhạt, anh vẫn quyết tâm bảo vệ cậu.
Khi bước ra khỏi phòng tắm, mùi thức ăn xộc vào mũi làm bụng anh đói cồn cào.
Mùi thức ăn? Anh khịt khịt mũi ngửi lấy ngửi để, chân bước theo mùi thơm quyến rũ ấy, ngạc nhiên không thốt nên lời khi thấy Sa đang dọn thức ăn lên bàn. Mắt không hề nhìn anh, giọng điệu có vẻ cộc lốc nhưng lại ẩn chứa nét dịu dàng:
“Còn không mau ngồi vào bàn đi!”
“A.. ơ.. ờ..” Anh ấp úng, chậm chạp ngồi xuống, loạng choạng đá đổ cả chiếc ghế trước mặt.
“Yên tâm đi tôi không có bỏ thuốc độc vào thức ăn đâu.”
Sa ngồi xuống đối diện với anh, tay vừa xới cơm vừa nhìn anh, vẻ mặt cười như không cười. Anh mắt tròn mắt dẹt nhìn đống đồ ăn được trang trí đẹp mắt, vẫn còn bốc khói nóng nghi ngút:
“Ngạc nhiên thật, cậu biết nấu ăn à?”
Sa khẽ lườm:
“Tôi là em của ông chủ nhà hàng, anh quên rồi à?”
“À.. ờ.. Vậy mà tôi cứ tưởng cậu lúc nào cũng lầm lầm lì lì đợi người khác dâng đồ ăn lên miệng chứ. Giống như tối hôm đó..”
Phát hiện mình đã lỡ lời, anh chợt im bặt, ăn lấy ăn để, lại được dịp ngạc nhiên:
“Ngon lắm! Không ngờ đó!”
Anh vừa ăn vừa chờ đợi Sa trút giận lên đầu mình. Nhưng cậu chỉ im lặng nhìn anh. Cảm nhận được ánh mắt sắc lẹm đang dán chặt vào mình, anh lúng túng cúi xuống tiếp tục ăn, chẳng dám đối mặt với Sa. Anh sợ ánh mắt ấy sẽ hóa thành hàng vạn mũi tên, xuyên thẳng vào tim mình.
“Tôi..” Chợt Sa lên tiếng: “Vì thấy anh thức suốt đêm chăm sóc cho mình, và còn đi làm vất vả nên đã nấu một bữa bồi dưỡng cho anh, thay cho lời cảm ơn..”
Anh dừng đũa, len lén ngước mặt lên nhìn Sa. Cái vẻ e thẹn, mắc cỡ ấy của cậu thật đáng yêu.
“Nhưng đây là bữa đầu tiên cũng là bữa cuối cùng đấy! Tôi chỉ muốn trả ơn cho anh thôi. Lần sau thì đừng hòng!”
Tùng Quân không đoái hoài gì lời nói của Sa, ngây ngốc nhìn cậu, mỉm cười như bị điên. Anh ngắm nhìn cậu thật lâu, thật lâu đến độ gương mặt cậu bất ngờ chuyển đỏ. Sa nói liên hồi để bào chữa cho việc tốt mà cậu đã làm. Hai má trắng hồng ngượng ngùng đã làm lu mờ vẻ mặt buồn bã trước đây. Trái tim anh lại một lần nữa thổn thức. Anh ôm ngực, cảm nhận được nhịp độ càng lúc càng tăng dần.
“Anh sao vậy? Đau ngực?”
Giọng nói của Sa làm anh giật mình bừng tỉnh.
“Không có gì. Ăn cơm đi, cậu vẫn còn khoẻ lắm. Vậy mà tối qua cứ như cọng bún thiu.” Anh vừa nói vừa cười khúc khích, mặt Sa lại đỏ ửng lên và quát thật to át cả tiếng mưa lộp bộp ngoài trời:
“Anh bảo ai bún thiu hả?”
Nhìn vẻ mặt phụng phịu ửng sắc hồng của Sa, anh không ngăn được lại nhoẻn miệng cười. Hôm đó anh đã trải qua một bữa ăn thật ấm cúng, giống như mười lăm năm về trước, ngồi trong căn phòng ấm áp với người phụ nữ xinh đẹp ấy, cảm giác này thật quá đỗi thân quen, đến độ anh muốn nó đừng bao giờ biến mất.
Từ lúc đó, Sa đóng đô luôn ở nhà anh. Anh vừa vui vừa cảm thấy có lỗi với anh cậu. Đã nhiều lần anh khuyên Sa về nhà làm hòa với anh, nhưng cậu nhất quyết không chịu đi. Những lúc mặt Sa biến sắc từ vui vẻ sang giận dỗi, anh liền nhượng bộ không nhắc tới chuyện đó nữa. Anh không muốn làm Sa buồn.
Cũng thời gian đó, anh đã để dành tiền mua được một cây đàn mới. Cây đàn trước đây của anh, cũng giống như cây đàn thuở bé, bị ba anh đập tan nát. Đó cũng chính là nguyên nhân anh bỏ nhà ra đi cùng với niềm uất hận khôn cùng. Anh muốn cho người đàn ông đó thấy được ông ta bất lực như thế nào khi không có anh bên cạnh.
Mua đàn được mấy ngày rồi nhưng sợ khơi dậy nỗi đau của Sa nên chưa lúc nào anh lấy ra chơi. Điều đó làm anh bức bối kinh khủng. Ngày nào cũng vậy, anh vừa đi làm về là có sẵn cơm để ăn. Cảm giác ấm cúng giống như một gia đình thực sự. Nhìn thấy niềm vui ánh lên trong mắt Sa, anh càng không thể đem đàn ra chơi. Cuối cùng, anh đành gửi đàn ở chỗ Đình Bách. Thấy anh sầu não vì không được chơi đàn, Đình Bách đã đưa ra một đề nghị khiến anh vô cùng cảm kích. Kể từ ngày thứ hai Sa ở nhà anh, anh không còn phải làm công việc bưng bê, rửa chén nữa, mà là chơi đàn. Nhờ vào phương thức hoạt động mới này mà nhà hàng đắt khách hơn hẳn. Những vị khách yêu thích nhạc cổ điển thường lui tới nhà hàng, vừa ăn ngon, vừa thưởng thức âm nhạc. Chuyện này làm Đình Bách rất hài lòng. Nhà hàng được yêu thích hơn, tăng số lượng thực khách, còn anh, cuối cùng cũng được chạm vào âm nhạc bằng chính đôi tay mình.