Đại Đường Đinh Tử Hộ - Chương 46 - Ngụy chiếu
“Uẩn công chúa, đoán xem là ai đến thăm người?” Cung nữ bế Lý Uẩn vừa
tỉnh dậy từ trên giường xuống mang giày vào đặt xuống đất, cười thấp
giọng nói.
Lý Uẩn căn bản không cần phải đoán, từ xa nó đã thấy
tỷ tỷ đạp cửa mà vào. “Hừ!” Nó tức giận nghiêng đầu qua một bên, cố ý
làm bộ không nhìn thấy.
“Uẩn Nhi?” Lý Chiêu vẫn đi chân trần,
nàng thực sự quá hưởng thụ cảm giác gan bàn chân chạm tới mặt đất. Nàng
cho bọn Thường Hoan ở bên ngoài điện, một mình đi vào, cứ tưởng rằng
muội muội sẽ hớn hở chạy tới nhào vào lòng nàng như trước đây, ai ngờ
muội muội lại hoàn toàn không thèm để ý tới nàng.
Lý Uẩn dùng ánh mắt còn lại trộm liếc mắt tỷ tỷ, rồi “Hừ” một tiếng quay đầu đi. Cô bé tức giận rồi, giận lắm luôn!
“Đều ra ngoài cả đi!” Lý Chiêu phất tay đuổi đám cung nhân, cười đến trước
mặt muội muội, ngồi xổm người xuống giữ chặt bàn tay nhỏ của cô bé nhìn
thẳng nói: “Dỗi tỷ tỷ à bé con?”
“Dỗi.” Lý Uẩn biến sắc, bỗng
nhiên ủy khuất khóc: “Hu hu hu ~ Thường Hoan nói tỷ tỷ không muốn gặp
muội.” Cô bé tiến lên ôm cổ tỷ tỷ, ghé vào đầu vai nàng nức nở thương
tâm gần chết.
Lý Chiêu áy náy nhẹ vỗ về muội muội rồi nói: “Tỷ tỷ không phải là không muốn gặp Uẩn Nhi, mà do bị bệnh mới không thể gặp
Uẩn Nhi. Muội nhìn xem, không phải thân thể ta vừa khỏe là lại tới tìm
muội ngay sao?”
“Tỷ tỷ khỏe chưa?” Lý Uẩn lau nước mắt, dùng tay dính đầy nước mắt cẩn thận nâng khuôn mặt gầy gò của tỷ tỷ.
“Khỏe ~” Lý Chiêu kiên định gật gật đầu. Nàng tin chỉ cần có Nhạc Chức ở đây
thì chuyện gì rồi cũng sẽ ổn, Nhạc Chức ngay cả gãy xương cũng có thể
chữa lành.
Lý Uẩn không khóc nữa, mặt mũi lem nhem nước mắt nhỏ
giọng nói: “Tỷ tỷ, muội không muốn ở một mình, ban đêm có thể dời qua
ngủ cùng tỷ được không a?”
“Uẩn Nhi có phải ở một mình đâu nào! Nhiều cung nữ thái giám đều ở đây mà.”
Lý Chiêu cũng có chút không đành lòng. Nàng để muội muội ở một mình, một là sợ lúc phát bệnh hù dọa muội muội, hai là muốn muội muội kiên cường
sớm một chút. Nhưng mặc kệ dụng ý là gì, đối xử với một đứa trẻ bốn tuổi mất đi song thân như vậy thì đều tàn nhẫn.
“Muội không muốn bọn
hắn chỉ muốn tỷ tỷ.” Trong mắt Lý Uẩn lại rưng rưng nước mắt, cô bé mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Lúc Thường Hoan không cho muội gặp tỷ,
muội cho là tỷ đã không còn ở đây, bọn hắn cố ý muốn gạt muội.” Cô bé đã trộm khóc rất lâu rất lâu, cũng không dám nói cùng ai. Bởi vì tỷ tỷ
từng nói, thiên tử không được phép yếu đuối, ở trước mặt tỷ tỷ thế nào
cũng được, nhưng ở trước mặt người ngoài phải giấu cảm xúc đi.
“Uẩn Nhi ngoan nào. Tỷ tỷ hứa với muội, sau này mỗi ngày sớm tối sẽ tới một
chuyến, chiếu cố muội rời giường đi ngủ, bồi muội nói chuyện chơi với
muội có được không?” Lý Chiêu bế muội muội nói: “Nào bây giờ chúng ta
lau mặt trước nhé.” Hiện giờ nàng không có cách nào ở cùng muội muội,
bệnh còn chưa trị tận gốc, quỷ còn chưa bắt được, lại nói những chuyện
kia của nàng cùng Nhạc Chức tiểu hài tử cũng không nhìn nổi. Có điều
thân thể thật sự đã khá hơn nhiều, trước kia ngay cả khí lực chiếu cố
muội muội cũng không có, chỉ có thể hữu khí vô lực bồi tiếp trò chuyện,
mà bây giờ đã có thể bế hài tử lên không tốn chút sức nào.
Lý Uẩn có chút không vui duỗi ngón út ra: “Ngoéo tay.”
Lý Chiêu ngoéo lấy ngón út muội muội cười nói: “Ngoéo tay.”
*
Sau khi Nhạc Chức trở về phát hiện bên trong tẩm điện trống trơn, hỏi một chút mới biết tiểu hoàng đế đi thăm muội muội.
Vừa hay. Nàng có cơ hội sớm nắm vững hiện trường quỷ để bố trí tốt, chờ
tiểu hoàng đế trở về trực tiếp diễn trò hay. Ngoài ra càng hay chính là, ngọc tỉ đang bị khóa trong ngăn tủ tẩm điện, còn chìa khoá ở nơi nào
nàng cũng biết… Khà khà khà khà.
Nhưng nàng phải nắm chắc thời
gian động thủ mới được. Đóng cái rụp rất dễ dàng, nhưng bắt chước chữ
viết của tiểu hoàng đế lại phải phí chút công phu.
Nhạc Chức khép cửa, cài chốt lại, đi đến trước thư án bận rộn. Trước tiên nàng giở
đống tấu chương hôm qua tiểu hoàng đế phê rồi mà chưa phát ra, chép lại
những chữ cần dùng đến một lần, chờ tìm đúng cảm giác, lặp đi lặp lại
nghĩ sẵn trong đầu, mới dám hạ bút viết thánh chỉ lên tấm vải lụa chuyên dụng.
Nàng có chút do dự, là chỉ bảo đảm Bắc Sơn, hay là dứt
khoát bảo vệ toàn bộ Liêm Thủy trấn? Dời cung không phải chuyện nhỏ, nếu tiểu hoàng đế dời cung đi Liêm Thủy trấn thì dù vương triều Lý gia có
diệt, sau khi thay đổi triều đại bách phế đãi hưng* thiên hạ một mảnh
tiêu điều, vương triều hậu thế cũng sẽ không hao người tốn của xây cung
thất khác mà sẽ vào ở trong cung điện tiền triều lưu lại.
*trăm công ngàn việc cần hoàn thành.
Ngẫm lại thật là đáng sợ, một cái núi nhỏ bị đám cung điện vây xung quanh,
dù có thể bảo vệ tạm thời nhưng bị san bằng không phải chỉ là chuyện sớm muộn thôi sao?
Không được! Phải bảo vệ toàn bộ Liêm Thủy trấn! Nàng không muốn dây dưa không dứt thêm một đời Hoàng đế nào nữa.
Mô phỏng ngụy chiếu xong cũng không cần vội vã truyền đi, dù sao Hoàng đế
tin lời ‘không nên động thổ’ của tiểu đạo cô, còn chưa thực sự bắt đầu
động thủ san bằng Bắc Sơn, nàng vẫn còn thời gian thuyết phục tiểu hoàng đế xây cung ở nơi khác thích hợp hơn, và đạo sĩ điên đã tính toán sai.
Con quỷ không tồn tại dưới đáy lò kia cũng là cơ hội tuyệt hảo để phá vỡ sự tín nhiệm gần như mù quáng của tiểu hoàng đế đối với đạo sĩ điên, chỉ
tiếc trong chuyện đó tiểu đạo cô cũng bị tính là khi quân, nàng không
thể góp cả mạng tiểu đạo cô vào được a!
Tạm thời cứ để như vậy.
Chờ tiểu hoàng đế thật sự xuống tay với Bắc Sơn thì hẵng truyền ngụy
chiếu ra đánh cược một lần. Cược thử xem tiểu hoàng đế có phải thật sự
nhẫn tâm tin vào những lời không đáng tin cậy của đạo sĩ điên mà muốn
luôn cái mạng của ân nhân cứu mạng là nàng.
Nhạc Chức lấy ngọc tỉ từ trong ngăn tủ ra, đóng ngay ngắn dấu đỏ lên trên vải lụa, sau đó
nhanh chóng thu dọn tàn cuộc, ôm chiếu thư vào trong lòng giả vờ như
chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thời gian vừa vặn.
Nàng vừa gỡ chốt cửa xuống thì thấy Mạc Điệp bay cái vèo ~ về phía tẩm điện.
“Tiểu đạo cô ~” Nhạc Chức có chút xấu hổ thậm chí thân thiết quá đáng phất
phất tay gọi Mạc Điệp, hòng che giấu lo lắng bất an trong lòng.
“Bệ hạ đang ở đây ạ?” Mạc Điệp đáp xuống trước mặt Nhạc Chức, lén nhìn vào trong điện một cái, nhẹ giọng hỏi.
Nhạc Chức thấy Mạc Điệp sắc mặt rất kém, bảo nàng vào trong điện, khép cửa
lại hỏi: “Nàng đi tìm muội muội của nàng rồi. Có phải xảy ra chuyện gì
rồi không?” Nàng sợ A Trản có việc, tiểu đạo cô mới đi Triêu Hi Lâu đưa
vòng tay, trở về lại là bộ mặt đưa đám này.
“Vâng. Trong đêm đã
chết rất nhiều đạo sĩ, ta tìm bệ hạ hồi bẩm việc này, cũng muốn mời bà
bà giúp một chút.” Mạc Điệp năn nỉ nói: “Không phải ngài quen biết thổ
địa Trường An sao ạ? Ta muốn hỏi thăm một chút, có phải gần đây thành
Trường An có yêu quái lợi hại nào vừa tới không. Kỳ thật đêm qua không
chỉ đạo sĩ bị giết mà còn có mấy tên lưu manh đường phố bị mất tích bí
ẩn.” Trước đó Hình bộ tìm đến Huyền Đô quán, hoài nghi người mất tích
cũng do yêu quái gây nên. Hành động này của Hình bộ là vì muốn trốn
tránh trách nhiệm, cuối cùng điều tra ra nếu quả thật là yêu gây nên thì sẽ là bổn phận của Huyền Đô quán, còn nếu không phải, dù sao bản án
cũng đã phá, Hình bộ ngồi mát ăn bát vàng thẩm vấn một chút là được.
Nhạc Chức khó xử. Yêu quái lợi hại trong thành Trường An a? Không phải chính là A Trản và Thương Kính sao? Mà lại giết đạo sĩ và lưu manh, nghe thế
nào đều giống chuyện mà A Trản nhà nàng thích làm vậy ta! Nếu thật sự
gọi Tiểu Đồ Chu ra, đứa bé kia lỡ miệng bán đứng A Trản thì biết làm sao bây giờ? Cái miệng của Tiểu Đồ Chu kia thật sự không kín chút nào hết!
Tìm nó nghe ngóng chuyện luôn dễ dàng nhất. “Ngươi muốn hỏi Đồ Chu
hả?Lần trước nhóc con không phải xảy ra chút chuyện a, hài tử nhát gan,
đã không còn ở thành Trường An nữa rồi.”
“Đúng rồi, lần trước thổ địa xảy ra chuyện gì a?” Mạc Điệp hỏi. Lần trước hoa yêu nãi nãi không
cho phép nàng đi theo, nàng chỉ biết là thần thổ địa bỗng nhiên tìm
không thấy nữa, về sau xảy ra chuyện gì nàng toàn không biết rõ tình
hình.
“Nghe A Trản nói, là bị đạo sĩ bắt lại nghe ngóng thành
Trường An nơi nào có yêu, cho nên bây giờ nó sợ nhất là đạo sĩ các
ngươi, dù có tìm được cũng chưa chắc chịu giúp cho ngươi.” Nhạc Chức mặt đỏ tim run nói láo.
Mạc Điệp thất vọng cụp mắt, nàng không hoài nghi lời Nhạc Chức chút nào.
Nếu A Trản mà nhìn thấy cảnh này đoán chừng lại muốn cười khùng: Kỹ xảo nói láo của hai đứa nhỏ ngốc này đoán chừng vẫn có thể lừa gạt lẫn nhau một chút.
“Vậy ta lại nghĩ những cách khác điều tra xem sao, chuyện
này xin ngài bẩm gấp giùm bệ hạ.” Mạc Điệp mím chặt môi nói. ‘Ngỗng qua
lưu tiếng, gió qua lưu vết’, nàng không tin tìm không thấy người sinh
sự.
Nhạc Chức có chút bận tâm Mạc Điệp. Chuyện này nếu thật sự là A Trản làm thì không sao, nếu không phải, Mạc Điệp đi điều tra sẽ gặp
nguy hiểm. “Ngươi đừng chê ta dông dài, chuyện xảy ra trong đêm, ngươi
không cảm thấy nguyên nhân căn bản là do đạo sĩ thủ hạ của ngươi nhiều
năm chịu sự ảnh hưởng của sư phụ ngươi nên sinh ra quá mức cố chấp a?
Ngẫm lại mà xem, một con yêu vừa tới thành Trường An, lòng đang tràn đầy hiếu kì đi bộ không chút kiêng kỵ trên đường, lúc này bỗng nhiên có một đám đạo sĩ nghe mùi tìm tới ngăn lại muốn giết hắn, là ngươi ngươi sẽ
làm thế nào? Ngoan ngoãn nhận lấy cái chết sao?”
Mạc Điệp lắc đầu.
“Đúng vậy! Những đạo sĩ kia không chết thì kẻ chết sẽ là hắn. Bây giờ ngươi
làm Đạo Môn Uy Nghi, nên nghĩ cách thay đổi tập tục, những đạo sĩ cố
chấp đã chết trong đêm kia chưa hẳn là vô tội.” Nhạc Chức vỗ vỗ vai Mạc
Điệp nói. “Chuyện này nhất định không quá phức tạp, bằng không cũng
không đến phiên ngươi, mà đã sớm bị tiên tổ của các ngươi giải quyết
rồi. Đạo – Yêu đạt thành đại hòa là chuyện không thể, vốn chính là tương khắc mà sinh, hài hòa được mới là lạ, nhưng dù gì cũng vừa vừa phải
phải thôi, đừng làm căng quá như bây giờ.”
“Vâng ạ.” Mạc Điệp ngoan ngoãn nhìn qua Nhạc Chức khẽ gật đầu.
“Đi nhanh đi thôi!” Nhạc Chức muốn đuổi Mạc Điệp đi cho nhanh, sau đó đi
qua chỗ A Trản một chuyến, hỏi xem chuyện xảy ra trong đêm có liên quan
tới nàng không. Tiện thể đem giấu ngụy chiếu ở chỗ A Trản, trên người
nàng không giấu được, vạn nhất tiểu hoàng đế lại muốn cởi y phục nàng
đòi nhìn vết cắn hay gì đó thì sao?