Đại Đường Đinh Tử Hộ - Chương 45 - Lành thương
“Đó là chuyện hơn hai mươi năm về trước, khi đó còn chưa có ta, mãi sau
này sư phụ mới nói cho ta biết.” Mạc Điệp hít một hơi thật sâu nói: “Kỳ
thật năm đó lệ quỷ quấy tiên đế trong cung… Chính là sư phụ. Khi đó sư phụ vừa mới tiến cung, không được trọng dụng, cho nên bèn nghĩ ra một
cách. Mỗi đêm giả thành lệ quỷ hù dọa bệ hạ, bệ hạ đã tìm rất nhiều đạo
sĩ nhưng đều vô ích, những người kia ngay cả quỷ ảnh cũng tìm không ra,
thế là cứ sau khi làm phép trừ quỷ chưa bao lâu thì sư phụ lại giả ma
giả quỷ, cho đến khi chính ông ấy ra mặt mới…”
“Tôn sư thật
đúng là đức nghệ song hinh a!” Trên mặt Nhạc Chức lộ ra nụ cười khinh
bỉ, giễu cợt không chút lưu tình, nghĩ ngợi cảm thấy còn có chút không
rõ: “Không đúng! Hắn dùng mánh khóe diệt trừ con quỷ không hề tồn tại
kia trước mặt lão Hoàng đế là được trọng dụng rồi, hà cớ gì phải dùng
cái lò nát để trấn chứ?” Tiểu hoàng đế không chỉ ốm yếu, tuổi còn nhỏ đã phải ở “nhà ma”, nghĩ thế nào cũng đều rất đáng thương a!
Mạc
Điệp đưa tay lau mồ hôi trên trán bởi vì luyện kiếm mà rịn ra, nói: “Sư
phụ nói, cái lò kia là ông ấy cố ý để lại tâm bệnh cho tiên đế, bệ hạ
chỉ cần nhìn tới cái lò sẽ cảm kích ông ấy e ngại ông ấy dựa dẫm ông ấy. Sư phụ nói con người ai nấy đều lành sẹo quên đau, muốn người ta một
mực nhớ tới thì không thể để vết sẹo kia quá lành.”
“Ngươi đi
theo hắn đều học những thứ mánh khóe như vậy sao?” Nhạc Chức cảm thấy
tiểu đạo cô theo đạo sĩ điên nhiều năm như vậy mà không bị biến chất
cũng xem như kỳ tích. “Lão Hoàng đế còn chưa đủ, hắn lại không đau lòng
tiểu hoàng đế nhà ngươi chút nào sao? Cần gì phải để cho tiểu cô nương
người ta phải cho rằng mình ở chung phòng với quỷ chứ?”
Trên mặt
Mạc Điệp hiện lên chút kinh ngạc. Là ảo giác của nàng sao? Hình như hôm
nay ngữ khí của Sơn Thần bà bà khi nhắc tới bệ hạ có hơi khang khác?.
||||| Truyện đề cử: Chồng Cũ Cuồng Bạo Thế Này Sao? |||||
“Sau khi tiên đế qua đời, công dụng của lò kia cũng thay đổi. Ngài cũng
biết, sư phụ thường xuất cung rất lâu để trừ…” Mạc Điệp rụt rè nhìn
Nhạc Chức một cái, nói khẽ: “Trừ ~ yêu… Sau khi nữ hoàng bệ hạ đăng cơ cũng từng nghĩ tới tìm một đạo sĩ pháp thuật cao thâm tiến cung, nhưng
sư phụ không đồng ý, sợ nữ hoàng bệ hạ trẻ người non dạ tin nhầm người,
nhưng lại không dám công khai phản đối, chỉ nói ủng hộ bệ hạ chiêu đạo
sĩ, nhưng người kia ít nhất phải có bản sự diệt trừ lệ quỷ dưới đáy lò.
Kết quả chắc ngài cũng đoán được, ai có thể trừ được thứ vốn không hề
tồn tại chứ?”
“Hắn không yên lòng giao tiểu hoàng đế vào tay
người khác, thế sao không ở yên trong cung đi? Lại nói, hơn 20 năm nay
mà không có lấy một đạo sĩ khám phá ra bí mật dưới đáy lò kia sao?” Nhạc Chức càng nghe càng tức giận. Đạo sĩ điên đúng là thằng điên, tấm lòng
bảo vệ tiểu hoàng đế cũng thật là dị hợm.
“Sư phụ bảo vệ bệ hạ
xuất phát từ yêu, xuất cung trừ yêu lại xuất phát từ hận, chỉ có thể nói mối hận của ông ấy nặng hơn tình yêu dành cho bệ hạ!” Mạc Điệp sợ Sơn
Thần bà bà hiểu lầm quan hệ giữa bệ hạ và sư phụ, vội nói: “Ngài đừng
hiểu lầm, tình yêu này chính là tình yêu thương, sư phụ đã nhìn bệ hạ
lớn lên. Về phần tại sao không có đạo sĩ nào khám phá ra, thì thật ra
phân biệt thật-giả dễ hơn xác định có tồn tại hay không nhiều, mà chứng
minh ‘có’ lại dễ hơn là chứng minh ‘không’, cũng như nếu ngài vạn phần
chắc chắn thì cũng đã không đến tìm ta để hỏi đúng không?”
“Thế
sư phụ ngươi cũng đã chết, sao ngươi không nhổ cây gai lòng này ra cho
tiểu hoàng đế a?” Lời này của Nhạc Chức có mấy phần ý trách cứ: “Ngươi
đó nha! Trông cũng là một đứa trẻ thiện lương, thế mà lại giấu diếm
không ít chuyện đấy!”
“Không sợ ngài chê cười. Ngay cả bản sự giả vờ lòe bệ hạ ta cũng không có, nhưng chỉ cần đừng động tới cái lò kia,
dựa vào dũng khí của bệ hạ thì quả thật sẽ không sợ.” Mạc Điệp xấu hổ
nói.
Nhạc Chức lấy vòng tay từ trong ngực ra ném cho Mạc Điệp
nói: “Được rồi, cái gai này ta sẽ nhổ giúp nàng. Cảm phiền ngươi giúp ta đi một chuyến Triêu Hi Lâu, đưa vòng tay này cho A Trản.”
Mạc
Điệp đưa tay bắt chuẩn vòng tay, hâm mộ nói: “Tình cảm giữa ngài và hoa
yêu bà bà thật tốt.” Nàng nhận ra vòng tay này, dùng để cản yêu khí, hoa yêu nãi nãi luôn mang theo bên mình, Sơn Thần bà bà đây là sợ bản thân ở trong cung không thể thời thời khắc khắc nhìn thấy hoa yêu nãi nãi, nên mới cố ý làm một cái dự bị a? Thật là suy nghĩ chu đáo. Nàng nghĩ đi
nghĩ lại, bỗng nhiên có chút thương cảm.
Nhạc Chức nhìn vẻ mặt và ánh mắt tiểu đạo cô liền biết có cố sự, nhẹ giọng hỏi: “Lại sao thế?”
“Không có gì.” Mạc Điệp đỏ hoe mắt nói: “Chợt nhớ tới khi còn bé từng biết một con tiểu hoa yêu.”
“Nàng…” Nhạc Chức dự cảm đứa bé kia đã xảy ra chuyện.
Mạc Điệp khịt mũi, quay lưng đi giơ ống tay áo lên, quay người lại bình tĩnh nói: “Bị sư phụ ném vào lò luyện đan.”
“Trời đất!” Nhạc Chức bay qua nhẹ nhàng ôm Mạc Điệp, xoa đầu nàng nói: “Không khóc không khóc nha.” Đạo sĩ điên thật là vô lương tâm mà!
Mạc
Điệp vốn vẫn đang ổn, chỉ yên lặng rơi xuống mấy giọt nước mắt, được
Nhạc Chức an ủi ngược lại trong lòng càng khó chịu hơn, nhào vào ngực
nàng khóc rống lên.
“Ngươi có biết là yêu đan có thể luyện trở về được không?” Nhạc Chức quên mất đã thấy ở nơi nào, vì an ủi Mạc Điệp
nên thốt ra: “Đan mà sư phụ ngươi luyện từ tiểu hoa yêu vẫn còn chứ? Nếu ngươi tu thuật Hồi Luyện, không chừng còn có cơ hội cứu nàng trở về.”
“Ngài nói cái gì ạ?” Mạc Điệp nháy mắt không khóc nữa, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Nhạc Chức: “Hồi Luyện thuật ư?”
“Đúng vậy. Có điều yêu quái trùng sinh hồi luyện thì giống như tân sinh, bao
nhiêu đạo hạnh đều sẽ mất hết.” Nhạc Chức hỏi: “Đạo sĩ điên đem tiểu hoa yêu đi luyện đan gì vậy? Nếu như bị hắn ăn vào tiêu hoá sạch sẽ thì coi như hết cách.”
“Phục Linh đan…” Mạc Điệp lẩm bẩm. Bệ hạ không
phải đạo sĩ, không thể tiêu hóa Phục Linh đan, mà bệ hạ từng nói, sau
khi băng hà sẽ cho nàng Phục Linh đan. Nàng không muốn trường sinh bất
tử, chỉ muốn cứu A Vãn trở về.
Nhạc Chức ngây ngẩn cả người. Phục Linh đan? Là viên đan trong người Tiểu hoàng đế? Vậy không được, lấy
yêu đan ra thì không phải tiểu hoàng đế sẽ chết sao?
“Ai dà…”
Nhạc Chức sờ đầu Mạc Điệp, đau lòng nói: “Vậy ngươi nén bi thương a!
Ngoan, bây giờ giúp ta đi đưa vòng tay này cho A Trản trước đi nhé!”
*
A Trản mặt mày thỏa mãn nằm trên giường bên cửa sổ, trên mặt ngoại trừ
thỏa mãn thì còn có chút ủ rũ nhàn nhạt do trắng đêm cuồng hoan lưu lại. “Hức ức –” Nàng che miệng nấc cụt một cái, linh lực theo khe hở tràn
ra.
“Không phải là nghẹn đó chứ?” Thương Kính nằm trên bụng A
Trản, ngẩng đầu mị cười một tiếng: “Ngươi cũng thật là, đã không có ý
định thành tiên. Thì hà cớ gì phải nhịn hẳn ăn mặn, khổ tâm đến thế làm
gì?”
“Hức hic –” A Trản không để ý tới câu chuyện, lại nấc một cái.
“Để ta xem giúp ngươi.” Thương Kính đứng dậy nửa quỳ trước mặt A Trản, đưa
tay che trên ngực nàng, sau đó cười to nói: “Đúng là nghẹn rồi. Do ngươi nhịn đói quá lâu, mới hút linh lực của vài tên đạo sĩ mà đã không tiêu. Không sao, ta dùng yêu lực giúp ngươi tiêu hóa.” Nàng tụ lực trong tay, nhẹ nhàng xoa nắn ngực A Trản, muốn giúp nàng làm tan linh lực tích tụ
bên trong cơ thể.
A Trản bắt lấy tay Thương Kính nói: “Không cần a! Cứ để nó tự tan đi.”
“Ngươi không ngại khó chịu sao? Có ta giúp ngươi dù sao cũng nhanh hơn một chút.” Thương Kính đè lại ngực A Trản nói.
Mạc Điệp đến Triêu Hi Lâu đưa vòng tay, như thường lệ bay thẳng đến cửa sổ
lầu hai. Sau đó nàng liền thấy hoa yêu nãi nãi một mặt hưởng thụ nằm
trên giường, một cô nương đang ân cần ở trên người hoa yêu nãi nãi…
Khó coi quá đi!
Nàng mới vừa hâm mộ tình cảm của nhị lão xong,
sao chưa gì đã thành như vậy rồi? Vì cớ gì Sơn Thần bà bà si tâm một
mảnh, từ đầu chí cuối vẫn không đổi được sự thủy chung của hoa yêu nãi
nãi vậy?
A Trản ngửi thấy mùi Mạc Điệp, vội đẩy tay Thương Kính ra, ngồi dậy như không có việc gì.
Nhưng đã muộn, Mạc Điệp đã nhìn thấy hết thảy. Nàng trầm mặc móc vòng tay ra đặt lên bệ cửa, quay người toan đi.
“Dừng lại!” A Trản cao giọng gọi Mạc Điệp lại. Tiểu đạo cô không nói một lời
đã đi, rõ ràng đã hiểu lầm quan hệ giữa nàng và Thương Kính.
Lúc này Thương Kính cười xấu xa dán bên tai A Trản nói: “A Trản, mới sáng sớm mà đã tự đưa tới cửa thế này…”
A Trản biết Thương Kính muốn nói gì, liền che miệng nàng lại thấp giọng
nói: “Cái này không ăn được, tỷ đừng nói nữa có được không? Làm ơn đi.”
“Ngươi quen nàng à?” Thương Kính không mấy giật mình. Tiểu đạo cô này nàng
nhận ra, là đồ đệ Lương Bẩm Thiên đây mà! Người bạn Sơn thần của A Trản ở trong cung, nàng quen biết đạo sĩ trong cung đương nhiên chẳng có gì
lạ.
Mạc Điệp ngoan ngoãn dừng lại.
A Trản vung tay lên, dùng phi bạch cuốn lấy eo kéo nàng vào trong phòng hỏi: “Sao không nói một lời đã đi rồi?”
“Không phải sợ quấy rầy đến bà bà người sao?” Mạc Điệp chỉ vào vòng tay trên
bệ cửa sổ nói: “Sơn Thần bà bà bảo ta đến đưa vòng tay cho người, đồ ta
đã để ở đó, người cất kỹ, ta xin cáo từ trước.”
“Ngươi giận ta hả?” A Trản ngọt lịm trong lòng, tiểu đạo cô ngay cả tức giận cũng thật đáng yêu.
Mạc Điệp quét mắt Thương Kính đang ở một bên gác chân xem náo nhiệt, lắc
đầu nói: “Không phải, chuyện của người nói cho cùng không can hệ đến ta. Chỉ là đêm qua có không ít đạo sĩ xảy ra chuyện, ta phải nhanh trở về.” Nàng thì tức giận gì chứ? Chỉ thấy không đáng thay cho Sơn Thần bà bà
mà thôi. Bất quá thành Trường An không biết có yêu vật lợi hại nào mới
tới mà trong vòng một đêm qua đã làm chết rất nhiều đạo sĩ, lúc nàng
xuất cung đi ngang qua Huyền Đô quan mới nghe người ta nói.
Sắc mặt A Trản bối rối trong giây lát.
“Thế ta xin đi trước.” Mạc Điệp nhìn A Trản cười cười.
“Đạo sĩ xảy ra chuyện, sao ngươi không hỏi xem có phải ta làm hay không?” A Trản đuổi theo hỏi.
Mạc Điệp lo lắng dừng bước, quay người lại nói: “Ta biết không phải là
người. Đừng quên, ta từng thấy người giết đạo sĩ thế nào.” Lúc hoa yêu
nãi nãi giết người sẽ không hút khô linh lực để lại một đống thi thể cạn khô, trong thành Trường An còn có con yêu khác.
A Trản không nói tiếp nữa, chỉ nhặt vòng tay bên cửa sổ đưa cho Thương Kính. Đối với
chuyện phát sinh đêm qua, nàng không hối hận chút nào. Nàng không phải
là không cho những đạo sĩ đánh hơi ra yêu khí của A Kính lựa chọn, nếu
những kẻ kia cũng có chút lòng thương hại yêu như tiểu đạo cô thì cũng
không có kết cục đó.
“Nàng ta thức đêm làm cho ta hả?” Lúc Thương Kính nhận vòng tay rất cảm động. Hôm qua A Trản mới nói cho A Chức
chuyện quen biết nàng, hôm nay đã cho người đưa vòng tay tới, nhất định
là thức đêm chế tạo gấp gáp.
A Trản cười cười: “Cục đá tính tình nóng vội ghê.”
*
Lý Chiêu tỉnh lại phát hiện bên cạnh đã trống không, bất quá trên cổ tay lành lạnh, đưa tay xem xét thì ra là vòng tay vàng.
Chất lượng vàng bình thường, dù sao chỉ đun chảy từ cái mâm đựng trái cây.
Kiểu dáng vòng tay cũng bình thường, nhưng lại do Nhạc Chức làm, mà lại
còn giống như đúc cái Nhạc Chức thường mang!
Nàng kề cổ tay sát
lên ngực, cười ngọt ngào. Đêm qua Nhạc Chức bận rộn cả nửa ngày, là vì
muốn cùng nàng mang vòng tay giống nhau a? Đây có phải gọi là vật đính
ước gì đó không nhỉ? Thế nàng cũng phải tặng lại Nhạc Chức chút gì đó
mới được, mà cũng phải là thứ độc nhất vô nhị hao tâm tổn trí phí sức
chứa đựng yêu thương mới được.
Nhưng tặng cái gì đây? Nhạc Chức
không phải tục nhân, chuyện cơm ăn áo mặc hoàn toàn không màng tới, nàng phải suy nghĩ thật kỹ mới được.
Càng nghĩ trong lòng càng vui
vẻ, nhân lúc trong điện không có ai, thậm chí nàng còn lăn trên giường.
Nhưng lăn được hai lần thì bỗng nhiên dừng lại…
Lý Chiêu khó
thể tin được nằm trên giường dùng nắm tay nhỏ đập hai cái sau lưng, lại
đập hai cái ngay eo. Thế mà không đau chút nào hết! Xoay người lăn lộn
hoàn toàn không thành vấn đề. Không biết Nhạc Chức đi nơi nào làm ra kỳ
dược, liệu có thể gọi thái y chuẩn bị sẵn một ít không nhỉ?
Nàng
bật dậy như cá chép, vui sướng nhảy xuống giường, không chút kiêng kỵ
hưởng thụ cảm giác đã lâu rồi mới có thể tùy ý chi phối thân thể. Loại
cảm giác mỹ diệu này chớp mắt đã qua, nếu là người bệnh nặng mới khỏi,
sẽ rất nhanh xem trạng thái này là điều đương nhiên.
Nàng bước
từng bước chân trần qua thảm trước giường, lại đi qua sàn đá lạnh lẽo,
đến trước cửa điện đẩy cửa hỏi: “Các ngươi có biết Nhạc tiên sư đi đâu
rồi không?” Sau khi Nhạc Chức động tới cái lò, nàng cũng không dám ở lại một mình trong tẩm điện nữa, luôn cảm thấy lạnh lẽo sau lưng.
Thường Hoan ở đằng xa phân phó cung nhân làm việc vặt, nghe thấy tiếng nữ
hoàng bệ hạ thì kích động nện bước già xông lại, muốn tự mình đáp lời bệ hạ. Những ngày qua hắn chỉ có thể nhân lúc truyền lệnh dẫn cung nhân
tiến vào tẩm điện, nhưng bệ hạ toàn ở trên giường sau trướng rồng, tới
mặt mũi cũng không thấy.
Lý Chiêu thấy Thường Hoan như lão mã
thoát cương tự nhận là rất nhanh, kỳ thật đang chạy tới chậm rãi từ từ,
không khỏi nhíu mày nói: “Ngươi tuổi đã cao học tiểu thái giám chạy hùng hổ như thế làm gì? Không sợ lưng hết thời đi không nổi sao?”
“Đại gia ~” Trên mặt Thường Hoan toe toét nụ cười, thở phì phò hành lễ với
Lý Chiêu. “Lão nô nhớ mong đại gia.” Hắn lo lắng cho sức khỏe của nữ
hoàng bệ hạ, bệ hạ đã mấy ngày rồi không vào triều không nghị sự.
“Nhạc tiên sư đâu?” Lý Chiêu nhìn quanh ngoài điện.
Thường Hoan có chút thất vọng cúi thấp đầu nói: “Bẩm đại gia, Nhạc tiên sư đã
đi điện Tam Thanh tìm nha đầu Mạc Điệp.” Hắn hoàn toàn thất sủng rồi,
hiện giờ trong mắt bệ hạ chỉ còn Nhạc Chức kia.
“À……” Lý
Chiêu nhìn hướng Tam Thanh điện, lại quay đầu nhìn tẩm điện u ám tĩnh
lặng sau lưng, nghĩ ngợi rồi nói với Thường Hoan: “Cũng mấy ngày rồi
không gặp Uẩn Nhi, Thường Hoan, ngươi bồi trẫm đi qua đó đi!” Mấy ngày
nay không phải là muội muội không tới tìm nàng, nhưng nàng bị thương
thành như thế làm sao dám gặp người? Đều nhẫn tâm đuổi muội muội về.
Thường Hoan vội vàng đưa tay qua: “Lão nô hầu hạ bệ hạ rửa mặt ngay ạ.”
“Không cần. Tới chỗ Uẩn Nhi rồi rửa mặt luôn!” Hàn ý trong lòng Lý Chiêu không vơi đi được, bọn Thường Hoan cũng không thể giúp nàng tăng thêm lòng
dũng cảm. Lệ quỷ mà tới thật thì những người này chẳng ai có thể đánh
lại. Mạc Điệp có thể đánh, nhưng chưa chắc đánh thắng được, có thể làm
nàng an tâm triệt để chỉ có Nhạc Chức.