Đại Ca, Uống Trà Sữa Không? - Thi.xz - Chương 77: Xe tông
“Mày lại nghĩ gì nữa đấy?”
“Có gì đâu. Tao không nghĩ gì cả.”
Không nghĩ gì mà mặt đỏ như mông khỉ thế kia thì ai mà tin. Lâm Bối Bối bĩu môi khinh thường. Từ ngày thằng bạn có bồ, nó liền dành ít thời gian đi chơi với cậu lắm. Đúng là có trăng thì quên đèn mà.
Ngọc Cảnh Anh vừa hát tíu tít vừa quét dọn nhà cửa sạch sẽ. Đây sẽ là nơi chung sống của anh và A Hoài sau này, anh dồn bao nhiêu tâm huyết vào đây cơ chứ.
Reng…. Reng…
“A lô, cháu nghe ạ.”
Sau đó Lâm Bối Bối chỉ nghe thấy tiếng rơi vỡ của bát đũa trong nhà bếp cùng tiếng chân chạy tán loạn không kiểm soát được. Cậu liền ý thức được có chuyện lớn xảy ra rồi.
“A Anh, có chuyện gì thế?”
Ngọc Cảnh Anh đứng ở huyền quan vừa xỏ giày vừa mếu máo.
“Cô Triệu gọi điện cho tớ nói rằng A Hoài bị người ta đâm xe, đang ở trong bệnh viện rồi.”
…***…
Tiếng xe taxi thắng cái kít trước cửa bệnh viện, Ngọc Cảnh Qnh vội vã chạy vào trong, Lâm Bối Bối cũng nhanh tay đưa tiền sau đó chạy theo.
Ngọc Cảnh Anh lúc này mặt mũi vẫn còn đầy nước mắt, miệng thì nói năng lộn xộn, muốn hỏi y tá phòng bệnh của Danh Hoài mà không nói nên lời. Cũng may Lâm Bối Bối còn giữ chút tỉnh táo, rất nhanh cả hai đã nắm được thông tin.
Danh Hoài còn đang ở tron phòng cấp cứu, vẫn chưa phẫu thuật xong.
“Cô ơi.”
Thấy mẹ Triệu đang ngồi trước cửa phòng phẫu thuật, Ngọc Cảnh Anh liền chạy tới, anh định bụng nói lời an ủi nhưng cuối cùng nỗi sợ hãi trong lòng anh quá lớn mà khóc thật to lên, khóc nất từng cơn. Mặt mày đỏ bừng, nước mắt tựa như dòng suối cứ tuôn mãi thôi.
Triệu Xuyến Chi đau lòng, ôm chầm Ngọc Cảnh Anh vào phòng, vuốt lưng của cậu. Lúc nhận được điện thoại của bệnh viện, bà đã bủn rủn cả tay chân. Ban đầu bà không tính báo cho Ngọc Cảnh Anh vì sợ thằng bé lo lắng, nhưng nghĩ đến mối quan hệ của hai đứa, cuối cùng vẫn quyết định báo.
“Không sao đâu con, lúc đưa vào viện A Anh vẫn còn tỉnh táo mà.”
Nghe đến người còn tỉnh táo, Ngọc Cảnh Anh mới hít hít mũi.
“Thế cậu ấy bị thương chỗ nào vậy ạ?”
“Bị thương ở chân. Bác sĩ cũng nói là không sao. Đừng quá lo lắng.”
Lúc này đây Lâm Bối Bối và Ngọc Cảnh Anh mới thở phào nhẹ nhõm. Ngọc Cảnh Anh ngồi phịch xuống ghế. Hai chân không tự chủ run rẩy, chính anh cũng không biết làm sao mà mình có thể chạy được đến đây.
“Cô ơi, có biết là kẻ nào làm không ạ?”
Triệu Xuyến Chi lắc đầu.
“Cô nghe những người ở hiện trường nói là một người mặc đồ đen, đội mũ bảo hiểm trùm lái mô tô xông vào Danh Hoài. Xe không có biển số, người cũng không lộ mặt nên không biết là ai.”
“Mẹ kiếp, là kẻ nào có thù oán mà ra tay tàn nhẫn như vậy chứ.”
Lâm Bối Bối nhịn không được chửi ầm lên. Ngọc Cảnh Anh cũng dần lấy lại bình tĩnh của mình, anh im lặng không nói gì nhưng thực chất trong lòng đã nỗi bão.
Một bên anh lo lắng cho ca phẫu thuật của Danh Hoài. Một bên lại tức giận với kẻ đã đâm cậu. Bàn tay anh nắm chặt, móng tay thậm chí đã đâm vào trong lòng bàn tay nhưng anh dường như không cảm nhận được.
Kẻ nào làm tổn thương em ấy. Anh tuyệt đối sẽ không tha.
Ting…
Đèn phẫu thuật vụt tắt, cả ba người đang lo lắng chờ đợi cũng đứng lên.
Cũng may lúc đó Danh Hoài nhanh chân tránh được nên chiếc xe chỉ tông trúng phần chân của cậu, cũng không gây thêm vấn đề gì. Bác sĩ chỉ phẫu thuật để xử lý vết thương đó mà thôi.
Lúc Danh Hoài được đẩy ra, người vẫn còn ngấm thuốc mê nên chưa tỉnh. Ngọc Cảnh Anh lại thấy hốc mắt của mình nóng ran lên.
Anh nắm đôi tay to lớn của người mình yêu, nhìn gương mặt có vài vết xước do sây sát của cậu. Trong cuộc sống này anh chưa từng lo lắng đến xé ruột xé gan như thế, đây là lần đầu tiên. Danh Hoài đã cho anh nếm trải cảm hiacs lo lắng chết đi sống lại nhưng cuối cùng lại không làm gì được, chỉ có thể trơ mắt chờ đợi.
Bàn tay ấy vốn dĩ ấm áp nhưng không hiểu sao lúc này lại lạnh lẽo. Ngọc Cảnh Anh có chút không quen, nhưng cậu vẫn áp đôi tay lên má của mình. Chỉ có như vậy anh mới an tâm, an tâm rằng cậu vẫn còn yên ổn ở bên cạnh anh.
“A Hoài, em phải mau khoẻ lên a. Anh sẽ bắt kẻ tông em phải trả giá.”
“A Hoài, anh đã mua ga giường màu đỏ và gối màu xanh rồi, rất đẹp. Em phải mau khoẻ thì mới đến đó xem được.”
Ngọc Cảnh Anh ngồi bên cạnh giường bệnh mà cứ lải nhải trò chuyện như thể mong chờ Danh Hoài sẽ đáp lại.
Không nghe được tiếng đáp trả, nước mắt của anh lại lần nữa rơi xuống.
Thật đau lòng.