Đặc Quyền Chỉ Dành Cho Riêng Em - Chương 45 - Gặp nạn
Không lâu sau Vũ Tấn Trạch và Giai Tuệ cùng lúc nhận được tin nhắn của
cô, cảm nhận thấy điều không lành hai người lập tức đến tìm anh. Dương
Trác Hiên đang ngồi trong phòng họp, điện thoại để ở chế độ tắt tiếng,
Giai Tuệ bị chặn ở dưới không thể lên còn Vũ Tấn Trạch, nhân viên nhận
ra cậu là em vợ của sếp nên không cản được.
Cánh cửa phòng họp bật mở, Vũ Tấn Trạch bộ dạng hớt ha hớt hải
“ Anh rể, chị em gặp chuyện rồi”
Tất cả mọi người đang bất ngờ trước sự có mặt của cậu, ai nấy đều đang toát mồ hôi hột sẵn giờ lại thêm một màn run rẩy.
“ Tan họp” Dương Trác Hiên đằng đằng sát khí để lại một câu rồi nhanh chóng rời đi
“ Có chuyện gì”
“ Anh xem tin nhắn đi”
Lúc này anh mới để ý điện thoại có tin nhắn đến từ cô, chết tiệt sao anh lại có thể bất cẩn không để ý chứ
“ Em đã cố gắng liên lạc với chị ấy nhưng không được, chúng ta phải làm sao đây”
Anh không trả lời cậu ấy mà bấm máy gọi
“ Cậu cho người kiểm tra định vị trên người của vợ tôi, cho cậu 5 phút”
Lời vừa dứt đã có điện thoại gọi đến, là số lạ, anh không chần chừ bắt máy
“ Alo”
“ Trác Hiên, là em”
“ Y Vy, em đang ở đâu, rốt cuộc là có chuyện gì”
“ Anh bình tĩnh nghe em nói, em không sao, bây giờ hãy mau chóng qua chỗ
mẹ, giờ em cũng sẽ qua đó, anh nhớ phải nhanh lên, em sẽ giải thích
sau”.
“ Vy Vy, Vy Vy,…”
Rốt cuộc là chuyện gì chứ, chết
tiệt, mang theo một tâm trạng không thể khó chịu hơn anh bước lên xe về
biệt thự riêng của mình còn không quên dặn dò Tấn Trạch: “ Chị không sao rồi, anh còn có việc em về trước đợi tin”
“ Được”
Nói rồi anh phóng xe hết tốc độ trở về, đến nơi anh phi ngay vào nhà tìm kiếm
nhưng đáp lại anh là một mảng im lặng, anh chạy lên phòng của ba mẹ mình thì không thấy người, đồ đạc có chút rơi vãi hơi lộn xộn.
Đang hoang mang không hiểu chuyện gì xảy ra thì Y Vy cũng vừa đáp xe tới, cô hớt hải chạy vào trong.
Dương Trác Hiên nhìn thấy vợ mình trong bộ dạng nhếch nhác thì không khỏi đau lòng “ Vy Vy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, em làm sao thế này”, anh ôm
lấy cô sốt sắng hỏi.
“ Em không sao, Trác Hiên, mau, mẹ đâu rồi anh, chúng ta phải đưa bà ấy rời khỏi đây”
“ Không có ai ở đâu hết, bây giờ hãy nói cho anh biết là chuyện gì đi, anh sắp không chịu nổi nữa Vy Vy à”
“ Anh à, chúng ta phải báo cảnh sát, Dương Việt Cẩn không phải ba ruột
của anh, ông ta là kẻ phá hoại gia đình anh, giết hại ba anh, lừa dối mẹ anh. Ông ta đã bắt cóc em khi phát hiện em biết sự thật, em có bằng
chứng rồi, ông ta đã thừa nhận tất cả, chúng ta mau báo cảnh sát rồi đi
tìm mẹ”. Giọng cô run rẩy xen lẫn nức nở
“ Vũ Y Vy, em có biết
mình đang làm gì không hả, tại sao lại dám tự mình lao vào nguy hiểm như vậy”, Dương Trác Hiên nhất thời tức giận quát lớn, nếu cô vì anh mà có
mệnh hệ gì thì anh biết phải làm sao đây chứ.
“ Em không sao rồi
mà, việc bây giờ là phải đi tìm mẹ, sau này sẽ tuỳ ý anh trừng phạt”, cô nhìn anh hai mắt rưng rưng khiến người con trai không thể thôi đau lòng
Anh ôm ghì lấy cô giọng lạc đi “ Anh xin lỗi, xin lỗi vì đã lớn tiếng với em, là anh không tốt để em chịu khổ rồi”
“ Em không có thấy khổ, em còn thương anh không hết”
“ Bây giờ anh đưa em đến bệnh viện, em phải kiểm tra không được cãi anh, việc của mẹ để anh lo, nghe anh”
Y Vy không thể nói lại anh đành ngoan ngoãn nghe lời, anh gọi điện cho
Vĩnh Hạo liên lạc ngay với cảnh sát rồi đưa cô đến bệnh viện.
Ngoài vết thương ở đầu phải khâu 4 mũi còn lại chỉ là vết thương ngoài da,
Dương Trác Hiên không yên tâm bắt cô ở lại bệnh viện theo dõi, anh phái
người bảo vệ cô sau đó cầm đoạn ghi âm đến sở cảnh sát.
Từ sau
khi biết mọi chuyện, ruột gan anh không ngừng cào xé, lúc trước cô đã
từng đề cập vấn đề này với anh, là anh luôn cố chấp mặc định rằng ông
vốn là cha ruột của mình. Là anh không đủ nhẫn tâm để ra tay với ông ta, là do anh quá như nhược không muốn đối mặt với sự thật.
“Ngài
Dương, chúng tôi đã tìm ra tung tích của ông Dương Việt Cẩn chúng ta lập tức đến đó”, cảnh sát trưởng nhanh chóng thông báo tình hình
Một đoàn xe nối đuôi nhau chạy đến địa điểm một ngôi nhà lá dưới chân núi,
Dương Trác Hiên không ngừng lo lắng, lão già đó không có gì là lão không thể làm nữa rồi, tính mạng của mẹ anh hiện giờ ngàn cân treo sợi tóc.
Y Vy bên này không thể yên tâm ngồi một chỗ chờ đợi, cô giả vờ cần giúp
đỡ sau đó đánh ngất cùng lúc bốn tên vệ sĩ sau đó lái xe đến sở cảnh
sát. Vừa kịp lúc đoàn xe bắt đầu rời đi, cô liền nối đuôi theo sau họ.
Đến nơi, cảnh tượng trước mặt một lần nữa khiến người ta kinh hoàng, Dương
Việt Cẩn trói vợ mình vào một cây cột gỗ, lão đang không ngừng vẩy xăng
khắp nhà.
Tất cả bước vào lão ta đã đứng chắn trước mặt bà cười lớn:
“ Ha ha ha, thằng ôn con, tao thật không ngờ có ngày tao lại bại dưới tay mày và con vợ khốn kiếp của mày. Nhưng mày yên tâm, người phụ nữ tao
yêu nhất định phải bên tao đến chết”, lão ta như phát điên phát dại tay
cầm chiếc bật lửa chăm chăm đốt nó.
Bà Kim Duyên đau khổ thều
thào: “ Việt Cẩn, tại sao ông lại có thể khốn nạn như vậy, tôi thật
không ngờ mình có thể bị lừa suốt bao nhiêu năm như vậy”.
Sau khi bắt bà đi ông ta đã không ngại kể hết sự thật, giờ lão đã không còn gì
để mất nhưng có chết cũng không chịu chết một mình.
“ Bà im đi,
tôi đã yêu thương bà như vậy, tất cả những gì tôi làm đều là để có được
bà, nhưng bà thì sao, bao nhiều năm qua bà là vợ của tôi nhưng trái tim
bà từ lâu đã chết theo tên khốn Trần Vĩnh rồi”.
Ông ta trừng mắt quát lớn.
“ Trác Hiên, là mẹ có tội, mẹ đáng chết, con mau rời khỏi đây, mặc kệ mẹ, làm ơn”, nước mắt lăn dài trên má, giọng đã khàn đi vì khóc quá nhiều,
nhìn bà như vậy trái tim anh như bị ngàn vết dao đâm trúng.
“ Dương Việt Cẩn, ông bình tĩnh đi, chúng ta thương lượng”
“ Mày nghĩ tao là trẻ con lên 5 sao hả, hôm nay nhất định chúng mày phải chết chung với tao”.
Lúc này một cảnh sát đã nhằm lúc ông ta không để ý bắn một phát đạn vào tay đang cầm chiếc bật lửa, thật không may viên đạt chỉ sượt qua khiến con
quỷ trong ông ta trỗi dậy, ngay lập tức ông ta mồi lửa ném về phía cửa,
tất cả lùi về sau.
Dương Trác Hiên gào thét, anh điên cuồng lao vào cứu mẹ mình nhưng bị Vĩnh Hạo và cảnh sát giữ lại:
“ MẸ, các người, mau cút ra, a a a ….”
“ Trác Hiên, lửa quá lớn nếu anh vào đó không chỉ không cứu được bà ấy mà còn không thể toàn mạng”
“ Tôi không quan tâm”, anh hét lớn rồi vùng tay khỏi Từ Vĩnh Hạo lao vào trong.
Chưa kịp tiến tới thì xuất hiện hai bóng dáng quen thuộc đang chật vật trở
ra từ phía sau hông nhà, tất cả lao về phía họ. Y Vy nhìn thấy anh liền
có thể yên tâm mà ngất đi, ngược lại mẹ anh lại còn rất tỉnh táo, bà đau lòng nức nở: “ Trác Hiên, con bé phá cửa sau cứu mẹ còn đỡ cho mẹ một
cây cột đổ xuống, mau đến bệnh viện trước”.
Anh giao lại mẹ mình
cho cảnh sát lập tức bế cô vào xe, miệng liên tục thúc giục Từ Vĩnh Hạo: “ Cậu nhanh lên một chút, nhanh hết có thể cho tôi”
“ Vy Vy, cố
lên em, làm ơn, em nhất định không được có mệnh hệ gì hết, xin em”, đây
là lần đầu tiên anh khóc, khóc lớn như một đứa trẻ.
“ Vũ Y Vy, em đừng ngủ nữa, làm ơn, xin em đó, anh phải làm sao đây”, anh điên cuồng gào thét, câu chữ cũng trở lên lộn xộn.
Xe dừng trước cổng bệnh viện đã có sẵn một đoàn người chờ sẵn cấp cứu,
Dương Trác Hiên chạy theo bên cạnh không ngừng khóc lóc gọi tên cô.
Sau khi xe được đẩy vào phòng cấp cứu anh ngồi bệt xuống sàn, bộ dạng lôi
thôi nhếch nhác ôm mặt bất lực “ Vũ Y Vy, nếu như em dám bỏ tôi, nhất
định tôi sẽ đi theo em bằng được”.