Đã Nói Yêu Là Cả Một Đời - Sao Xanh - Chương 240 - EM NHỚ ANH
Hiện tại sự ra đời của cháu nội Gia Ai, như thể ông trời đã định sẵn để bà bù đắp cho cô nhóc tình yêu thương và những thiệt thòi mà bà đã mắc nợ con trai.
Khi bạn nhỏ Trần Gia Ái được sáu tháng tuổi, bắt đầu biết quậy phá cũng là lúc Nguyệt Anh bước vào ca phẫu thuật. Có lẽ những ngày này luôn cận kể bên cháu nội, bà cảm thấy sự ấm áp của gia đình. Trong thâm tâm ý nghĩ muốn được sống càng trở nên mãnh liệt.
Trọng Nhân đã liên lạc với các chuyên gia hàng đầu ở Mỹ. Xác suất thành công đã cao hơn rất nhiều nên sau một tuần chuẩn bị, Trần Minh quyết định trực tiếp đưa
Nguyệt Anh lên máy bay đến Mỹ. Trọng Nhân cũng đi theo phòng hờ tình huống xấu nhất. Chuyến bay kéo dài mười bảy tiếng đồng hồ. Anh không có cách nào liên lạc với Ai Triêm, chỉ có thể chờ máy bay hạ cánh.
Cảm giác này Trần Minh chưa từng nếm trải. Những lúc thế này anh mới hiểu cảm giác của Ái Triêm. Trước đây, khi anh còn chưa xác định được tình cảm của mình,
Ái Triêm đã từng chờ đợi anh với tâm trạng bấp bênh lơ lửng như thế này.
Bây giờ anh chỉ cần chờ mười bảy tiếng đồng hồ thôi mà nỗi nhớ đã cồn cào. Nhưng khi đó Ái Triêm chờ anh, không có cách nào để liên lạc với anh, không biết bao giờ anh trở về, chỉ có thể đặt niềm trông đợi vào những tin nhắn, không ngừng chờ đợi câu trả lời của anh. Còn anh…
Thu lại tầm mắt, Trần Minh thở dài đưa tay kéo chiếc chăn phủ lên người Nguyệt Anh, sau đó lấy điện thoại ra, nhìn lướt qua ảnh đại điện trên màn hình, cúi đầu mỉm cười một chút.
••
Khi đoàn người cùng hai mẹ con đến Mỹ đã là năm giờ sáng. Một hành trình dài nhưng ngồi ghế hạng thương gia có thể ngả ra làm giường ngủ nên lúc xuống máy bay Nguyệt Anh cũng không mệt lắm. Đã có chuẩn bị trước nên Nguyệt Anh nhanh chóng được đưa vào làm thủ tục kiểm tra sức khỏe để chuẩn bị cho ca phầu thuật.
Sau khi đến nơi, Trần Minh vẫn chưa chỉnh lại múi giờ, điện thoại di động hiển thị thời gian trong nước gần đến nửa đêm. Mọi thủ tục nhập viện cho Nguyệt Anh đều do Trọng Nhân đảm nhiệm. Anh mở điện thoại kiểm tra tin nhắn. Tin nhắn của Ái Triêm được gửi đến ngay sau khi anh hạ cánh nghĩa là chỉ vừa gửi trước đó.
“Mẹ có mệt không anh? Đến nơi thì gọi cho em nhé”
Trái tim vẫn còn đang lơ lửng trên máy bay sau hành trình dài tức khắc đáp xuống nằm yên ổn trong lồng ngực khi nhìn thấy dòng tin nhắn này. Cõi lòng tràn đầy ngọt ngào, anh gõ vài chữ rồi gửi đi.
“Sao em không ngủ?”
Lúc này Ái Triêm vẫn đang nằm trên giường, đầu giường bật một ngọn đèn cảm biến, ánh đèn êm dịu lặng lẽ tỏa sáng. Gia Ái bên cạnh đang ngủ rất say thỉnh thoảng phát ra những tiếng chóp chép khe khẽ. Cả người cô nhóc tỏa ra mùi sữa thơm nhàn nhạt.
Nhìn thấy tin nhắn, biết anh đã hạ cánh an toàn, cô cụp mắt cười, trả lời tin nhắn.
“Đoán giờ máy bay hạ cánh, chờ anh gọi về.”
Điện thoại rung, một dòng chữ nhỏ hiện lên trên màn hình. Trần Minh nhìn lướt qua, trái tim lại được lấp đầy hạnh phúc. Anh còn chưa kịp trả lời thì tin nhắn của Ái Triêm lại gửi tới.
“Gọi điện được không?”
Anh không trả lời, đưa ngón tay bấm phím gọi đi.
Khi anh gọi về, Ái Triêm đã xuống giường đi ra ban công ngoài phòng ngủ. Sợ con thức giấc, cô đóng hờ cửa phòng lại rồi mới nhấn phím trả lời.
-Trần Minh.
Giọng người phụ nữ vui vẻ vang lên bên tai, làm cho Trần Minh không có chút cảm giác mệt mỏi nào.
-Um.
Anh đáp lại, giọng nói nhẹ nhàng cưng chìu vô hạn.
-Thức khuya quá không tốt cho sức khỏe đâu. Một mình em ở nhà phải chú ý bản thân.
Ái Triêm bật cười không đáp lời anh mà lại nói:
-Em nhớ anh.
Giọng nói mềm mại của cô khe khẽ vang lên bên tai làm trái tim Trần Minh mềm nhũn.
-Anh cũng vậy.
Tiếng cười của Ái Triêm truyền đến từ bên kia điện thoại, hai người đã ở bên nhau lâu như vậy, nhưng những lời bình dị ấm áp này khi nói ra vẫn khiến người ta rung động không thôi.
-Anh, tình hình mẹ ở đó thế nào?
Hiện tại cô không chỉ quan tâm Trần Minh mà còn là sức khỏe của Nguyệt Anh. Dù hai người có như thế nào thì đó cũng là mẹ của anh.
-Lúc mới xuống máy bay có hơi uể oải, nhưng hiện giờ đã có bác sỹ chuyên khoa chăm sóc. Thủ tục thì Trọng Nhân lo hết rồi. chắc sẽ không vấn để gì. Con gái thế nào rồi?
Ái Triêm nói sơ lượt những hoạt động của hai mẹ con ngày hôm nay. Buổi tối, Gia Ái thường được anh và Nguyệt Anh tranh nhau nói chuyện cùng trước khi được mẹ dỗ ngủ, hôm nay hai người không có ở nhà, có hơi vắng vẻ nên không khó tránh khỏi cảm thấy có chút không quen.
Trần Minh bật cười:
Anh muốn nhìn con một chút. Anh đợi một látCô nói rồi cúp máy. Sau đó chuyển sang chế độ gọi Zalo. Trần Minh nhanh chóng nhấn kết nối, phía sau màn hình, khuôn mặt xinh đẹp của người anh thương nhớ hiện ra với nụ cười tươi tắn.
-Em đang ở đầu vậy?
Trần Minh nghe thấy tiếng gió thổi vọng lại.
Ngoài ban công. Trời lạnh mà. Sao lại ra ban công ? Ái Triêm nói:
-Sợ làm con thức giấc. Anh nhìn con nhé.
Trần Minh nhẹ giọng nói:
Sẽ đánh thức con thì sao? Con bé ngủ say lắm rồi. Cũng đúng, trước giờ Gia Ai vẫn luôn ngủ rất sâu. Nghĩ vậy, Trần Minh không lo lắng nữa, anh nhìn theo camera trên điện thoại của cô, từ ban công bên ngoài tiến vào trong phòng ngủ, cuối cùng đi tới mép giường.
Qua màn hình, độ sáng của đèn ngủ cảm ứng không cao lắm, nhưng khi sáng lên vừa vặn có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của Gia Ái. Khi cô bé con ngủ luôn thoang thoảng mùi sữa ngọt ngào, khuôn mặt trắng nõn được bao phủ bởi ánh đèn dìu dịu, lông mi dày mềm mại đổ bóng phác họa nên một đường cung hình bán nguyệt dưới mí mắt.
Anh im lặng ngắm nhìn, bên tai vẫn nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của con gái. Ngồi xuống ghế, tâm trí bình tĩnh lại, Trần Minh nhấc ngón tay lên rồi nhỏ giọng xuống
– Ái Triêm, hôn con giúp anh đi.
Ai Triêm hiện đang quỳ một gối trước giường, khi nghe anh nói, cô nhìn thoáng qua gương mặt anh trong video, khẽ khàng đứng dậy, nhè nhẹ đặt một nụ hôn lên trán con.
Trên màn hình, hai mẹ con dưới ánh đèn cảm ứng, một nụ hôn ngắn ngủi đẹp tựa một bức tranh.
Trần Minh chụp ảnh màn hình lưu lại khoảnh khắc này. “Click’ một tiếng. Bên trên màn hình, cục bột nhỏ vốn đang say sưa ngủ, ôm gối rục rịch xoay người, cái miệng nhỏ méo xệch, nhưng chỉ có thế thôi rồi lại chìm vào giấc ngủ.