Đã Nói Yêu Là Cả Một Đời - Sao Xanh - Chương 239 - QUÀ CHO CHÁU NỘI
Sáng nay con bé vừa mới dậy đã ngọ nguậy không yên. Người trong nhà đều bận rộn cho những chuyến viếng thăm đầu năm mới. Cô phải dậy ằm em bé. Vừa ngồi dậy đã thấy Nguyệt Anh ngồi trên xe lăn dừng ngay cửa phòng nhìn vào, sau đó nhẹ nhàng đầy xe vào phòng.
Cô làm như không thấy, tự mình làm tiếp việc thay tã cho con. Mà Nguyệt Anh mặc dù thấy cô lạnh nhạt cũng không rời đi, yên lặng ngồi ở một bên.
Ái Triêm nghĩ chắc là bà có lời muốn nói. Nhưng cô cũng không tỏ thái độ gì, chỉ nhìn bà mỉm cười một chút, đợi bà ta mở miệng.
Cao Nhãn hình như đứng ở bên ngoài chờ đến khi thấy Ái Triêm thay tả lót xong cho bé mới đẩy cửa đi vào.
Ai Triêm liếc nhìn lên mới thấy cô ta đang ôm trong ngực một hộp giấy. Cô hơi ngạc nhiên vì từ hôm về đây đến nay Cao Nhãn vẫn luôn tránh cô, không dám gặp. Cô ngước lên nhìn cô ta hỏi:
-Cái gì thế?
Cao Nhãn gượng cươi nói:
-Là của bà chủ chuẩn bị cho em bé từ mấy tháng nay. Nhưng hôm lên đây vội vàng nên hôm nay vừa mới được người làm đưa đến.
Cao Nhãn mở thùng giấy ra đưa cho Ái Triêm xem. Bên trong là các bộ quần áo bé gái được gấp ngăn nắp gọn gàng làm cho cô thoáng sửng sốt. Vừa nhìn là biết quần áo đều được làm thủ công. Không ngờ Nguyệt Anh còn biết may quần áo trẻ em.
Cô cúi đầu phức tạp nhìn mớ quần áo trước mặt, không nói lời nào, nhưng trong lòng lại cảm thấy xúc động vô hạn. Cho dù quan hệ giữa cô và Nguyệt Anh có ra sao thì bà ta vẫn dành tất cả sự dịu dàng của mình cho đứa cháu nội này. Cô ngước lên nhìn Nguyệt Anh thì thấy bà ta cũng đang nhìn cô, sau đó liền nhanh chóng cúi đầu tránh ánh mắt của cô.
Cô biết bà đang áy náy với mình. Mối quan hệ này nếu cô không lên tiếng thì sẽ rất ngượng ngịu. Dù sao cô cũng không thể phủ nhận tình máu mủ giữa anh và
Nguyệt Anh, giữa bà và con gái của mình:
-Cảm ơn.
Nguyệt Anh cũng rất bất ngờ khi nghe hai từ này. Bà đang rất hồi hộp, chỉ sợ cô sai Cao Nhãn vứt đống quần áo này đi. Nhưng cuối cũng sau khi cảm ơn xong, cô lại nói với Cao Nhãn
-Giúp tôi xếp gọn lại rồi bỏ vào tủ đồ của bé đi.
Không những Nguyệt anh mà Cao Nhãn cũng hới kinh ngạc một chút, nhưng sau đó liền gật đầu làm theo lời cô. Như vậy cũng có nghĩa là Ái triêm đã chấp nhận tha thứ cho bà chủ. Và cũng có lẽ lỗi lầm của cô ta cũng không đáng kể gì nữa rồi.
Hai mắt Nguyệt Anh ngân ngấn nước. Bà không nghĩ là công sức của bà cũng được Ái Triêm nhận lấy. Từ khi biết mình không còn sống được bao lâu nữa, bà mới hiểu rõ được nhiều chuyện. Bà chưa từng tự tau chăm sóc Trần Minh.
Từ khi sinh anh ra, vì tức giận chồng mình, bà đã bỏ mặt anh để theo đuổi đam mê ăn chơi, giao lưu, mua sắm. Bà muốn trả thù người chồng bội bạc bằng những buổi tiệc xa hoa, tiêu tiền như nước.
Ông Trần không dạy được con, áy náy với con dâu mà không thể khuyên can nên đã tự tay chăm sóc cháu. Đến lúc ba của Trần Minh mất rồi, bà vẫn mang tâm thế nhà họ Trần nợ mình mà sống.
Hiện tại ân hận cũng đã muộn. Vì vậy mà bà muốn dành một chút dịu dàng cho đứa cháu nội vừa mới chào đời này. Phần dịu dàng đó ngay cả Trần Minh khi còn bé cũng chưa từng được thử trải qua. Vậy nên khi Ái Triêm không phản ứng mà bảo Cao Nhãn xếp đồ vào tủ, bà thật sự xúc động.
Qua Tết cũng đã đầu xuân, nhiệt độ không tính là quá thấp nữa, nhưng Nguyệt Anh vẫn ngồi đan áo len cho cháu, chỉ là thân thể đã rất gầy ốm. Sức khỏe sa sút đi trồng thấy.
Chạng vạng tối, Trần Minh đỗ xe vào trong sân. Nguyệt Anh thấy anh về thì ra hiệu cho Cao Nhãn đẩy xe lăn đi về phía trước vài mét. Trần Minh xuống xe, đi nhanh về phía bà:
-Hôm nay mẹ thế nào rồi?
Nguyệt Anh mim cười:
-Không sao. Mẹ vẫn khỏe. Con có mệt không?
Trần Minh có chút không quen khi nghe những lời quan tâm từ bà. Đã từng có những lúc anh mong chờ câu hỏi thăm của bà biết mấy. Anh không trả lời câu hỏi của bà, chỉ nhàn nhạt nói:
-Khỏe là tốt rồi. Nghỉ ngơi nhiều. Đừng gắng sức quá.
Mỗi ngày đều có bác sĩ gia đình đến làm kiểm tra cho bà. Còn chăm sóc và lên kế hoạch dinh dưỡng cho bà cũng như mẹ con Ái Triêm.
Em bé Trần Gia Ái thực sự rất khó chiều, thậm chí còn khó phục vụ hơn khi còn trong bụng mẹ. Cô bé suốt ngày nằm trong vòng tay của Ái triêm và Nguyệt Anh. Rời khỏi sự ấm áp mềm mại quen thuộc là khóc thét không ngừng.
Nguyệt Anh cũng vì vậy mà suốt ngày ở bên phòng của cô để dỗ bé. Mặc dù chân không đi được nhưng bà vẫn có thể ẫm bé ngồi trên xe lăn. Tuy cô bé bình thường nhỏ con, bụ bẩm nhưng giọng khóc thì lớn đến kinh người.
Nguyệt Anh nhìn cháu mà mường tượng đến con trai lúc nhỏ. Có phải Trần Minh lúc đó cũng thường khóc thét thế này không? Nhưng bà lúc đó còn bận chơi bời nhảy nhót đâu đó, chẳng hề mó tay chăm sóc con, cũng không mấy khi mó tay ằm con. Giờ nhìn cháu, lòng bà thương con trai đến quặn đau.