Đã Nói Là Sẽ Đại Nghịch Bất Đạo Với Sư Tôn Cơ Mà - Chương 32 - Thoại bản tường vi
Bởi vì lời nói không rõ ràng của Cung Ngô Đồng trong buổi tiệc đầy
tháng, từ nhỏ Minh Tu Nghệ đã rất ít khi ra ngoài, ở đảo Minh Hạp lại
chẳng cần ngọc thạch, dẫn tới việc Minh thiếu tôn chẳng biết gì về cuộc
đời này.
Chuyến đi hôm nay đã khiến hắn được mở mang tầm mắt.
Minh Tu Nghệ trơ mắt nhìn Cung Ngô Đồng đấu giá một mạch như bị sói rượt,
hét giá một đôi bao tay nho nhỏ lên mười bảy vạn ngọc thạch, cuối cùng
cũng lấy được.
Rất nhanh đã có người mang bao tay đến cho Cung Ngô Đồng.
Minh Tu Nghệ đã chết lặng, đầy mặt viết không muốn.
Cung Ngô Đồng sợ hắn lại đòi “đồ chơi làm bằng đường”, lập tức ném đôi bao
tay vào trong lồng ngực hắn, mất kiên nhẫn nói: “Cho thì lấy đi.”
Minh Tu Nghệ đành phải cau mày nhận.
Cung Ngô Đồng thấy thế thì cuối cùng cũng không tiếng động thở phào một hơi.
Y đến Liên Hoạ Đạo vì “Chiêu Dương Tủy”, theo lời của Thu Khước Thiền, chắc nó sẽ được mang lên đấu giá trong mấy hôm nay.
Tặng quà sinh nhật lấy lòng tiểu đồ nhi xong, Cung Ngô Đồng lập tức mất hết
hứng thú mà ngồi nhìn bảo vật bên dưới bị cả đám giành tới giật lui,
thẳng đến khi món cuối cùng được bán xong, vẫn chẳng thấy Chiêu Dương
Tủy đâu như cũ.
Cung Ngô Đồng “chậc” một tiếng, đóng cây quạt nhỏ lại cái phập, đứng lên nói: “Đi.”
Minh Tu Nghệ bị những món đồ cái sau còn đắt hơn cái trước doạ đến mặt mũi
đờ đẫn, sớm đã như ngồi trên đống lửa, nghe một chữ này thì như được đại xá, đứng dậy theo ra ngoài.
Cung Ngô Đồng lại nói: “Mai tới tiếp.”
Minh Tu Nghệ: “…”
Cung Ngô Đồng rảo bước ra ngoài, màn trời phía trên đã hoàn toàn tối đen.
Vốn Minh Tu Nghệ tưởng y sẽ dẫn mình về Cửu Phương tông, nào ngờ Cung Ngô
Đồng ra khỏi nơi đấu giá mà vẫn đi trên đường Liên Hoạ Đạo.
Minh Tu Nghệ đi theo một hồi thì không nhịn được nữa, hỏi: “Sư tôn, chúng ta không về Cửu Phương tông ạ?”
Cung Ngô Đồng lười biếng nói: “Về làm gì? Vất vả lắm mới bỏ được cái đuôi
Minh Đăng, tất nhiên phải ở Liên Hoạ Đạo chơi mấy ngày rồi.”
Minh Tu Nghệ có hơi ngây người: “Chơi… Mấy ngày?”
Cung Ngô Đồng gật đầu.
Minh Tu Nghệ túm chặt tay áo của y, lúng ta lúng túng nói: “Nhưng còn học phủ…”
“Xin nghỉ vài ngày là được mà?” Cung Ngô Đồng cầm quạt gõ gõ lên đầu Minh Tu Nghệ, cười mắng, “Đi học có cần chăm chỉ thế đâu, tu hành ngốc luôn rồi à?”
Minh Tu Nghệ không biết phải trả lời như thế nào, đành phải miễn cưỡng mỉm cười.
Cung Ngô Đồng dẫn hắn đi sâu vào trong Liên Hoạ Đạo, rất nhanh kiến trúc
xung quanh càng thêm tinh tế xa hoa, căn bản nhìn chẳng hề giống như
được vẽ ra.
Minh Tu Nghệ nói: “Sư tôn, chúng ta đang đi đâu thế ạ?”
“Tìm một nơi tá túc.”
Trên đường vẫn có không ít tu sĩ như cũ, Cung Ngô Đồng ăn diện theo cách
không giàu thì cũng có địa vị, dù Cung Ngô Đồng có che đi đôi dị đồng
thì vẫn không thể giấu được khí chất lẳng lơ quyến rũ ngút ngàn.
Đi được một nửa thì có một tên lén la lén lút đi ra từ con ngõ nhỏ, tiến
đến bên cạnh Cung Ngô Đồng, hắn giấu giấu diếm diếm lấy ra món đồ mình
trộm được từ bên ngoài, thần sắc mập mờ nói: “Vị đạo hữu, chỗ ta có thứ
rất thú vị, ngài có muốn…”
Lời còn chưa dứt, Minh Tu Nghệ trực
tiếp rút kiếm, Ngọc Câu kiếm mang theo hơi lạnh của hàn băng linh chủng
ập đến trước mặt người nọ, khiến kẽ hở giữa hai điểm tiếp xúc sinh ra
một luồng sương trắng.
Liên Hoạ Đạo ngư long hỗn tạp, loại người
nào cũng có, Minh Tu Nghệ thấy kẻ đến không phải người lương thiện, vậy
mà Cung Ngô Đồng hoàn toàn không đề phòng, đành phải rút kiếm trước,
không cho người khác có cơ hội lại gần.
Người nọ bị thanh kiếm doạ sợ đến suýt chút nữa quỳ rạp xuống đất.
Sắc mặt Cung Ngô Đồng bất biến, còn khéo hiểu lòng người mà túm chặt người
kia lại để hắn đứng vững trên mặt đất, dịu dàng phủi tan lớp sương lạnh, cười tủm tỉm nói: “Đừng sợ đừng sợ, có cái gì thú vị thì lấy ra cho ta
xem nào.”
Minh Tu Nghệ nhíu mày: “Sư tôn…”
Cung Ngô Đồng nói: “Ngoan, thu kiếm trước đi.”
Minh Tu Nghệ không có cách nào, đành phải rút kiếm về nhưng không tra vào vỏ.
Thấy Minh Tu Nghệ dời kiếm đi, bấy giờ nam nhân nọ mới nhẹ nhõm thở phào một hơi, tâm thái của hắn rất tốt, rất nhanh lại lấy một đống quyển trục
nhỏ nhỏ ra từ trong tay áo cho Cung Ngô Đồng xem.
Trên mỗi quyển trục in một ấn ký hoa tường vi, tùy tiện mở một quyển ra, lại là thoại bản.
Cung Ngô Đồng thích nhất là những thoại bản hiếm lạ kỳ quái, lập tức hết sức vui mừng mà mua cả một đống lớn, nam nhân kia cầm ngọc thạch, hớn hở
rời đi.
Lúc này Minh Tu Nghệ mới tra kiếm vào vỏ.
Cung Ngô Đồng cười nói: “Khẩn trương như vậy làm gì? Đây đều là những thoại bản
không mua được ở ngoại giới, nếu có thể bán mắc như thế thì dĩ nhiên là
có chỗ tốt.”
Minh Tu Nghệ không nói gì.
Cung Ngô Đồng mua
được thoại bản nên tâm trạng rất tốt, đi bộ một hồi lâu thì cuối cùng
cũng đến điểm cuối của Liên Hoạ Đạo — một căn nhà tao nhã tĩnh lặng.
Minh Tu Nghệ nhìn chữ “Ôn” trên tấm bảng, trái tim có hơi nhảy dựng.
Liên Hoạ Đạo là một tiểu thế giới được vẽ nên từ mực, linh thú hay mỹ nhân
khuynh quốc khuynh thành bên ngoài tam giới đều có thể dùng bút vẽ ra ở
đây, dần dà trở nên nổi tiếng khắp tam giới.
Ngay cả Minh Tu Nghệ từ nhỏ rất ít ra khỏi đảo Minh Hạp cũng biết chủ nhân Liên Hoạ Đạo là một tu sĩ họ Ôn.
Nghe nói tu sĩ họ Ôn đó tính tình kỳ quặc, đại môn không ra nhị môn không
đến lại có thể biết hết chuyện trong thiên hạ, không ai biết lai lịch
của hắn, cũng chưa ai từng thấy hắn trông như thế nào.
Cung Ngô Đồng nghênh ngang đi đến, một chân đá văng cửa chính.
Minh Tu Nghệ còn đang nhìn chằm chằm tấm bảng đến ngẩn người, chợt nghe tiếng động, thiếu chút nữa hít thở không thông.
“Sư tôn –“
Cung Ngô Đồng đá văng cánh cửa, phe phẩy quạt nhỏ đi vào.
Gã vai sặt của Ôn trạch vội vàng chạy đến muốn ngăn cản, nhưng vừa nhìn
thấy Cung Ngô Đồng thì lại vội vàng quỳ xuống hành lễ, dưới ánh nhìn của Minh Tu Nghệ đang trợn mắt há mồm mà đưa hai người đến nội viện.
Minh Tu Nghệ hít sâu một hơi, thấy thế thì đại khái cũng biết Cung Ngô Đồng
có giao tình với vị tu sĩ họ Ôn này, bèn thu hồi tâm tư mẹ già.
Trải qua một đêm đầy kinh hãi, Minh Tu Nghệ vốn còn lúc kinh lúc rống đã
hoàn toàn bình tĩnh, sợ là có cho hắn một đao thì hắn cũng không hề biến sắc.
Người dẫn Cung Ngô Đồng đi cũng được vẽ ra, khuôn mặt hắn
tinh tế, mơ hồ có thể nhìn ra nét mực, cung kính cười nói: “Lâu lắm rồi
Tiểu Thánh tôn không đến Liên Hoạ Đạo, là do ngài đang bế quan?”
Cung Ngô Đồng cầm quyển trục tường vi như đang suy tư gì đó, thuận miệng đáp: “Ừ, bế quan.”
Nam nhân tán dương: “Tiểu Thánh tôn thật là chăm chỉ.”
Cung Ngô Đồng cười híp mắt nói: “Chuyện hiển nhiên.”
Minh Tu Nghệ ở bên cạnh nghe mà đỏ mặt thay cho sư tôn, bình thường y ngoại
trừ chơi thì chính là đang nghe thoại bản, chăm chỉ chỗ nào?
Cung Ngô Đồng nói: “Khi nào Chiêu Dương Tủy mới được đưa đến?”
“Đang ở trên đường, tám phần là ngày mai sẽ đến.” Nam nhân cười nói, “Nếu
Tiểu Thánh tôn có nhu cầu cấp bách, chủ nhân có thể phá lệ ngăn nó lại
cho ngài.”
“Thôi đi.” Cung Ngô Đồng nói, “Cái tính cố chấp chết
bầm của chủ nhân ngươi, từ sau khi Liên Hoạ Đạo xuất hiện đến nay, làm
gì có đạo lý đồ bán đấu giá được nửa chừng thì ngăn lại? Đây không phải
là tự đập biển hiệu của nhà mình à, hơn nữa, Tiểu Thánh tôn ta đây cũng
không thiếu tiền.”
Nam nhân nọ cũng cười theo: “Nói cũng phải.”
Hai người lời qua tiếng lại đến trước nội viện, bên trong đèn đuốc sáng trưng, mơ hồ truyền đến tiếng đàn.
Nam nhân đưa họ đến đây hoá thành vết mực chảy xuống rồi biến mất trên mặt
đất, Cung Ngô Đồng thuận miệng nói cảm ơn, cất bước đi vào.
Lúc
này đây, y không hề kiêu căng đá cửa, ngược lại thái độ khác thường,
dùng sự dịu dàng xưa nay chưa từng có, tay chân nhẹ nhàng mở cửa ra, ánh nến trút ra ngoài.
Bên trong truyền đến một hồi tiếng đàn, Cung Ngô Đồng nhỏ giọng nói: “Là huynh.”
Tiếng đàn bỗng chốc dừng lại, lúc này Cung Ngô Đồng mới hoàn toàn mở hết cánh cửa, đi vào.
Minh Tu Nghệ cũng vào theo.
Trong phòng, một người khoác thanh y ngồi trên bồ đoàn đánh đàn, bàn tay
trắng nõn mơn trớn dây đàn, mái tóc đen như mực rải trên mặt đất thành
một vòng tròn, hệt như thụ quái tinh linh trong đêm đen, khuôn mặt và cử chỉ của người nọ cũng xinh đẹp vô ngần, nếu không phải trên người hắn
truyền đến nhân khí, Minh Tu Nghệ còn cho rằng người đó vốn đang ở trong một bức hoạ.
Cung Ngô Đồng đá giày, đi lên phía trước, vô cùng quen thuộc nói: “Xuân Vũ, huynh đến lấy Thu Nguyệt lân.”
Ôn Xuân Vũ rút tay về, nhất cử nhất động của hắn phảng phất như mực rơi
xuống nước, mềm mại và tao nhã, hắn nhẹ nhàng nâng mắt, ánh mắt dừng lại trên người Cung Ngô Đồng, nốt chu sa nơi đuôi mắt như màu son vô tình
vấy lên bức tranh, khiến người trong bức hoạ bỗng nhiên sống lại.
“Sư huynh.” Ôn Xuân Vũ mềm mại nói, “Không phải đệ đã nói sẽ cho người mang đến cho sư huynh sao?”
Cung Ngô Đồng: “Quá phiền toái, đúng lúc huynh muốn mua Chiêu Dương Tủy, cứ đơn giản đến lấy một lượt.”
Vừa nghe Ôn Xuân Vũ gọi sư huynh, lúc này Minh Tu Nghệ mới ý thức được
người này hoá ra lại là đệ tử Cửu Phương tông, lập tức khom mình hành
lễ: “Bái kiến sư thúc.”
Vừa dứt lời, Ôn Xuân Vũ mới như thể vừa
phát hiện ra hắn, đôi con ngươi xinh đẹp như sóng nước nhẹ nhàng chớp
chớp, cả người như rơi vào ngẩn ngơ.
Minh Tu Nghệ không rõ nguyên do.
Bình thường Cung Ngô Đồng toàn tới tìm Ôn Xuân Vũ một mình, lần này quên mất sau lưng còn một tên Minh Tu Nghệ, y dẫn đầu phản ứng lại, thầm kêu
không xong, liều mạng xua tay với Minh Tu Nghệ, đầy mặt viết “Mau tránh
đi!”
Minh Tu Nghệ còn đang nghi hoặc chưa kịp tránh, Ôn Xuân Vũ
đằng kia như nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ, toàn thân bắt đầu run
rẩy, dường như hắn muốn đứng dậy chạy ra ngoài, nhưng hai chân nhũn ra,
chống bàn không những không đứng lên được mà còn tự làm mình té ngã.
Cung Ngô Đồng tiện tay kéo tấm bình phong một bên sang che mất Minh Tu Nghệ, còn mình thì nhanh chóng phi đến đỡ Ôn Xuân Vũ.
Ôn Xuân Vũ sợ đến mức vành mắt đỏ hoe, trực tiếp vùi đầu vào trong lồng
ngực Cung Ngô Đồng, giọng nói run run: “Sư huynh… Sư huynh, có người.”
Cung Ngô Đồng không ngừng liên tục trấn an hắn: “Không có việc gì không có
việc gì, hắn đã đi ra ngoài rồi, đệ nhìn đi, có ai đâu, đúng không?”
Ôn Xuân Vũ sợ tới mức không dám ló đầu ra, Cung Ngô Đồng vỗ về hắn nửa
ngày, hắn mới sợ hãi dời mắt về nơi Minh Tu Nghệ vừa đứng, phát hiện
không có ai, lúc này mới ngồi vững lại.
Cung Ngô Đồng với tư cách là y tu duy nhất của Cửu Phương tông, nghiên cứu biết bao năm nay mà
chẳng thể nào nghiên cứu được tật xấu sợ người của Ôn Xuân Vũ rốt cuộc
là như thế nào.
Tất nhiên là ngoại trừ các sư huynh quen thuộc,
sau khi trong phòng không còn người ngoài, rất nhanh Ôn Xuân Vũ lại khôi phục về bộ dáng ôn tồn lễ dộ, tiếp tục rũ mắt đánh đàn.
Cung Ngô Đồng nói: “Hắn là đồ đệ của ta, tên Minh Tu Nghệ.”
Ôn Xuân Vũ chỉ cần không thấy người thì sẽ không có gì khác thường, hắn
nhàn nhạt nói: “Đệ biết rồi, sư huynh còn hai đồ đệ nữa, tên Việt Thập
Lục và Tuy Tương Phùng.”
Cung Ngô Đồng: “Hả? Việt Thập Lục?”
“Việt Ký Vọng sinh ngày mười sáu tháng ba âm lịch, là linh cốt đúc kiếm trời
sinh, đám đại ma đó không coi hắn là con người, vẫn luôn gọi hắn là Thập Lục.” Ôn Xuân Vũ bắn ra tiếng đàn, bạch hạc ngậm quyển trục bay đến đưa cho Cung Ngô Đồng, “Ngày đúc kiếm hôm ấy cũng là ngày mười sáu tháng
ba, hắn được đại ma nuôi suốt thời gian qua là để đúc thành ma kiếm, xem ra sư huynh mua hắn tốn kém không ít.”
Cung Ngô Đồng không hề có khái niệm về ngọc thạch, y mở quyển trục ra xem nửa ngày, nhướng mày
nói: “Huynh còn chẳng hiểu gì về mấy thứ này.”
Ôn Xuân Vũ mỉm cười, đột nhiên không chút dấu hiệu mà chuyển chủ đề: “Sư huynh… Muốn tu ma sao?”
Cung Ngô Đồng khẽ giật mình, cuốn quyển trục lại, rũ mắt thất thần nói: “Tại sao lại nói thế?”
Ôn Xuân Vũ lại đưa hai quyển trục khác sang, tiện tay mở ra, phía trên đề tên của Tuy Tương Phùng và Minh Tu Nghệ.
“Linh cốt của ba người này đều là nguyên liệu tốt để tu ma.” Ôn Xuân Vũ cười
nói, “Nếu sư huynh muốn tróc linh cốt của chúng để nhập ma, có lẽ có
thể…”
Cung Ngô Đồng bỗng chốc nheo mắt lại, ba quyển trục đùng
đùng nổ thành vệt mực chảy dài xuống mặt đất, trong đôi mắt y, cánh hoa
ngô đồng chậm rãi rơi xuống trên khuôn mặt, hệt như một giọt lệ.
***
Minh Tu Nghệ được một hoạ trung nhân dẫn đến sương phòng, hắn đầy mặt mờ
mịt, thẳng đến khi Cung Ngô Đồng quay về hắn còn đang tự hỏi tại sao Ôn
Xuân Vũ thấy hắn thì lại kinh hãi như thế.
Hắn sờ sờ mặt mình, đâu có xấu dữ vậy đâu.
Đúng lúc này, Cung Ngô Đồng đẩy cửa vào, thấy hắn thì cong môi mỉm cười, nói: “Sao còn chưa ngủ?”
Minh Tu Nghệ chần chờ nói: “Sư thúc…”
“Không có gì đáng ngại.” Cung Ngô Đồng cười nói, “Bệnh cũ của hắn thôi, không
có việc gì thì con đừng luẩn quẩn trước mặt hắn là được.”
Minh Tu Nghệ gật đầu.
Cung Ngô Đồng không ngủ được, ngay cả đả toạ minh tưởng cũng không xong, tối đến có thói quen tìm cái gì đó chơi, thấy Minh Tu Nghệ bò lên giường
cũng lười về phòng mình, bèn bật đèn ở phòng ngoài, bắt đầu đọc thoại
bản mới mua hôm nay.
Thoại bản tường vi sau khi mở ra, phía trên
là hàng chữ ngay ngắn xinh đẹp, xem xong một mặt thì dòng chữ biến mất
rồi thay thành chữ mới, tiện hơn thoại bản dày cả trăm trang nhiều.
Đèn sáng rỡ, trong phòng truyền đến tiếng hít thở đều đều của Minh Tu Nghệ.
Cung Ngô Đồng vốn đang hứng thú bừng bừng, nhưng mới đọc được hai dòng thì đột nhiên nhớ lại những gì Ôn Xuân Vũ vừa nói.
“Sư huynh, thể chất của huynh mà nhập ma thì không khác gì tự sát, nếu có một ngày huynh bất đắc dĩ phải nhập ma…”
“Nếu huynh nghĩ thông suốt…”
Cung Ngô Đồng đột nhiên mất hết kiên nhẫn mà nắm chặt quyển trục, linh lực phút chốc tiết ra, toàn bộ thoại bản bị phá hủy.
Y ngồi một mình dưới ánh đèn, vẻ mặt hờ hững trầm mặc một hồi lâu mới nhẹ nhàng hít một hơi, nghĩ thầm: “Có gì đâu! Chờ mười năm, chờ mười năm
nữa là ta có thể…”
Có thể cái gì?
Cung Ngô Đồng đột nhiên có hơi mơ màng.
Có thể hoàn toàn thoát khỏi sự ảnh hưởng Phật cốt dây dưa với ma cốt sao?
Y trái lo phải nghĩ, nghĩ đến đau hết cả đầu, dứt khoát lấy ra một quyển trục mới, bắt đầu chăm chú đọc thoại bản.
Dùng cái gì để giải sầu á, chỉ có thể là thoại bản mà thôi.
Cũng may nội dung của quyển trục này cũng là tình tiết “thầy trò” mà Cung
Ngô Đồng thấy hứng thú nhất, rất nhanh y đã vứt hết mọi phiền não ra
sau, đắm chìm trong thoại bản.
Chỉ là…
Không hổ là thoại bản ở chợ đen Liên Hoạ Đạo, cốt truyện và nhân vật trong truyện là thứ
mà Cung Ngô Đồng đã kinh qua rất nhiều kịch bản chưa từng được thấy, vừa đọc vừa kinh hô kích thích.
Minh Tu Nghệ ngủ đến mơ mơ màng màng, bỗng mơ hồ ngửi được một mùi máu tanh nhàn nhạt.
Từ sau khi rời khỏi Ma tộc, Minh Tu Nghệ có hơi mẫn cảm với mùi máu, lập
tức bừng tỉnh từ trong giấc mộng, dựng hết cả tay cả chân ngồi dậy,
cuống quýt chạy ra từ trong phòng.
“Sư tôn…”
Vừa mới dứt lời, chợt thấy Cung Ngô Đồng hơi ngửa đầu bịt mũi, giữa khe hở ngón tay mơ hồ có vết máu chói mắt.
Minh Tu Nghệ suýt chút nữa thất thanh: “Sư tôn người bị sao vậy?!”
Cung Ngô Đồng đứng dậy, ồm ồm nói: “Không có gì, ta đi rửa mặt.”
Dứt lời, trực tiếp chạy đi ra ngoài.
Minh Tu Nghệ đứng tại chỗ vô cùng mờ mịt, ánh mắt đột nhiên liếc sang quyển
trục bị Cung Ngô Đồng tiện tay ném sang một bên, trong lúc vô tình đọc
được mấy chữ.
“Thanh lãnh sư tôn…”
“Âm dương…”
Minh Tu Nghệ càng mờ mịt hơn, rốt cuộc là cái gì thế?