Đã Nói Là Sẽ Đại Nghịch Bất Đạo Với Sư Tôn Cơ Mà - Chương 34 - Kéo dài hơi tàn
Nam nhân đội nón có rèm nhìn về phía Cung Ngô Đồng trên lầu, phảng phất
như có thể nhìn xuyên qua cấm chế bình phong, khoé môi nhẹ nhàng nhếch
lên thành một nụ cười.
Cung Ngô Đồng lười đối mặt với hắn, mang
hết linh khí cấp Thiên ngàn vàng cũng chưa chắc có được ném ra ngoài như chẳng cần tiền, không thèm chớp mắt lấy một cái.
Cũng không biết nam nhân đấu giá với Cung Ngô Đồng có cố ý hay không, mà giá cả cũng ngày càng cao theo y.
Chỉ trong nửa khắc, giá tiền hai người thốt ra gần như có thể mua được cả
đống Chiêu Dương tủy, tu sĩ xung quanh nghe mà run hết cả tim, tiếng hít khí đua nhau xuất hiện hết đợt này đến đợt khác.
Nếu đổi thành
người khác, bị người ta ra giá áp chế như thế nhất định sẽ bắt đầu cáu
kỉnh, nhưng Cung Ngô Đồng lại không như vậy, y giống như trời sinh không biết sốt ruột là gì, vẫn lười nhác ra giá như cũ, còn bảo Minh Tu Nghệ
rót rượu cho mình uống.
Minh Tu Nghệ không nói một lời rót rượu cho y, ánh mắt xuyên qua tấm bình phong nhìn về phía nam nhân đội nón có rèm.
Dường như Sở Dự đang nói gì đó với người nọ, hắn ta chau mày hơi không tán
đồng, nhưng nam nhân đó lại chẳng hề quan tâm đến hắn, ngược lại còn nói vọng lên lầu hai: “Vị đạo hữu này, cả ta và ngươi đều muốn sở hữu Chiêu Dương tủy, chi bằng trao đổi một phen, như thế nào?”
Cảnh tượng
đấu giá tranh nhau còn đòi thương lượng chưa bao giờ xuất hiện ở đây,
nhưng có thể gọi giá một món lên tới mức này cũng là chuyện xưa nay chưa từng có, hoạ trung nhân phụ trách buổi đấu giá do dự chớp mắt một cái,
dứt khoát không quản nữa.
Tấm bình phong trên lầu hai chậm rãi hé mở, Cung Ngô Đồng lười biếng nâng đầu, mỉm cười nhìn xuống dưới, thản
nhiên nói: “Trao đổi? Sao, ngươi không có tiền?”
Lời này quá
thiếu đòn, đám người xung quanh ồn ào một hồi, nhưng tính tình của nam
nhân đội nón có rèm lại rất tốt, cũng bỏ chiếc nón xuống, để lộ khuôn
mặt tuấn mỹ.
Song đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng khuôn mặt kẻ nọ lại trắng bệch như người chết, nhìn cực kỳ cổ quái.
“Tại hạ Lý Nam Chi.”
Cung Ngô Đồng cũng lười che giấu thân phận, tùy tiện gật đầu một cái: “Cung Ngô Đồng.”
Cái tên này vừa xuất hiện, những tu sĩ đang xem náo nhiệt nhao nhao kinh
ngạc, thế nhưng cũng nhanh chóng thông suốt vì sao người này chỉ mua một món Chiêu Dương tủy mà lại có thể khơi mào trận chiến lớn đến thế.
Nếu là tên bại gia tử Cung Ngô Đồng đó thì không còn lạ gì nữa.
Sở Dự sửng sốt, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Minh Tu Nghệ bên cạnh y.
Lý Nam Chi nghe thấy cái tên này thì ngẩn người một hồi lâu, ý cười trong mắt hình như lại càng sâu thêm.
“Hoá ra là Tiểu Thánh tôn, là ta mạo muội.”
“Biết mạo muội thì bớt nói nhảm đi.” Cung Ngô Đồng không cho ai mặt mũi, nhấc chân lên gác trên bàn, sự vô lại chẳng biết từ đâu ra xuất hiện, “Nói
đi, ngươi muốn cái gì.”
Lý Nam Chi đã sớm được nghe đại khái về
tính cách của Cung Ngô Đồng, cũng không nổi giận, nói: “Đã là thứ Tiểu
Thánh tôn muốn thì ta vốn không nên cầm đao ngang đoạt ái tình. Chỉ là
đạo lữ của ta nguy tại sớm tối, rất cần Chiêu Dương tủy cứu mạng…”
*Chỉ người thứ ba chen vào công khai cướp đoạt thứ người ta yêu thích.
Cung Ngô Đồng “Ồ” một tiếng cắt lời hắn, cười như không cười liếc nhìn hắn:
“Đạo lữ của ngươi? Sao ta lại cảm thấy ngươi mới là người cần được cứu
mạng nhỉ?”
Lời này vừa ra, những người khác không rõ là có ý gì, nhưng Lý Nam Chi và Sở Dự thì lại minh bạch trong lòng.
“Đừng nhiều lời, ta không để bản thân bị xoay vòng vòng đâu.” Cung Ngô Đồng
hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, “Hoặc là tiếp tục đấu giá, hoặc là ngươi
rút lui, đừng làm chậm trễ thời gian của ta.”
Vẻ mặt Lý Nam Chi có hơi ảm đạm nhưng cũng không nói gì thêm, thế mà thật sự ngừng ra giá.
Cung Ngô Đồng có được Chiêu Dương tủy.
Cung Ngô Đồng vừa ném đám linh khí dùng để mua Chiêu Dương tủy vào truyền
tống trận trên quyển trục, vừa thất thần nói với Minh Tu Nghệ: “Hắn cố ý thăm dò thân phận của ta.”
Minh Tu Nghệ nhìn từng món cực phẩm
linh khí linh đan thay nhau biến mất mà trái tim đau nhói, nghe vậy thì
kinh ngạc ngẩng đầu: “Thăm dò?”
“Ừ.” Cung Ngô Đồng nói, “Người chết như hắn thì lấy đâu ra đạo lữ? Trừ phi đạo lữ của hắn cũng là người chết.”
Chiêu Dương tủy rất nhanh đã được mang lên.
Cung Ngô Đồng thuận tay ném Chiêu Dương tủy vào nhẫn trữ vật, lấy ngọc bài Cửu Phương tông ra, nhập thần thức vào trong.
Thần thức của Ôn Xuân Vũ rất nhanh đã xuất hiện: “Sư huynh?”
“Niêm phong Liên Hoạ Đạo trong nửa canh giờ.” Cung Ngô Đồng nói.
Y muốn giao thủ với tên đó, nếu lỡ sở dụng linh lực phá hủy Liên Hoạ Đạo thì không ổn lắm.
Liên Hoạ Đạo chỉ là một bức hoạ, nếu niêm phong nơi này, tất cả tu sĩ đang ở trong đó —— ngoại trừ Ôn Xuân Vũ thì sẽ bị đuổi ra ngoài hết.
Liên Hoạ Đạo dựng thành bao lâu nay, chưa bao giờ có thời điểm phong hoạ.
Nhưng Ôn Xuân Vũ lại không hề truy hỏi, không chút nghĩ ngợi gật đầu: “Được.”
Vân Lâm Cảnh không biết lại cho thần thức vào ngọc bài từ khi nào, nghe nói thế thì nhíu mày: “Sư huynh, bây giờ huynh đang ở Liên Hoạ Đạo? Minh
Đăng tìm huynh đến sắp phát điên luôn rồi, chừng nào thì huynh…”
Cung Ngô Đồng không muốn nghe hắn lải nhải, trực tiếp kéo thần thức ra.
Cùng lúc đó, Ôn Xuân Vũ rút linh lực ra khỏi Liên Hoạ Đạo, tiểu thế giới
lặng lẽ nằm yên trên hồ sen đột nhiên biến trở về một bức hoạ bị cuộn
tròn, ầm ầm một tiếng bắn các tu sĩ đang ở trong Liên Hoạ Đạo ra khỏi
đó.
Các tu sĩ đột nhiên không kịp chuẩn bị bị đuổi khỏi Liên Hoạ
Đạo, vẻ mặt mơ màng đứng giữa một hồ hoa sen, hoàn toàn không biết
chuyện gì xảy ra.
Cung Ngô Đồng nắm bả vai Minh Tu Nghệ dẫn hắn đến một đình nghỉ mát, dặn dò: “Ngoan ngoãn đợi ở đây, lát nữa ta về liền.”
Minh Tu Nghệ không rõ nguyên do, nhưng vẫn ngoan ngoãn dạ vâng.
Cung Ngô Đồng gọi bích tiêu ra, trên thân bích tiêu chói loà ánh ngọc, chỉ
là nháy mắt lập tức biến thành một thanh ngọc kiếm, bị bàn tay trắng sứ
của Cung Ngô Đồng nắm chặt.
Y híp mắt nhìn hồ sen rộng mênh mông, dòng sông của người chết rất dễ tìm, chỉ trong một cái chớp mắt đã tìm
được vị trí của Lý Nam Chi.
Năm đó Giang Tị mưu tính lấy máu đầu tim của Cung Ngô Đồng, kẻ sai khiến đằng sau bức màn, nhất định là tên Lý Nam Chi đó.
Xiêm y thủy mặc của Cung Ngô Đồng tung bay giữa những đoá hoa sen, chú bướm
vẫy cánh, chuẩn xác không sai tìm được Lý Nam Chi còn chưa phục hồi tinh thần.
Ngọc kiếm chẻ đôi bầu trời, phát ra tiếng vang vù vù.
Lý Nam Chi phản ứng cực nhanh, một luồng linh lực vang dội lấp đầy lòng
bàn tay, một chưởng hùng mạnh đánh lệch ngọc kiếm của Cung Ngô Đồng sang một bên.
Linh lực trực tiếp nổ tung trên mặt hồ, củ sen hoa sen hay thậm chí là lá sen cũng đều tung bay ngập trời.
Sở Dự không biết đã bị bắn đi đâu, Lý Nam Chi không biết là đoạt xá hay tu vi sẵn có của bản thân, thế mà lại là một Hoá Thần kỳ thâm tàng bất lộ
—— chẳng trách Sở Dự lại coi hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Lý Nam Chi lạnh lùng nhìn Cung Ngô Đồng đang cầm kiếm đứng đó, sau khi
nhận ra y, vẻ mặt hiện lên sự kinh ngạc, thế nhưng rất nhanh đã biến
mất, hắn nghi hoặc nói: “Tiểu Thánh tôn làm thế… Là có ý gì?”
Tu sĩ bên cạnh nhìn hai người như sắp chuẩn bị đánh nhau, cũng vội vàng trốn bên cạnh gặm củ sen với hạt sen xem kịch vui.
“Muốn thảo luận trận pháp với ngươi.” Cung Ngô Đồng cười tủm tỉm, “Không phải các hạ muốn máu đầu tim của ta sao, nếu hôm nay ta bại dưới tay ngươi,
máu đầu tim sẽ tùy ngươi lấy.”
Lý Nam Chi hiếm khi ngu ngơ chớp
mắt một cái, rồi như thể bây giờ mới kịp phản ứng, vội vàng nói: “Tiểu
Thánh tôn hiểu lầm rồi, ta vẫn chưa…”
Lời còn chưa dứt, nước
bùn bị bắn lên trời lúc này mới lộp bộp ào xuống, Cung Ngô Đồng sớm có
chuẩn bị, bấm niệm pháp quyết tạo một kết giới ngăn cách cơ thể, không
hề dính một chút dơ bẩn nào.
Lý Nam Chi lại nhất thời phân tâm vì chuyện vừa rồi, tùy tiện để nước bùn rơi đầy người mình.
Cung Ngô Đồng đang muốn nghe hắn còn nói nhảm gì nữa, lại thấy cái người mới nãy còn ung dung bình tĩnh sững sờ tại chỗ, ngẩn ngơ cả buổi thì vẻ mặt đột nhiên nứt toác, nhìn như muốn ra tay giết người.
Cung Ngô Đồng nhướng mày, thầm nghĩ bị chọc thủng nên thẹn quá hoá giận đấy à?
Đúng lúc này, Lý Nam Chi run hết cả tay bấm niệm pháp quyết.
Cung Ngô Đồng nghĩ thầm: “Ha, tới rồi.”
Y rất có hứng thú với trận pháp của tên này, chuẩn bị lĩnh giáo một đòn như khi lấy máu đầu tim của mình năm xưa.
Nháy mắt tiếp theo, linh lực trong tay Lý Nam Chi nổi lên bốn bề, vô số pháp quyết đã kết thành, nhưng không hề đánh về phía Cung Ngô Đồng, ngược
lại còn đổi hướng, tất cả đều dừng trên người hắn.
Cung Ngô Đồng
khẽ giật mình, lúc này mới nhận ra tên này thần sắc dữ tợn đầy mặt oán
hận mà bấm niệm pháp quyết, thế mà chỉ vì một cái tịnh thân quyết.
Đại khái là Lý Nam Chi mắc bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, nước bùn dính
trên người chỉ cần một tịnh thân quyết là có thể hoàn toàn tẩy rửa sạch
bong những thứ dơ bẩn, thế mà hắn lại kết liên tiếp năm sáu cái, hận
không thể cọ rửa sạch sẽ từ đầu đến chân mình một lần.
Cung Ngô Đồng: “…”
Sau khi tẩy sạch chính mình, đại khái là tâm trạng của Lý Nam Chi có chút
sứt mẻ, hắn trầm giọng nức nở một tiếng, gần như là đáng thương thương
lượng với Cung Ngô Đồng.
“Tiểu Thánh tôn, có thể đợi lát nữa rồi nói không?”
Cung Ngô Đồng thấy sắc mặt hắn còn trắng hơn cả mặt người chết hồi nãy, cũng vô cùng khéo hiểu lòng người rút kiếm về, nói: “Được chứ.”
Lý Nam Chi như được đại xá, cảm kích mỉm cười với y, sau đó quay đầu, huệ một tiếng oẹ ra hết.
Cung Ngô Đồng: “…”
Lý Nam Chi nôn đến mệt lả cả người, nhưng hắn không biết mình chết bao lâu rồi, căn bản chẳng còn gì để nôn, cuối cùng đại khái còn tự làm cổ họng bị thương, Cung Ngô Đồng còn mơ hồ ngửi được mùi máu tươi.
Cung
Ngô Đồng tấm tắc, tự cảm thấy những năm qua đã gặp đủ loại người kỳ ba,
nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp ai mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng như thế.
Lý Nam Chi nôn đến hơi thở thoi thóp, hơn nửa ngày sau mới sắc mặt khó coi đứng dậy, nói với Cung Ngô Đồng: “Xin lỗi, đợi lâu rồi.”
Cung Ngô Đồng nhìn bộ dạng thê thảm của hắn, chẳng hiểu tại sao mà móng vuốt lại bắt đầu rục rịch.
Y thật sự rất muốn trét bùn lên người tên này đó.
Lương tâm nhỏ bé chẳng đáng bao nhiêu của Cung Ngô Đồng ngoi lên, ngăn y
không làm ra chuyện thiếu đòn, y nhàn nhạt nói: “Ngươi muốn giải thích
cái gì? Muốn nói Giang Tị không phải do ngươi phái đi? Hay nói một kẻ
ngu xuẩn như hắn có thể nghiên cứu ra trận pháp biến người sống thành
con rối điều khiển?”
Não Lý Nam Chi hoạt động hơi chậm, chậm hồi
lâu mới “A” một tiếng, hữu khí vô lực nói: “Thật không dám giấu diếm, ta tuy biết Giang Tị, nhưng không hề sai khiến hắn tổn thương đến Tiểu
Thánh tôn.”
Cung Ngô Đồng nói: “Ngươi lừa quỷ à? Lúc ngươi nói chuyện với Giang Tị, ta vẫn còn tỉnh táo.”
Lý Nam Chi suy yếu nói: “Nhưng ta thật sự…”
Hắn do dự một lúc lâu, mới như là hơi khó miệng, nhẹ giọng nói: “Thuở niên thiếu, Tiểu Thánh tôn đã từng cứu ta một mạng.”
Cung Ngô Đồng còn đang đợi ra tay giết người, nào ngờ không kịp chuẩn bị,
đột nhiên nghe một câu như thế, khó tin “Hả?” Một tiếng, hơi hoài nghi
không biết có phải mình bị điếc rồi không.
“Là sự thật!” Lý Nam
Chi vội vàng nói, “Chắc Tiểu Thánh tôn không nhớ, nhưng đúng là năm đó
ngài thuận miệng nói một câu, nên ta mới kéo dài hơi tàn được đến ngày
hôm nay…”
Cung Ngô Đồng mặt mũi đờ đẫn, căn bản không thèm tin một chữ hắn thốt ra.
Chẳng qua rất nhanh, Cung Ngô Đồng lại như phát hiện được điều gì đó, hứng thú bừng bừng nhìn Lý Nam Chi.
Trước hết thì mặc kệ rốt cuộc tên này nói thật hay xạo, nhưng Cung Ngô Đồng
đã từng thấy trong thoại bản, luôn có một số “ngoại nhân” thân phận tôn
quý ngấp nghé cơ thể của sư tôn, lại vì đánh không lại mà vì yêu sinh
hận, thường xuyên gây khó khăn cho sư tôn và đồ đệ, ngược lại càng khiến cho quan hệ của hai thầy trò ngày một thân mật.
Mà trong thoại bản tường vi, vận khí của những “ngoại nhân” luôn rất tốt, còn có thể ăn mảnh sau lưng đồ đệ.
Cung Ngô Đồng trong đầu toàn là thoại bản mong chờ hỏi hắn: “Ta cứu ngươi một mạng, chẳng lẽ ngươi muốn lấy thân báo đáp sao?”
Lý Nam Chi nghiêm mặt nói: “Không dám, ta đối với Tiểu Thánh tôn chỉ có sự kính trọng và lòng cảm kích!”
Cung Ngô Đồng: “…”
Vậy dùng được làm gì?