Đã Nói Là Sẽ Đại Nghịch Bất Đạo Với Sư Tôn Cơ Mà - Chương 35 - Đoạt xá sống lại
Cung Ngô Đồng mặt không biểu tình, định giết cái tên không ngấp nghé cơ thể của mình.
Y không hề tin nửa chữ Lý Nam Chi nói, cái gì mà một câu nói thay đổi số
mệnh khiến hắn kéo dài hơi tàn đến ngày hôm nay, đối với Cung Ngô Đồng
một ngày xem được số mệnh của vô số người mà nói, căn bản chính là nói
năng vô căn cứ.
Y sống nhiều năm như vậy, lần duy nhất nhìn thấy một người có hai số mệnh chính là hai dòng sông hiếm có của Minh Tu Nghệ.
Có số mệnh như thế là nhờ sự thương hại của Thiên Đạo, chỉ là lúc ấy Cung
Ngô Đồng tuổi còn nhỏ, thuận miệng nói ra đường sống — hơn nữa dù cho
Cung Ngô Đồng không nói, Minh Tu Nghệ cũng có một nửa khả năng sẽ chọn
trúng con đường đó.
Những thứ Cung Ngô Đồng nhìn thấy trong mắt là số phận đã định.
Đã là thiên mệnh thì không thể trái nghịch, cho nên y dám khẳng định, Lý Nam Chi đang nói dối.
Lý Nam Chi cũng không biết tại sao Cung Ngô Đồng lại đột nhiên nổi giận,
cho rằng y còn đang tức vụ của Giang Tị, đành phải nhẹ giọng giải thích: “Năm đó Giang Tị bắt cóc Tiểu Thánh tôn là do chính hắn tự chủ trương,
ta chưa hề có suy nghĩ muốn làm Tiểu Thánh tôn bị thương.”
“À.” Cung Ngô Đồng nói, “Ngươi muốn máu đầu tim của ta nhưng vẫn không hề muốn ta bị thương?”
Lý Nam Chi ấm giọng nói: “Là hiểu lầm.”
Cung Ngô Đồng rũ ngọc kiếm xuống, lười nhác nói: “Ồ, ngươi xạo tiếp đi.”
Lý Nam Chi: “…”
Lý Nam Chi nhẹ nhàng thở ra một hơi, do dự một hồi rốt cuộc mới nói: “Phật cốt và ma cốt trên người Tiểu Thánh tôn bài xích lẫn nhau, sẽ làm Tiểu
Thánh tôn đau đớn thống khổ. Tu vi ngài càng cao, thời gian càng dài,
ảnh hưởng đối với linh cốt sẽ ngày càng lợi hại, cuối cùng thậm chí còn
sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Cung Ngô Đồng cong mắt nhìn hắn, ngón trỏ không thèm đếm xỉa gõ trên thân ngọc kiếm.
Thật ra Lý Nam Chi nói không sai, linh lực đạo tu và ma tức Ma tộc trước nay luôn bài xích lẫn nhau, nói chi là linh cốt.
Ban đầu khi mới phát hiện sự bài xích của linh cốt, Cung Ngô Đồng luôn liều mạng áp chế tu vi, nhưng tu vi bị áp chế thì linh lực không đủ cho y
chèo chống thần thức và thần trí ngày đêm không ngủ — thậm chí ngay cả
đả toạ minh tưởng còn không làm được.
Sự việc đi ngược với dự tính, Cung Ngô Đồng đành phải ngưng áp chế tu vi, uống rượu độc giải khát để tăng tu vi.
Từ sau khi y cưỡng ép vào Hoá Thần kỳ, tuy không ngủ cũng không chết được, nhưng đã dẫn đến lời tiên đoán thiên mệnh, nếu không có ma tức thì y
chỉ còn mười năm tuổi thọ.
Chuyện này, Cung Ngô Đồng chưa từng nói với ai.
Tên Lý Nam Chi này chưa từng gặp mình, nhưng lại nói năng như thể hắn rõ chuyện này như nắm trong lòng bàn tay.
Cung Ngô Đồng nhướng mày nói: “Có liên quan gì đến chuyện ngươi muốn lấy máu đầu tim của ta sao?”
“Năm đó trận pháp còn chưa hoàn thiện, quả thực là cần máu đầu tim của Tiểu
Thánh tôn, nhưng những năm nay ta đã tìm được biện pháp mới, không cần
lấy máu.”
Lý Nam Chỉ thử đi vài bước về phía Cung Ngô Đồng, thấy y không định cầm kiếm thọc mình mới nhẹ nhõm thở phào một hơi, đến cách
Cung Ngô Đồng còn ba bước.
Vẫn là bộ dáng ôn tồn lễ độ đó, ngữ
điệu dịu nhẹ như gió xuân phất qua cành hoa: “Thể xác này của Tiểu Thánh tôn là được Thiên Đạo ban ân, dù là đạo tu hay ma tu cũng đều có thể
tiếp nhận, tuyệt đối không thể chịu chút thương tổn.”
Cung Ngô
Đồng vừa nghe hai chữ tiếp nhận, trong đầu toàn là mấy thứ xấu xa, nhưng cẩn thận nghĩ lại, lại nhận ra sự quỷ dị sâu trong đó.
Đạo tu hay ma tu cũng đều có thể tiếp nhận?
Bộ dáng này của Lý Nam Chi không có vẻ là ma tu, tính tình của Cung Ngô
Đồng lại là kiểu buông thả thiên tính, hắn nói như thế quả thực là có
chút ý tứ.
Suy nghĩ của Cung Ngô Đồng tung bay, liên tưởng những
chuyện đã phát sinh từ khi gặp nam nhân này và cuộc trò chuyện nãy giờ,
đột nhiên nảy ra một suy nghĩ cực kỳ lớn mật.
Y có phần hào hứng nói: “Ngươi muốn dùng thân thể của ta để giúp đạo lữ của mình sống lại?”
Hai mắt Lý Nam Chi lập tức bừng sáng, trên khuôn mặt vẫn luôn ôn hoà hiện lên sự mừng rỡ.
Xem ra là đoán đúng rồi.
Y căn bản không thèm quan tâm người này muốn đoạt xá mình, hình như sống
hay chết đối với Cung Ngô Đồng mà nói, đều không quan trọng bằng sự tò
mò đối với những điều mới mẻ.
“Đạo lữ của ngươi chết thật rồi?”
Cung Ngô Đồng nghiêm túc hỏi hắn, “Không phải thần hồn của tu sĩ chết đi đều sẽ tan biến sao, ngươi định đoạt xá ta như thế nào?”
Dù cho
đang nói chuyện đoạt xá của người khác, thì vẻ mặt của Lý Nam Chi khi
nhìn Cung Ngô Đồng vẫn mang theo sự cảm kích và sùng bái như ban đầu:
“Ta đã bảo vệ thần hồn, bây giờ chỉ cần một cơ thể là được.”
Nhìn bộ dạng ôn hoà của Lý Nam Chi lúc này, hoàn toàn không nhìn ra hắn đang muốn giết Cung Ngô Đồng.
Cung Ngô Đồng cẩn thận ngẫm nghĩ, từ đầu tới giờ tên này luôn nói chuyện rất thật lòng, nhưng trên đời này nào có quy định khi giết người không được mỉm cười nhã nhặn?
Người hận Cung Ngô Đồng muốn giết y rất
nhiều, Cung Ngô Đồng từng đối đầu với nỗi oán hận khủng bố của Giang Tị, cũng từng chứng kiến sự âm hiểm của Sở Dự tiếu lý tàng đao, nhưng lại
chưa từng gặp một Lý Nam Chi dịu dàng muốn đoạt đi tính mạng của mình.
Ngữ điệu của Lý Nam Chi quá đỗi mềm mại, như thể chỉ đang thương lượng về
một món đồ chơi nhỏ bé, chứ không phải thần hồn của Cung Ngô Đồng.
Cung Ngô Đồng chăm chú đối mặt với Lý Nam Chi: “Vậy cũng không được, thân
xác này của ta quý giá lắm, có khả năng ngươi mua không nổi.”
Lời còn chưa dứt, ngọc kiếm của Cung Ngô Đồng chợt đâm tới, uy áp Hoá Thần
kỳ ùn ùn kéo đến khiến hồ sen nổi lên từng vòng gợn sóng.
Giữa nơi cuồng phong, Lý Nam Chi nhẹ nhàng thở ra một hơi, tựa như vì bị Cung Ngô Đồng từ chối mà cảm thấy mất mát.
Hai nguồn linh lực Hoá Thần kỳ va chạm trên hồ sen, khiến những tu sĩ đang
xem kịch vui liên tục lùi về phía sau, sợ bị kiếm ý quét đến.
Lâu lắm rồi Cung Ngô Đồng không nghiêm túc giao chiến với ai, một là vì
thân phận của y không ai dám trêu, hai là vì chẳng ai có thể chịu hơn ba chiêu của y, bình thường chưa đánh đã tay là đối thủ đã chạy mất tăm.
Chỉ là tên Lý Nam Chi này tuy không phải kiếm tu, nhưng linh lực và trận
pháp trong tay nhiều vô số kể, thế mà lại có thể chống chịu dưới tay y
một hồi lâu.
Niềm hứng thú của Cung Ngô Đồng càng lớn hơn, y đang muốn sử dụng linh lực đánh người này xuống hồ sen ngập nước bùn, định
xem hắn có thể tan vỡ khóc lớn hay không, nhưng vừa muốn động thủ, phía
sau lại đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập.
Cung Ngô Đồng nhướng mày.
Trận giao thủ của hai Hoá Thần kỳ, phàm là người có đầu óc đều sẽ biết trốn
càng xa càng tốt, là tên ngu xuẩn nào chủ động chạy đến đây?
Y
nghi hoặc quay đầu lại, lập tức nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch
của Minh Tu Nghệ đang chạy lạch bạch về phía mình, bàn chân vừa đạp lên
hồ sen thì nước trong hồ tức khắc hoá thành một lớp băng giúp hắn đi lại trên nước nhanh chóng.
Cung Ngô Đồng: “…”
Tên ngu xuẩn đó là đồ đệ của y.
Cung Ngô Đồng một lời khó nói hết mà bỏ chút thời gian ra mắng hắn: “Oắt con, con bị chó rượt à?”
Minh Tu Nghệ nhìn thấy y như bé chim én nhào bay về tổ: “Sư tôn –“
Ánh mắt của Cung Ngô Đồng nhìn ra phía sau, phát hiện Sở Dự đang nghiêm mặt cưỡi gió đến.
“…” Cung Ngô Đồng, “À.”
Y có thể lý giải đại khái tại sao Minh Tu Nghệ lại sốt ruột chạy đến đây, hoá ra là đến tìm sư tôn cứu mạng ấy mà.
Minh Tu Nghệ chỉ mới Kim Đan, còn Sở Dự đã là Nguyên Anh đại viên mãn, đè
Minh Tu Nghệ xuống đất đánh một trận hoàn toàn không tốn sức, nếu không
phải trong cơ thể Minh Tu Nghệ có hàn băng linh chủng, tám phần là hắn
ngay cả trốn cũng không thể trốn đến đây.
Đại khái là Minh Tu Nghệ đã sử dụng hết tất cả linh lực, khuôn mặt nhỏ phờ phạc nhanh chóng vọt về phía Cung Ngô Đồng.
Cung Ngô Đồng thấy thế, ngay cả Lý Nam Chí cũng không thèm đánh nữa, giang
tay về phía hắn, chờ tiểu đồ nhi bổ nhào vào lồng ngực chiếm tiện nghi
của mình.
Nhưng Minh Tu Nghệ là một đồ đệ tôn sư trọng đạo, lúc
vọt đến trước mặt Cung Ngô Đồng thì thẳng tắp thắng lại, không đụng vào
ngực sư tôn.
Cung Ngô Đồng: “…”
Cơn giận dữ nảy sinh từ
tận nơi đáy lòng của Cung Ngô Đồng lan tràn ra khắp cơ thể, lặng yên
không tiếng động dùng một luồng linh lực đẩy lưng của Minh Tu Nghệ, tiểu đồ nhi bất thình lình không kịp đề phòng bổ nhào ra trước, cuối cùng
cũng ngã vào lồng ngực của Cung Ngô Đồng.
Cung Ngô Đồng rất hài lòng.
Minh Tu Nghệ vội vàng đứng dậy, lúng ta lúng túng nói: “Sư tôn, con xin lỗi ạ.”
Cung Ngô Đồng túm cánh tay kéo hắn ra sau lưng, thản nhiên nói: “Đừng lộn xộn.”
Lý Nam Chi hất nước bùn bị Cung Ngô Đồng cố tình tạt lên người, ảm đạm
nhìn y: “Tiểu Thánh tôn, chúng ta không thể thương lượng một chút sao?”
Cung Ngô Đồng cười nói: “Không thể.”
Đòi giết người mà còn muốn thương lượng?
Minh Tu Nghệ nghi hoặc nhìn họ, chẳng hiểu tại sao tên này lại thích thương
lượng thế, khi đấu giá cũng thương lượng, bây giờ lại thương lượng tiếp?
Lần đầu tiên thương lượng Chiêu Dương tủy, giờ là thương lượng cái gì?
Cung Ngô Đồng tri kỷ giải đáp nghi vấn của hắn: “Hắn trông mà thèm thân thể của sư tôn.”
Minh Tu Nghệ sững sờ, hít hà một hơi: “Hắn muốn đoạt xá sư tôn?!”
Cung Ngô Đồng: “???”
Không phải chứ, bình thường người khác mà nghe thế thì không phải sẽ tưởng
tượng theo hướng xấu xa như muốn song tu ư, sao tiểu đồ nhi của y lại
đứng đắn quá vậy, thế mà phản ứng đầu tiên lại là đoạt xá?
Mà cũng đúng thiệt.
Cung Ngô Đồng vô cùng khó hiểu.
Lý Nam Chi điềm đạm nói: “Chỉ cần thân thể của Tiểu Thánh tôn còn sống thì thần hồn bên trong là của ai mà chẳng giống nhau?”
Minh Tu Nghệ nhịn không được tức giận nói: “Sao có thể giống nhau?!”
Chỉ là khi hắn liếc sang Cung Ngô Đồng thì phát hiện y đang nghiêng đầu
nghiêm túc suy ngẫm, như thật sự đã bị những lời này đả động.
Minh Tu Nghệ không ngăn được sự sốt ruột, nói: “Sư tôn?”
“Ừm.” Cung Ngô Đồng hoàn hồn, nói, “Không có việc gì.”
Y vung ngọc kiếm, thản nhiên nói: “Bớt nói nhảm, đến đi.”
Lý Nam Chi căn bản không muốn làm thể xác của Cung Ngô Đồng bị thương,
thấy y cầm kiếm còn lui ra sau nửa bước, thở dài nói: “Ta cũng không
muốn làm Tiểu Thánh tôn bị thương.”
Cung Ngô Đồng thoải mái nói: “Được chứ, vậy ngươi cứ chết nhé.”
Sau khi nói xong, y lại cảm thấy không đúng: “Quên mất, ngươi đã chết từ lâu rồi.”
Thể xác này của Lý Nam Chi hẳn cũng là đoạt xá sống lại, vậy thì chẳng
trách tại sao dòng sông khô cạn mà vẫn có thể cử động được.
Lý
Nam Chi là Hoá Thần kỳ, nếu Sở Dự cũng ra tay, Cung Ngô Đồng mang theo
một Minh Tu Nghệ kéo chân chưa chắc đã có thể không hao tổn lông tóc rời đi.
Thế nhưng Cung Ngô Đồng lại thích những thứ mới mẻ nhất, ánh mắt nhìn Lý Nam Chi như muốn toả ra ánh sáng.
Nếu hai kẻ này thật sự có thể làm mình bị thương, ngược lại y còn thấy mừng nữa kìa.
Không biết là Lý Nam Chi đánh không lại hay sợ tổn thương thân xác của Cung
Ngô Đồng, sau khi liếc mắt nhìn Sở Dự một cái thì quy củ khom người hành lễ với Cung Ngô Đồng.
“Tiểu Thánh tôn, hôm nay vẫn nên thôi đi.” Lý Nam Chi nho nhã lễ độ nói, “Ngày khác hai ta lại tâm sự.”
Cung Ngô Đồng mỉm cười: “Cứ rời đi như vậy thì quá không lễ phép nhỉ?”
Đúng lúc này, từng vệt mực đen bỗng chốc vọt lên từ dưới hồ nước, hoá thành
một lồng giam khổng lồ vây khốn tất cả mọi người trong đó.
Lý Nam Chi không chút sợ hãi, trực tiếp đánh tan một vệt mực, cơ thể như một ngọn gió điên cuồng lướt qua hồ sen.
Cách đó không xa, Ôn Xuân Vũ một thân thanh y đứng giữa trời không, hoạ
quyển treo lơ lửng cạnh bên, tay cầm bút ngọc, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lý Nam Chi.
Cung Ngô Đồng đang muốn đuổi theo Lý Nam Chi, thấy vậy thì nhướng mày.
“Xuân Vũ.”.
Ôn Xuân Vũ mặt không cảm xúc như không nghe thấy, vệt mực trên hồ sen phảng phất như du long còn đang xuyên thấu bốn bề.
Nhưng bất luận là thiên la địa võng nào thì cũng rất khó để tóm một kẻ tinh
thông trận pháp, trong nháy mắt lồng giam mực bị phá vỡ, hơi thở của Lý
Nam Chi và Sở Dự lập tức biến mất ngay tại chỗ, không thể đuổi theo.
Cung Ngô Đồng thở dài một hơi, cũng không đi tìm Lý Nam Chi nữa mà phi thân đến trước mặt Ôn Xuân Vũ.
Ôn Xuân Vũ đầy mặt hờ hững, khí thế uy nghiêm.
… Trên thực tế chỉ có mình Cung Ngô Đồng biết, tiểu sư đệ đã bị cả đống người dưới hồ sen doạ đến choáng váng đầu óc.