Đã Nói Là Sẽ Đại Nghịch Bất Đạo Với Sư Tôn Cơ Mà - Chương 33 - Chiêu Dương tủy
Khi Cung Ngô Đồng rửa mặt về, phát hiện quyển trục đã được đặt ngay ngắn trên bàn, còn Minh Tu Nghệ cũng về phòng ngủ tiếp.
Nhìn thoại bản tường vi đằng kia, Cung Ngô Đồng tấm tắc hàng hiếm, cảm thấy
hôm nay không chỉ khai sáng cho Tu Nghệ, mà ngay cả y cũng được mở mang
tầm mắt.
Mấy năm nay phàm là người kể chuyện có chút danh tiếng
trong tam giới đều được Cung Ngô Đồng nhớ tên, đọc thoại bản cũng là
loại cốt truyện đi theo đường mòn được nhiều người ưa thích, không ngờ
thoại bản được giao dịch ngầm ở Liên Hoạ Đạo lại hoàn toàn phá tan nhận
thức của Cung Ngô Đồng.
“Đúng không phải là kích thích tầm thường mà.” Cung Ngô Đồng nghĩ vậy, lại cởi giày dựa vào giường nệm, cầm quyển trục mới lấy ra xem tiếp.
Mỹ mãn đọc một hồi, Cung Ngô Đồng lại mất não, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề khác.
“Sao đồ đệ trong truyện tên nào tên nấy cũng to gan thế nhỉ? Ba nhóc đồ nhi
của ta nửa đêm đến phòng cũng chỉ vì muốn thảo luận kiếm chiêu, chẳng có chút nào là muốn ngủ với sư tôn, rốt cuộc là vì cái gì?”
Y khổ
não suy nghĩ, tự giác mỹ mạo khuynh quốc khuynh thành, ngay cả đệ nhất
mỹ nhân tam giới đứng trước mặt y cũng phải xấu hổ; tu vi miễn cưỡng thì cũng được, nếu lén dùng Khốn Linh tác thì mình cũng có thể phối hợp mặc người muốn làm gì thì làm mà.
Cung Ngô Đồng nghĩ đi nghĩ lại thì thấy giận ghê nơi, y cũng đã là sư tôn rồi, tại sao lại không thể “kinh tâm động phách” “thăng trầm hứng khởi” như trong sách chứ?!
Y cầm quyển trục lên nhìn nhìn lại lần nữa, đột nhiên hít hà một hơi, cảm thấy mình vừa phát hiện vấn đề trọng yếu nhất.
“Chẳng lẽ vì sư tôn ta đây không có thể chất âm dương? Shhh ——”
Phàm có người biết được suy nghĩ trong lòng y, nhất định sẽ muốn điên cuồng
lắc vai y hét to ngươi tỉnh táo một chút đi vấn đề trọng yếu là ngươi
con mẹ nó không hề thanh lãnh.
Mặt trời chói chang dâng cao.
Lúc Minh Tu Nghệ lên, Cung Ngô Đồng đã đổi sang một bộ xiêm y thủy mặc, mái tóc dài vẫn luôn vấn lên hiếm khi xoã tung, chỉ dùng dây cột tóc qua
loa buộc lại đặt sang một bên, không diễm lệ đến hùng hổ doạ người như
thường ngày, ngay cả đôi dị đồng cũng đã biến thành màu đen.
Minh Tu Nghệ mặc đồ hôm qua vừa đi ra, Cung Ngô Đồng tựa như một vị tiên
nhân nghiêng đầu, đôi mắt đào hoa phảng phất như biết nói, tất cả đều
bày tỏ “Con xấu chết ta”.
Hiếm khi Minh Tu Nghệ thấy hơi xấu hổ, giật giật tay áo không muốn nói chuyện.
“Đi.” Cung Ngô Đồng đóng quạt lại, “Sư tôn dẫn con đi mua ít đồ mặc được.”
Minh Tu Nghệ: “…”
Cung Ngô Đồng nói năng hành động chưa bao giờ cố kỵ người khác, tự hạ quyết
định xong liền xoay người đi ra ngoài, cũng mặc kệ Minh Tu Nghệ có theo
kịp hay không.
Liên Hoạ Đạo cái gì cũng có, Cung Ngô Đồng ngựa quen đường cũ dẫn Minh Tu Nghệ đến một linh khí phường.
Chưởng quầy thấy khí chất không giàu cũng có địa vị của y, vội vàng nhào lên tự mình chào đón.
“Cung nghênh tiên quân, tiên quân thật là có mắt nhìn, nơi này của chúng ta
chính là đệ nhất linh khí phường của Liên Hoạ Đạo, linh khí kiểu dáng
nào cũng có, thực dụng hơn những loại hoa hoè hoa sói kia nhiều.”
Cung Ngô Đồng rất có hứng thú mà ngó tới ngó lui.
Chưởng quầy nói: “Tiên quân muốn linh khí thế nào ạ?”
Cung Ngô Đồng nghiêm túc nói: “Ta muốn kiểu hoa hoè hoa sói.”
Chưởng quầy: “…”
Khoé môi chưởng quầy co giật, nghĩ thầm chắc người này không đến để phá quán đâu nhỉ.
Cung Ngô Đồng dẫn Minh Tu Nghệ đến nơi treo pháp bào, cầm quạt nhỏ tùy tiện đẩy từng bộ ra xem: “Đồ nhi, con thấy cái nào được?”
Minh Tu Nghệ không quan tâm đến túi da như Cung Ngô Đồng, với hắn mà nói chỉ cần có thể che cơ thể để không ở truồng là được, nhưng Cung Ngô Đồng
rất hứng thú với phục trang của đồ nhi, Minh Tu Nghệ đành phải tiến lên, chọn ra trong đó một chiếc áo choàng màu xám.
“Cái này ạ.”
Cung Ngô Đồng cau mày, cầm quạt gõ gõ lên cái tay đang cầm pháp bào của Minh Tu Nghệ: “Thấy ghê, chọn cái khác.”
Minh Tu Nghệ rút tay về, đành phải chọn một chiếc áo bào màu trắng chẳng khác mấy so với đồng phục đệ tử.
Cung Ngô Đồng lại gõ hắn: “Khó coi.”
Minh Tu Nghệ có hơi bất đắc dĩ, cuối cùng hắn cũng nhìn ra Cung Ngô Đồng
đang cố tình bắt bẻ, đành phải biết nghe lời nói: “Mắt nhìn của con
không tốt, mong sư tôn chọn cho con ạ.”
Lúc này Cung Ngô Đồng mới khẽ cong mắt, chiếc quạt nhỏ từng chút lướt qua những bộ xiêm y các “đệ tử hung ác nham hiểm” hay mặc mà y từng được nghe kể trong thoại bản,
cái gì mà đen, vàng, đỏ mỗi màu lấy hết một bộ.
Minh Tu Nghệ: “…”
Nhìn vẻ mặt của Minh Tu Nghệ hệt như muốn xé nát cái câu “Sư tôn chọn cho con ạ” rồi nuốt ngược vào bụng.
Cung Ngô Đồng hào hứng quá độ, lại mua thêm một đống đồ cho đồ nhi, thẳng
đến khi sắp tới giờ đấu giá, mới thoải mái nhàn nhã dẫn Minh Tu Nghệ rời đi.
Minh Tu Nghệ đổi sang một bộ đồ khác từ đầu tới đuôi, trang
phục đen tuyền ôm lấy thân hình mảnh khảnh của thiếu niên, tóc mực được
ngọc quan vấn lên, trên cổ tay phải mơ hồ lộ ra chiếc bao cổ tay mang
theo linh lực.
Nhìn cách ăn mặc này cứ như một công tử thế gia
nào đó đến tìm lạc thú, nhưng khí chất dịu dàng của Minh Tu Nghệ quá dễ
để khiến người khác chú ý, lúc nhìn thẳng phía trước đi bên cạnh Cung
Ngô Đồng, ấy thế mà cũng có vài phần khí phách của cao nhân lánh đời.
Hai người được gã sai vặt dẫn đến vị trí hôm qua, nhưng lúc đi trên bậc
thang gỗ, bước chân của Cung Ngô Đồng đột ngột ngừng lại, quay đầu nhìn
về phía cái người đội nón có rèm đang ngồi bên dưới.
Minh Tu Nghệ không kịp đề phòng bất thình lình đụng đầu vào lưng Cung Ngô Đồng, suýt chút nữa ngã cầu thang.
Cung Ngô Đồng tùy tiện nắm cổ tay đỡ hắn lại, ánh mắt vẫn còn đặt trên người kẻ nọ, đôi mắt đen được ngụy trang như nhìn thấu hết tất thảy.
Dường như là ánh mắt của Cung Ngô Đồng quá mãnh liệt, người đang đưa lưng về
phía cầu thang bất chợt quay đầu lại, đôi mắt xuyên qua lớp rèm mỏng
nhìn về phía này.
Nam nhân đối mắt với Cung Ngô Đồng, hơi nhướng mày.
Minh Tu Nghệ cũng đã nhận ra sự khác thường của Cung Ngô Đồng, nhỏ giọng nói: “Sư tôn?”
Lúc này Cung Ngô Đồng mới hoàn hồn, y cong môi mỉm cười với nam nhân nọ, dời mắt lên lầu với Minh Tu Nghệ.
Thẳng đến lúc ngồi xuống, Cung Ngô Đồng mới thấp giọng nói với Minh Tu Nghệ:
“Kẻ vừa rồi không phải người tốt, sau này có gặp thì không nên dính dáng với hắn.”
Minh Tu Nghệ sửng sốt.
Đôi mắt của Cung Ngô
Đồng có thể nhìn thấu nhân quả số mệnh trên thế gian, Minh Tu Nghệ cũng
không xem lời nói không đầu không đuôi của y thành trò đùa, cũng nói:
“Tên đó có gì khác thường ạ?”
Cung Ngô Đồng mỉm cười, dùng ngữ
điệu nhẹ như bay nói ra câu khiến người ta phải sởn tóc gáy: “Người chết còn có thể di chuyển, con nói có gì khác thường?”
Minh Tu Nghệ kinh ngạc nói: “Hắn là quỷ tu?”
“Không.” Cung Ngô Đồng lắc đầu, “Hắn chính là người chết.”
Dòng sông của người nọ đã khô cạn trước đó vài ngày, nhưng thần hồn vẫn còn
nằm trên người hắn, nghĩ hẳn là dùng loại cấm thuật nghịch thiên cải
mệnh nào đó.
Những năm nay Cung Ngô Đồng đã gặp rất nhiều người,
sau khi qua loa dặn dò Minh Tu Nghệ vài câu thì đặt sự chú ý lên buổi
đấu giá phía dưới.
Minh Tu Nghệ âm thầm nhớ rõ lời căn dặn của y, đôi mắt nhìn lướt qua bên cạnh, không biết nhìn thấy cái gì mà ngón tay đột nhiên run rẩy.
“Sư tôn.” Hắn nhẹ nhàng hít một hơi, nói với Cung Ngô Đồng, “Đằng kia… Đối diện người, là Sở Dự.”
Đứng cạnh nam nhân đeo nón có rèm còn có một người dung mạo bình thường,
Minh Tu Nghệ liếc mắt một cái đã có thể nhận ra hắn từ từng cái nhấc tay nhấc chân, đó chính là Sở Dự đã che giấu tướng mạo.
Cung Ngô Đồng chẳng có hứng thú với Sở Dự, y thuận miệng đáp: “Ồ.”
Minh Tu Nghệ đi đến bên cạnh Cung Ngô Đồng, hạ giọng nói: “Trước đó vài
ngày, luôn có một số người kỳ quặc đến lạ lùng tới đảo Minh Hạp, Sở Dự
tôn sùng tất cả bọn chúng thành khách quý, cũng không biết là đang tính
toán cái gì?”
Cung Ngô Đồng nghiêng đầu nhìn Minh Tu Nghệ chủ
động đến gần mình, yên lặng thở dài, nghĩ thầm: “Đứa nhỏ ngốc, đương
nhiên là tính toán đảo Minh Hạp với hàn băng linh chủng nằm trong cơ thể của con rồi.”
Bên dưới đã bắt đầu đấu giá linh vật, Cung Ngô
Đồng quen nhìn bảo vật, cũng không có hứng thú tranh đồ với người khác,
bèn mất hứng chống cằm phe phẩy quạt.
Thẳng đến khi xuất hiện những linh tủy quý hiếm, tuy không phải Chiêu Dương tủy, nhưng Cung Ngô Đồng vẫn có hứng thú.
Ban đầu y cũng chẳng định mua mấy thứ xấu xí vô dụng thế này, nhưng quan
sát một hồi mới phát hiện cái người ra giá nãy giờ là Sở Dự, không hề
nghĩ ngợi trực tiếp mở quyển trục, ra giá gấp đôi.
Sở Dự đi đến
cuối đại khái cảm thấy sẽ chẳng có ai cạnh tranh với hắn nữa, nhưng
không ngờ lại có một tên bất chợt nhảy ra, ra giá như muốn đè nặng lên
người hắn, hệt như đang cố tình đối nghịch với hắn.
Sở Dự dời mắt về phía cái người ra giá nãy giờ, nhưng có lớp bình phong che chắn,
chẳng thể nào nhìn ra người nọ là ai, đành phải nhẫn nhịn, tiếp tục đấu
giá.
Cung Ngô Đồng là tên mà ngay cả khi đang ở Ma tộc cũng dám
quanh minh chính đại khoe khoang mình là kẻ ngốc lắm tiền, huống chi là ở đây, y như là không hề quan tâm đến tiền bạc, mỗi một con số thốt ra
khỏi miệng lại khiến người khác phải trăn trối ngước nhìn.
Cuối
cùng, Sở Dự vừa tức vừa gấp, nhưng quy tắc đấu giá của Liên Hoạ Đạo đang nằm ngay đây, hắn lại không thể bắt người nọ đừng hét giá nữa, đành
phải nén giận từ bỏ.
Cuối cùng, Cung Ngô Đồng vô cùng hả dạ mà lấy được linh tủy, tiện tay ném cho Minh Tu Nghệ.
Minh Tu Nghệ vội vàng đón lấy, con hàng này quý lắm, đổi thành ngọc thạch có thể trực tiếp chôn sống hắn, nhưng nhìn thì không mấy rắn chắc, rớt một cái thì rất đáng tiếc.
Minh Tu Nghệ: “Sư tôn, linh tủy này có tác dụng lớn lắm ạ?”
“Có chứ.” Cung Ngô Đồng không chút đếm xỉa mà xoay chuyển chiếc quạt, thuận miệng nói, “Nhìn Sở Dự có vẻ rất muốn nó, đoạt được đồ của hắn xem hắn
ăn mệt là ta vui rồi.”
Minh Tu Nghệ: “…”
Minh Tu Nghệ sững sờ, tay cầm linh tủy ấm áp, nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần.
Hắn cũng đâu có ngốc.
Cung Ngô Đồng chẳng có thù oán gì lớn lao với Sở Dự, nhằm vào Sở Dự như thế, tất nhiên là vì mình.
Minh Tu Nghệ hơi gục đầu xuống, vành mắt có chút ấm nóng.
Cung Ngô Đồng cũng không chú ý đến cảm xúc của tiểu đồ nhi, dặn dò nói: “Sau này linh tủy đó sẽ rất có lợi khi con kết Anh, cất cho cẩn thận, không
biết dùng thì về Cửu Phương tông ta sẽ dạy con.”
Minh Tu Nghệ gật đầu, trân trọng đem cất ngọc tủy, nói: “Dạ, đa tạ sư tôn.”
Cung Ngô Đồng híp mắt nhìn Sở Dự một lúc lâu, lại nói: “Ôi trời, chẳng trách tại sao hắn lại muốn ngọc tủy đến thế.”
Minh Tu Nghệ: “Sao ạ?”
“Hắn đã đến Nguyên Anh đại viên mãn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì
trong vòng mười năm sẽ tiến vào Hoá Thần kỳ.” Cung Ngô Đồng cười nói,
“Nhưng có viên ngọc tủy này sẽ giảm một nửa thời gian tu hành. Chậc, xem ra hắn vẫn rất kiêng kỵ con.”
Minh Tu Nghệ nhìn bộ dạng cau mày của Sở Dự, cũng mỉm cười nhưng không hề lên tiếng.
Bên dưới lại bán thêm một vài linh khí, rất nhanh đã đến linh vật cuối cùng.
Chiêu Dương tủy.
Đã tới lúc chính thức phải dùng ngọc thạch, nhưng Cung Ngô Đồng lại cất quyển trục đi.
Minh Tu Nghệ không rõ nguyên do.
Linh vật như Chiêu Dương tủy là báu vật ngàn năm khó gặp, đã chẳng còn cách
nào để dùng ngọc thạch phỏng đoán giá cả, người đến đấu giá rất đông,
nhưng bảo vật như thế vừa ra tới, trong lúc nhất thời lại không có ai
dám ra giá trước.
Cung Ngô Đồng mở miệng đầu tiên, giọng nói du dương truyền đến: “Mười món linh khí cấp Thiên và linh đan.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía y.
Rất nhanh, nam nhân đội nón có rèm nọ nhẹ nhàng nâng tay xốc lên một khe hở, thản nhiên nói: “Hai mươi bùa pháp trận.”
Cung Ngô Đồng nhìn về phía hắn ta, y không thiếu cái gì, có rất nhiều linh
vật để mang lên võ đài đấu với tên này, nếu dùng hết đồ mang trên người
thì cũng có thể tùy tiện sử dụng gia sản của Ôn Xuân Vũ.
Y đang muốn mở miệng, lại như là nhận ra điều gì, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía nam nhân nọ.
Bởi vì nón có rèm bị vén lên một góc, một tia linh lực kỳ lạ bị tiết ra,
hoá thành một con bướm hư ảo không thể nhìn thấy bằng mắt thường bay về
phía Cung Ngô Đồng.
Cung Ngô Đồng giơ tay lên, con bướm chỉ mỗi
mình y có thể nhìn thấy đậu trong lòng bàn tay y, đôi mắt xinh đẹp bất
chợt để lộ sự vui vẻ.
Truy dẫn y hạ lên người Giang Tị, cuối cùng cũng có phản ứng.