Đã Nói Là Sẽ Đại Nghịch Bất Đạo Với Sư Tôn Cơ Mà - Nhất Tùng Âm - Chương 37: Dòng sông thiên mệnh
- Trang Chủ
- Đã Nói Là Sẽ Đại Nghịch Bất Đạo Với Sư Tôn Cơ Mà - Nhất Tùng Âm
- Chương 37: Dòng sông thiên mệnh
Bởi vì ác mộng sẽ không làm cho thần hồn của Cung Ngô Đồng đau đớn đến mức này.
Trong thức hải là một cánh đồng hoang vu vô tận, Cung Ngô Đồng một mình đứng giữa trung tâm, con ngươi tan rã như bị rút sạch hồn phách.
Xung quanh có vô số dòng sông hệt như sương đen đánh từng nhát về phía thần hồn của y, mỗi một nhát xẹt qua là lại để lại dấu vết của những vết thương chồng chất lên nhau, nhưng rất nhanh đã khép lại.
Minh Tu Nghệ ngạc nhiên nhìn.
Toàn bộ thức hải có hàng ngàn hàng vạn dòng sông, tất cả đều phát ra tiếng gào rú gầm thét chỉ có mình Cung Ngô Đồng nghe được, gần như chỉ nhìn thôi cũng đã khiến người ta lạnh sống lưng sởn hết tóc gáy.
Cảm tình bàng bạc, thống khổ dào dạt ập vào mặt, gần như có hàng trăm dòng sông xuyên qua người Cung Ngô Đồng trong nháy mắt.
Cung Ngô Đồng trong thức hải mặt mũi thẫn thờ, nhưng thân thể lại giãy dụa giữa tỉnh giữa mơ, cần cổ mảnh khảnh bị siết đến máu tươi đầm đìa, dù đã rơi vào thảm trạng như thế này thì y cũng chẳng thể nào tỉnh lại được.
Minh Tu Nghệ ngỡ ngàng tột độ, căn bản không biết phải làm gì để giúp Cung Ngô Đồng thoát khỏi tình trạng chỉ nhìn là đã thấy đau đớn tuyệt vọng như thế này, cũng may hắn lại nhớ đến chuyện Ôn Xuân Vũ đã nhắc đến hàn băng linh chủng của mình, do dự một thoáng rồi thử phóng linh lực trong đan điền ra.
Không có linh lực áp chế, hàn băng linh chủng như cỏ cây sinh sôi nảy nở trong gió xuân, ùn ùn đánh về phía những “dòng sông” đang bỏ chạy khắp nơi bên cạnh Cung Ngô Đồng.
Chỉ nghe được tiếng “răng rắc” bị sương lạnh đông cứng, “dòng sông” nhào về phía thần hồn của Cung Ngô Đồng như sợ hãi mà tạm ngừng trong một cái chớp mắt, nhưng rất nhanh đã phá vỡ sương lạnh, tiếp tục giương nanh múa vuốt nhào về phía Cung Ngô Đồng.
Minh Tu Nghệ đến gần hơn, mơ hồ nghe được âm thanh ồn ào phát ra từ những dòng sông.
“Chàng ơi, chàng đang ở đâu? Sao lại không về?”
“Khâu khâu vá vá, thê thê lương lương.”
“Ta không muốn chết… Ai mà muốn chết đâu?”
“Nương sai rồi.”
Minh Tu Nghệ khẽ giật mình.
Đây phảng phất như một vòng luân hồi số mệnh từ sinh đến tử của vạn vật chúng sinh, chia thành những dòng sông thật nhỏ.
Có người mạng xấu chết yểu, dòng sông chỉ là một đoạn ngắn ngủn;
Có người trời sinh phú quý, dòng sông một màu tím hồng, dài dằng dạc không thấy điểm cuối.
Nhưng bất kể là người phương nào, ở nơi này của Cung Ngô Đồng thì chỉ là một dòng sông chỉ cần liếc là thấy.
Vòng tròn số mệnh của từng người xuyên qua cơ thể của Cung Ngô Đồng, để lại những tình cảm phảng phất như một nhát đao cùn, khiến y còn sống sờ sờ mà có thể cảm nhận được nỗi đau khổ nghiền xương thành tro.
Một khi chìm vào giấc ngủ, thiên mệnh tương lai của chúng sinh tam giới lại mãnh liệt quay cuồng trong thức hải, Cung Ngô Đồng sao có thể chịu đựng nỗi đau sống không bằng chết thế này?
Minh Tu Nghệ đột nhiên nhận ra tất cả những phỏng đoán của mình trước giờ đều hoàn toàn chính xác.
Cung Ngô Đồng tại Hồng Trần Uyển rất ít khi ngủ hay đả toạ minh tưởng, chỉ khi có Cung Xác mới có thể nghỉ ngơi một lát.
Hơn nữa năm đó Giang Tị chỉ mới làm Cung Ngô Đồng hôn mê mà đã bị Vân Lâm Cảnh phá hủy Kim Đan, thậm chí còn không tiếc trở mặt với toàn bộ thành Cô Chu.
Thân thể Phật cốt cộng sinh với ma cốt của Cung Ngô Đồng đã định trước rằng y sẽ bất phàm, đôi mắt có thể nhìn thấu thế gian càng khiến vô số người ao ước, nhưng đứng dưới Thiên Đạo, chưa bao giờ có món quà nào không phải trả một cái giá lớn, huống chi là nhìn thấu thiên mệnh.
Tâm tư Minh Tu Nghệ quay cuồng, thân thể cũng chẳng còn mảy may quan tâm đến những thứ khác mà vọt về phía Cung Ngô Đồng đang ở trung tâm, linh lực hàn băng linh chủng che trời lấp đất càn quét bốn bề, đông cứng những dòng sông chi chít suýt chút nữa nuốt trọn Cung Ngô Đồng ngay tại chỗ.
Trong lúc vô tình, một dòng sông nhỏ bé như sợi tơ thoáng quẹt qua cánh tay của Minh Tu Nghệ, vậy mà lại lập tức khiến Minh Tu Nghệ có thể chịu được nỗi thống khổ khi dung hợp hàn băng linh chủng phải thẳng tắp quỳ rạp xuống đất, đau đến mức toàn thân hắn bắt đầu run rẩy.
Chỉ là một chút mà thôi mà đã khiến người ta phải đau đớn đến mức này.
Nhất thời Minh Tu Nghệ không dám tưởng tượng những năm qua Cung Ngô Đồng đã sống như thế nào.
Minh Tu Nghệ đến cùng cũng chỉ mới Kim Đan kỳ, dù có hao hết tất cả linh lực thì cũng chỉ có thể đông cứng “dòng sông” trong ba hơi thở, chỉ như chín trâu mất một sợi lông, rất nhanh đã bị phá vỡ một cách dễ dàng, những dòng sông tiếp tục đánh về phía Cung Ngô Đồng.
Khống mộng của Cung Xác có thể cưỡng chế nghịch chuyển thức hải của Cung Ngô Đồng, ép Cung Ngô Đồng nhập mộng đẹp, nhưng rõ ràng Minh Tu Nghệ không có tu vi cỡ đó, cũng không thể sử dụng cấm thuật khống mộng, chỉ có thể dựa vào tu vi mỏng manh yếu đuối để đông cứng dòng sông, mong có thể khiến Cung Ngô Đồng dễ chịu hơn một chút.
Nhưng hắn vẫn quá mức nhỏ yếu, mạnh mẽ chống chọi một lát, toàn bộ linh lực trong cơ thể gần như đã tiêu hao không còn chút nào.
Minh Tu Nghệ cắn chặt răng không chịu lui ra ngoài, đúng lúc này, cuối cùng thần thức của Cung Ngô Đồng cũng có một chút động tĩnh, con ngươi vô thần của thể xác đang nằm trên giường cũng xuất hiện tia sáng.
Minh Tu Nghệ sững sờ, lúc này mới thở phào một hơi thật mạnh.
Toàn bộ thức hải hỗn độn khôn cùng, đương lúc Minh Tu Nghệ muốn lui thần thức ra ngoài, đột nhiên vô tình cảm nhận được một ảo ảnh đang chợt loé lên trước mắt mình.
Ảo ảnh đó hệt như chính mình sau khi trưởng thành, một thân hắc y cao ráo, toàn thân quanh quẩn một hơi thở nho nhã trầm ổn.
Mà ở trước mặt hắn, Cung Ngô Đồng nửa kín nửa hở, ôm cổ hắn ám muội khẽ cười.
Minh Tu Nghệ chứng kiến “sư tôn” trong ảo cảnh vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm ngón tay, quyến rũ mà mê người vô cùng, đuôi mắt khe khẽ cong lên, trong đôi dị đồng là phong tình lấp lánh vô bờ bến.
“Cung Ngô Đồng” tiến lên phía trước cắn vào cổ của “Minh Tu Nghệ”, ậm ờ nói: “Giả đứng đắn sao đồ nhi.”
Minh Tu Nghệ: “……”
Minh Tu Nghệ hít sâu một hơi, bất ngờ không kịp chuẩn bị mà trực tiếp văng khỏi thức hải của Cung Ngô Đồng.
Cung Ngô Đồng trên giường đã hoàn toàn thanh tỉnh, y che cái cổ máu tươi đầm đìa mà thở hổn hển, đại khái là do thở quá gấp nên bị sặc, mãnh liệt ho khằng khặc nửa ngày rồi trực tiếp phun ra một búng máu.
Lúc này Minh Tu Nghệ vừa đắm chìm trong một màn kinh hãi thế tục mới phục hồi tinh thần, gấp gáp tiến lên vuốt lưng cho Cung Ngô Đồng thuận khí.
“Sư tôn…..”
Cung Ngô Đồng ho đến khoé môi dính đầy máu, ngay cả nước mắt cũng không ngăn được mà chảy dọc xuống gò má, bộ dáng yếu ớt không chịu nổi này thật sự quá hiếm thấy, khiến Minh Tu Nghệ phải ngẩn người hẳn một lúc.
Hắn đang muốn sử dụng linh lực đả thông kinh mạch cho Cung Ngô Đồng, nhưng lại hậu tri hậu giác nhận ra linh lực trong cơ thể mình đã tiêu hao gần như không còn chút nào, đành phải tốn công vô ích mà vỗ lưng cho Cung Ngô Đồng.
Cung Ngô Đồng ho nửa ngày, cuối cùng do thở không nổi mà cơ thể mất hết sức lực, trực tiếp ngã vào lồng ngực của Minh Tu Nghệ.
Tơ hồng trên cổ y đã buông lỏng, lộ ra từng miệng vết thương dữ tợn vẫn đang không ngừng chảy máu.
Minh Tu Nghệ nhẹ chân nhẹ tay đỡ y nằm xuống gối, nhìn thấy vết máu chói mắt đó thì có hơi luống cuống tay chân, cũng may Cung Ngô Đồng cho hắn một ánh mắt, dùng giọng nói nghẹn ngào nhắc nhở hắn: “Thuốc.”
Minh Tu Nghệ dõi theo ánh mắt của y nhìn về phía bàn nhỏ bên cạnh, quả thực phát hiện một lọ thuốc —— xem ra Cung Ngô Đồng đã sớm có chuẩn bị.
Không biết vì sao, Minh Tu Nghệ nhìn Cung Ngô Đồng như thế lại càng thấy khổ sở hơn.
Hắn trầm mặc không nói gì mà cầm lọ thuốc đến, bôi một chút lên miệng vết thương trên cổ Cung Ngô Đồng.
Lọ thuốc này đại khái là do Cung Ngô Đồng tự luyện, bôi có một chút mà vết thương đã lập tức khỏi hẳn, ngay cả sẹo cũng không để lại, Minh Tu Nghệ cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở phào một hơi, đang muốn dẹp bình sứ đi thì đột nhiên phát hiện hai con chữ nhỏ trên bình.
—— “Hợp hoan”.
Minh Tu Nghệ: “……”
Minh Tu Nghệ tức khắc mặt không cảm xúc dẹp lọ thuốc đi, ngẫm một hồi mà chẳng ngẫm ra rốt cuộc hai chữ này có ý gì.
Cung Ngô Đồng liếc thấy động tác và biểu cảm của Minh Tu Nghệ, dù cho đang ốm yếu đến sắp chầu trời thì vẫn hết sức vui vẻ bật cười.
Y vẫn luôn cho rằng Minh Tu Nghệ là một tên nhóc giả đứng đắn vừa có thể nhẫn nhịn vừa có thể tàn nhẫn, nào ngờ lại là một con người cổ lỗ sĩ đích thực như cha của y.
Vừa nghĩ như thế, Cung Ngô Đồng lại càng cười dữ hơn.
Minh Tu Nghệ thấy hắn suy yếu thành như vậy rồi mà còn trêu ghẹo mình, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ.
Sau khi cười xong, Cung Ngô Đồng cười biếng dựa trên giường nệm, hỏi hắn như không có việc gì: “Sao lại xông vào thức hải của ta?”
Minh Tu Nghệ thấy y không định nhắc đến chuyện vừa rồi, cũng không đặt câu hỏi vẽ vời cho thêm chuyện làm gì mà chỉ quy củ đáp: “Ôn sư thúc bảo con vào.”
Cung Ngô Đồng cười hắn: “Đồ ngốc, hắn bảo con vào là con vào à?”
Y nằm một hồi cho thuận khí rồi lại giãy dụa ngồi dậy, Minh Tu Nghệ vội vàng đỡ y, nhưng cái tay vừa mới với qua đã bị Cung Ngô Đồng nắm chặn lại.
“Đừng nhúc nhích.” Cung Ngô Đồng dẫn linh lực vào kinh mạch của Minh Tu Nghệ, sau khi thăm dò từng chút một thì mới phát hiện hắn chỉ hao hết linh lực chứ chưa bị những thứ trong thức hải của mình đả thương, lúc này mới buông tay hắn ra, nói, “Sau này đừng liều lĩnh như thế nữa.”
Minh Tu Nghệ nhìn bộ dạng gió nhẹ mây trôi hững hờ của y, hệt như người vừa suýt mất cả tính mạng không phải y, do dự một hồi vẫn không nhịn được mà lúng ta lúng túng nói: “Thức hải của sư tôn…”
Cung Ngô Đồng giơ tay búng nhẹ vào trán của Minh Tu Nghệ một cái, búng cho hắn ngã ngửa ra sau.
“Đi chơi đi.”
Thái độ của y rõ là không muốn nhiều lời, Minh Tu Nghệ che mi tâm, cũng không hỏi thêm nữa, ngoan ngoãn hành lễ cáo từ.
Chỉ là vừa ra khỏi phòng, hắn mới đột nhiên nhớ tới… Ảo cảnh kiều diễm chợt loé lên trong thức hải của Cung Ngô Đồng.
Minh Tu Nghệ: “……”
***
Trong phòng, Cung Ngô Đồng ốm yếu nằm trên giường, sau khi Minh Tu Nghệ rời đi thì lại phun thêm vài búng máu nữa rồi mới dễ chịu được hơn đôi chút.
Y ấn cái đầu đau muốn nứt ra, nhắm mắt tu dưỡng một hồi, đột nhiên ngửi thấy mùi mực, hơi ngẩng đầu, Ôn Xuân Vũ chẳng biết đến từ khi nào, đang đứng bên cạnh chiếc giường lo lắng nhìn y.
Cung Ngô Đồng lại mỉm cười, tùy tiện nói: “Đệ làm cái mặt gì đó, huynh có chết được đâu.”
Ôn Xuân Vũ ngồi bên cạnh y, lo lắng nói: “Hàn băng linh chủng của Minh Tu Nghệ rất hữu dụng, chỉ là tu vi của hắn quá yếu, nếu có thể vào Hoá Thần kỳ thì nhất định sẽ cứu được sư huynh.”
“Chắc vậy.” Cung Ngô Đồng lại chẳng có gì hứng thú với hàn băng linh chủng của Minh Tu Nghệ, thuận miệng nói, “Nhưng Hoá Thần kỳ có thể tu luyện dễ dàng như thế sao? Hơn nữa viên linh đan này có thể giúp huynh chống đỡ được vài năm, không cần lo lắng.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng gì hết.” Cung Ngô Đồng chống tay ngồi dậy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy nhưng vẫn mỉm cười, “Sao đám các đệ thích quản chuyện của huynh thế nhỉ, huynh có phải con nít đâu.”
Ôn Xuân Vũ biết Cung Ngô Đồng chưa bao giờ thích người khác nhúng tay vào chuyện của mình, đành phải mím môi nuốt ngược lời nói vào trong.
Biết Ôn trạch còn có một Minh Tu Nghệ, Ôn Xuân Vũ cũng không quang minh chính đại ra ngoài, chủ nhà mà giống hệt ăn trộm, lén lút leo cửa sổ ra ngoài.
Minh Tu Nghệ ở trong phòng khổ não suy nghĩ về đoạn ký ức làm người khác sợ hãi đó rốt cuộc là như thế nào, đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Hắn đứng dậy đi mở cửa, phát hiện hoạ trung nhân của Ôn trạch đang cầm một hộp lưu ly giá trị xa xỉ, cười đến ôn hoà: “Minh thiếu tôn, chủ nhân nhà ta tặng vài thứ cho ngài.”
Minh Tu Nghệ khẽ gật đầu, duỗi tay tiếp nhận: “Đa tạ tiểu sư thúc.”
Hoạ trung nhân đưa đồ xong, toàn thân hoá thành một giọt mực, sau khi rơi xuống đất thì chẳng thấy đâu.
Minh Tu Nghệ rất dễ thích ứng, không còn kinh sợ khi gặp chuyện quái dị, cầm chiếc hộp đóng cửa lại.
Sau khi mở hộp, Minh Tu Nghệ hiếm khi sững sờ.
Trong hộp ngập tràn mùi thuốc nồng đậm, sau khi nhìn rõ thế mà lại là linh đan ngàn vàng ngoại giới khó tìm dù có ra giá trên trời cũng chẳng ai bán, ít nhất cũng trên một trăm viên.
Minh Tu Nghệ đầy mặt mờ mịt, không rõ tại sao tiểu sư thúc chỉ mới gặp có một lần lại tặng mình cái này.
Trong hộp còn có một phong thư, Minh Tu Nghệ nghi hoặc mở ra, phát hiện bên trong chỉ viết một chữ.
—— ăn.
Minh Tu Nghệ: “?”