Cứu Vớt Nhân Vật Phản Diện Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa - Chương 5
”….. Cô Úc, cô đây là đang?”
Thực sự không thể hiểu được thao tác của Úc Khả Khả đang đứng giữa cửa thang máy, điệu bộ vùng vẫy như thể đang sắp phải đưa ra một quyết định trọng đại nào đó, trợ lý Ôn không khỏi lo lắng.
Ban đầu cậu ta còn cho rằng quan hệ của Giám đốc và cô Úc đã thay đổi rồi, khi Giám đốc tự mình nhắc nhở cậu ta về việc cô Úc sẽ đến.
Chẳng lẽ là chỉ có Giám đốc Quý đang đơn phương muốn hàn gắn mối quan hệ này nhưng cô Úc thì kháng cự nó?
Trợ lý Ôn trên mặt không biểu gì, nhưng trong lòng đã không khỏi khiếp sợ!
Không đúng, người trước giờ luôn kháng cự như cô Úc đây, lần này lại chủ động liên lạc với Giám đốc, cho dù là với lí do gì đi chăng nữa đều chứng minh là vẫn còn cơ hội.
Trợ lý Ôn quyết định ra tay giúp đỡ, nụ cười trên mặt càng thêm nhiệt tình: ”Cô Úc quên cái gì sao? Cô có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp cô xử lý.”
”Cậu không hiểu-”
[Không cần rối rắm nữa, chú Ba của vai phản diện thừa dịp hỗn loạn đã mạnh mẽ vào thang máy muốn đi tìm anh ta rồi.] Không đợi Úc Khả Khả phản ứng, hệ thống lại nói tiếp [chú Hai của nhân vật phản diện thì vừa biết chuyện của chú Ba đang gây rối dưới lầu, nên việc cùng cô thư ký kia đánh nhau cũng phải ngừng giữa đường rồi]
Úc Khả Khả: ”…..” Này cũng nhanh quá rồi đấy! Không để cho người ta có thời gian rối rắm nữa chứ!
Mẹ kiếp, quả nhiên dưa là phải ăn ngay, chần chờ là chín thối hết!
Vì vậy, cô đành phải nhanh chóng thay đổi nét mặt: ”Ý tôi là, chúng ta mau chóng đi lên đi, Quý Cảnh Diệp nhất định đang chờ đến sốt ruột rồi.’
Trợ lý Ôn:?
Cậu trầm mặc một lúc, sau đó rất nhanh lại nở một nụ cười chuyên nghiệp: “Vâng, mời cô Úc vào trước.”
Úc Khả Khả trở lại thang máy mà không hề bối rối.
Nhìn thang máy đi lên, cô tò mò hỏi hệ thống: [chú Hai Quý kia cùng cô thư ký rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Đột nhiên ”đánh nhau” quang minh chính đại như vậy?]
[Lão già biến thái đó luôn thích chơi mấy trò play công cộng như vậy á]. Hệ thống nói: [Sau khi cùng cô này phát sinh quan hệ, thì không chỉ phòng vệ sinh mà ngay cả cầu thang thoát hiểm, văn phòng thư ký, thậm chí cả phòng họp hội nghị cũng lưu lại dấu vết quan hệ của bọn họ luôn.]
[Chẳng qua cô thư ký này cũng không phải dạng vừa, cô ta chính là người của nam chính Quý Lăng Hàn được sắp xếp đến làm thư ký cho nam phản diện.]
Úc Khả Khả đang trầm mê ăn dưa:!!!
[Quả nhiên là do Quý Lăng Hàn phái tới] cô vội vàng hỏi: [thế cô ta cùng lão Nhị kia là có chuyện gì vậy?]
[Lão Nhị kia không biết thân phận thật sự của cô ta, lão ta chỉ là yêu thích vẻ đẹp cùng thân phận thư ký của cô ta, thế nên mới cùng với cô ta ”quyện” lại một chỗ như vậy.]
[Mặc dù cô ta được sắp xếp để ở bên cạnh Quý Cảnh Diệp, nhưng cô ta cũng không được coi trọng, vốn cũng chẳng có khả năng ăn cắp được cái bí mật quan trọng gì, vì vậy mà cơ hội cô ta tiếp xúc với Quý Cảnh Diệp cũng ít đi]. [Cô ta lo là sau khi thấy cô ta không còn tác dụng thì Quý Lăng Hàn sẽ một cước đá văng cô ta ngay, vậy nên ngay khi lão Nhị tìm tới cô ta, cô ta liền đồng ý.]
Hay quá! đây gọi là làm gián điệp ba mang nhỉ?!
Úc Khả Khả không khỏi thán phục: [Cô này quả thực cũng là một nhân tài]
Sau lại cảm khái: [Quả nhiên là nam chính, nữ thư ký đồng ý làm chuyện này vì anh ta chắc hẳn là do tình yêu đây mà]
Suy cho cùng, trong motif của thế giới Bá đạo tổng tài, tất cả nữ phụ đều sẽ trở thành đá kê chân của nam chính. Nhưng đáng tiếc là, dù đã bất chấp làm tất cả, cuối cùng nhưng vẫn không thể có được tình yêu từ nam chính.
Bởi vì trái tim của anh ta chỉ thuộc về nữ chính!
Đó chính là ánh trăng sáng, là ánh mặt trời nhỏ ấm áp trong lòng anh ta bấy lâu nay.
[Không đâu, cô ta làm việc cho bất cứ ai cho cô ta tiền]. Hệ thống uyển chuyển phủ nhận [Cho nên, Quý lão Nhị đưa cho cô ta rất nhiều tiền, cô ta cũng rất vui vẻ nhận.]
Úc Khả Khả: ”….”
Vì vậy lo lắng Quý Lăng Hàn đá cô ta, chẳng qua là lo lắng không có tiền ha!
Cô đối với nữ thư ký này lại càng kính nể
Cô gái này thật đặc biệt! Quả nhiên nữ nhân với nữ nhân không giống nhau mà!
[Nhưng mà có chút kỳ quái, trong cốt truyện cô thư ký này vẫn luôn không được trọng dụng, sau đó cuối truyện nam chính đột nhiên nhớ đến cô ta, trong ứng ngoài hợp mà lấy đi hợp đồng quan trọng của công ty]. Hệ thống có chút khó hiểu [Sao đến bây giờ nhân vật phản diện tự dưng lại để mắt đến cô ta?]
Chính vì vậy nên nhà họ Úc mới nóng lòng để cô đến thị uy tuyên bố chủ quyền.
Úc Khả Khả cũng cảm thấy có chút là lạ, nhưng rất nhanh sau đó cô đã bị tiếng mở cửa thang máy làm cho phân tâm. Chỉ thấy một người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện trước cửa thang máy, rõ ràng là ông ta bị giật mình vì thang máy đột ngột mở ra, cau mày nhìn sang.
Sau đó lại càng ngạc nhiên hơn.
Hệ thống vội vàng nhắc nhở: [Đây là Quý lão Nhị, cô nhìn cô gái đằng trước bên trái kia chính là nữ thư ký nọ. Họ vừa mới một trước một sau tách ra.]
Không ngờ nhân vật chính trong tin tức (dưa) lại xuất hiện ở đây, cô không để ý đến lão già trước mặt mà hứng chí bừng bừng mà quan sát xung quanh.
Theo lời nói của hệ thống, cô thực sự nhìn thấy bóng lưng của một người phụ nữ. Đáng tiếc lại không thấy được rõ mặt, chỉ là bàn tay đang định đẩy cửa của cô này chợt dừng lại, đột nhiên quay đầu lại, nở một nụ cười mơ hồ với Quý lão Nhị—-
Sau đó thì chợt nhận thấy vẻ mặt không rõ của lão ta, bên cạnh là Úc Khả Khả cùng trợ lý Ôn.
Nữ thư ký: ”….”
Ý đồ liếc mắt đưa tình của cô ta không khỏi cứng đờ, mí mắt cũng giật giật, như sắp lé đến nơi.
Vừa rồi rõ ràng không có người, sao đột nhiên lại xuất hiện những hai người vậy, mấy người này là từ trên zời rơi xuống à!
Trợ lý Ôn hiển nhiên cảm giác được có gì đó không đúng, cho nên chỉ nhíu mày, mơ hồ liếc bọn họ một cái, sau đó liền khôi phục thần sắc, không nói lời nào.
Úc Khả khả nhẹ cong ngón chân: [Mẹ nó, tình huống này có thể xấu hổ hơn được nữa không]
Hệ thống: [Bình tĩnh đi, cô này làm gián điệp ba mang cơ mà, chắc chắn không dễ lột tẩy vậy đâu.]
Đúng như hệ thống nói, mặc dù bị bắt gặp nhưng cô ta cũng trấn định rất nhanh. Cô ta trực tiếp bình tĩnh ném cho Úc Khả Khả một cái nháy mắt, lướt qua trợ lý Ôn sau đó mở cửa bước vào văn phòng thư ký.
Quý lão Nhị nhìn Úc Khả Khả cười như không có chuyện gì xảy ra, ”Úc tiểu thư cũng đến tìm Cảnh Diệp sao? Cũng trùng hợp như vậy thì cùng nhau đi thôi?”
”Vâng, đúng là trùng hợp thật ạ.”
Thấy ông ta da mặt dày mà không biến sắc, trong đầu Úc Khả Khả tràn ngập vấn đề ”thời gian quá ngắn” ban nãy cùng hệ thống nói chuyện. Vì vậy, cô không khỏi nhìn ông ta nhiều thêm hai lần, sau đó cùng hệ thống than thở: [dì Hai tôi hẳn nên học hỏi cái tố chất tâm lý này của bọn họ, cái cấp bậc cũng quá là đỉnh]
Hệ thống rất là đồng ý.
”Thật đúng là tới tìm Cảm Diệp a. Khó lắm mới thấy Úc tiểu thư đến đây, chú còn tưởng rằng Úc tiểu thư là nghe được tin tức gì đó nên cố ý đến đây gặp người nào đấy.” Quý lão Nhị ha ha cười, ám chỉ nói: ”Hẳn là xem ra, lần này là có nhiệm vụ?”
Chậc chậc, đúng là lão cáo già mà.
”Đúng vậy”. Úc Khả khả thẳng thắn thừa nhận: ”Tất nhiên là cháu đến đây để tìm vị hôn phu của mình bồi đắp tình cảm ạ, nhưng mà Quý nhị thúc đây hình như đến đây rất vội. Có việc gì gấp sao ạ?”
Quý lão Nhị vẫn chưa kịp phản bác thì cô đã vỗ vỗ nhẹ vào cổ áo của ông ta, cũng có hàm ý mà nói: ”Màu son này rất đẹp đấy ạ, có vẻ màu sắc giông giống màu son của chị gái ban sớm.”
Quý lão Nhị cổ áo nhăn nhúm lấm lem vết son: ”….”
”Thật sao? Chú cũng không để ý nữa, có thể không cẩn thận lúc nào đó mà quẹt phải đi.”
Sắc mặt ông ta âm trầm trong chốc lát, sau đó lại làm như không có gì mà nói tiếp, rất ra dáng trưởng bối mà giơ tay mời: ”Chú thật sự có chút việc, chúng ta cùng lên?”
Úc Khả Khả không nhịn được cười cười, tuỳ ý gật đầu, cùng ông ta đi vào văn phòng. Cửa vừa bị đẩy ra, đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng rống giận: ”Tao nhổ, đồ khốn kiếp, Quý Cảnh Diệp tao có còn là chú Ba của mày không hả?”
”Cha mày còn chưa chết, anh ta còn chưa dám đuổi tao, mày thế nhưng lại dám!” Quý Lão Tam tức giận đến đỏ bừng mặt, cao giọng uy hiếp: ”Mày tưởng rằng giờ cha mày trao quyền nắm giữ công ty cho mày thì Quý gia thực sự đều thuộc về mày hay sao? Mày đừng quên mày còn có thằng em ngoài giá thú đấy.”
Hửm? Người này còn dám đi trêu chọc nhân vật phản diện sao? Đây không phải đồng nghĩa với cái chết à?
Úc Khả Khả hứng thú dạt dào mà ngước mắt, lại không cẩn thận đụng phải đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lùng kia.
Quý Cảnh Diệp vẫn thờ ơ ngồi sau bàn làm việc, vẻ mặt khó đoán, như thể không hề có bất kỳ dao động nào vì những lời của Quý lão Tam.
Các đường nét trên khuôn mặt đẹp trai, sắc sảo nhưng quanh thân lại là khí lạnh khiến người ta phải e sợ.
Sau đó thì nghe thấy tiếng nói trầm thấp lạnh lùng: ”Ít nhất thì người ngồi chỗ này bây giờ là tôi.”
”Được được, Quý Cảnh Diệp mày giỏi, thật sự cho rằng tao không dám làm gì mày sao? Tao còn là chú Ba của mày đấy, hôm nay tao phải dạy dỗ lại mày cho cẩn thận lại.” Quý lão Tam chỉ vào Quý Cảnh Diệp nửa ngày, tức muốn hộc máu, không chút nghĩ ngợi tiện tay lấy ngay ly cà phê ném thẳng về phía anh ta.
Không ai ngờ rằng ông ta sẽ làm như vậy, sự việc xảy ra quá đột ngột khiến mấy người ở đây đều thay đổi sắc mặt. Úc Khả Khả không thể kìm nén được hít khí lạnh.
Tuy nhiên, trong sự thấp thỏm của họ, Quý Cảnh Diệp thậm chí không chớp mắt, chỉ để chiếc cốc lướt qua mặt một cách thờ ơ, sau đó đập vào bức tường phía sau, tạo ra một âm thanh vỡ vụn giòn tan.
Anh rõ ràng là ngồi trên ghế, thế nhưng xung quanh không hiểu sao tạo ra một cảm giác áp bức nặng nề, bị đôi mắt đen nhánh của anh quét qua cũng khiến người ta cảm thấy rùng mình.
Quý lão Tam bỗng rùng mình một cách khó hiểu.
Mẹ nó, cái bộ dạng ”gặp nguy không loạn” này cũng đẹp trai phết nhở!
Trong bầu không khí quá mức yên tĩnh này, Úc Khả Khả không khỏi tán thưởng, nhưng lại không chú ý tới ánh mắt của Quý Cảnh Diệp cố ý hay vô tình thường rơi vào người cô.
”Dạy dỗ?”
Quý Cảnh Diệp thấp giọng lặp lại từ này, đôi mắt đen vốn lạnh nhạt lại hiện thêm một tia địch ý: ”Xem ra là tôi còn quá mềm lòng, chú Ba vẫn có vẻ vẫn chưa nhận được bài học thế nên mới không kiêng nể gì như vậy.”
“Nếu đã như vậy.” Giọng điệu của anh có vẻ bình tĩnh, nhưng lại mang theo cảm giác áp bách mạnh mẽ, “Những thứ đó nên giao đến cho cảnh sát, để chú nên tỉnh táo tinh thần lại một chút.”
Sắc mặt Quý lão Tam nháy mắt thay đổi: ”Quý Cảnh Diệp sao mày dám?”
Mọi người ở đây vừa nghe liền hiểu, chỉ duy có Úc Khả Khả người đang ăn dưa nửa đường vào nên cắt ngang nửa chừng lén lút hỏi hệ thống: [Bọn họ đang nói đến chuyện gì vậy?]
[Quý lão Tam đã lợi dụng chức vụ của mình mà làm ra nhiều chuyện trái pháp luật hòng kiếm lợi cho mình. Quý Cảnh Diệp lấy chuyện này ra để ép ông ta rời khỏi Hội đồng Quản trị.] Hệ thống gì cũng biết nói [Để sự việc không bị lộ ra, ông ta buộc lòng phải chấp nhận rời đi.]
Úc Khả Khả: [Không hổ là nhân vật phản diện, nghe là biết đây chính là thủ đoạn của anh ta.]
[Há há chuyện nghe có vẻ cũng gay cấn phết]
Tuy nhiên, trước sự đe dọa của Quý lão Tam, Quý Cảnh Diệp vẫn thờ ơ không để ông ta vào mắt chút nào.
Cái loại cảm giác khinh thường vô hình đó như muốn hỏi: Tại sao không?
Tuyệt! Quá tuyệt! Quá đẹp trai!
Trong văn phòng tràn ngập mùi thuốc súng này, Úc Khả Khả ngoài mặt thì không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng đã sớm vỗ tay tán thưởng đến đỏ cả lên rồi.
Quý lão Tam lồng ngực kịch liệt phập phồng, hai mắt đỏ lên vì tức giận. Sau đó, ông ta đột nhiên quay đầu lại trừng mắt nhìn Quý Lão Nhị đang đứng trong văn phòng không nói lời nào: “Anh hai, tiểu tử này trèo lên đầu chúng ta như vậy, anh không có gì muốn nói sao?”
Quý lão Nhị quay qua liếc Quý Cảnh Diệp một cái, cười cười: ”Anh không nỡ nhúng tay vào chuyện này. Sự việc đã như vậy rồi, lão Tam em cũng đừng gây rối nữa. Nháo đến mức lớn hơn thì đối với ai cũng không tốt.”
”—-Lão Tam???”
Không ngờ lão Nhị lại nhát chết rút lui, Quý Lão Tam không thể tin mở to mắt, nhìn trái nhìn phải như hiểu ra điều gì, không khỏi chỉ vào bọn họ, cười lạnh nói: “Được, mấy người được lắm, lão Nhị anh cho rằng bây giờ anh đầu hàng nó thì sẽ có kết cục tốt đẹp hay sao?”
”Cứ chờ xem, tôi đây cũng sẽ ngóng mắt lên chờ xem một ngày anh cũng sẽ bị nó đá ra ngoài.”
Ngu ngốc!
Nhìn thấy Quý lão Tam đóng sập cửa ra ngoài, ánh mắt Quý lão Nhị có chút tối lại, ngoài mặt thì không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng không thể không sốt sắng.
Bọn họ đều biết hiện giờ Quý Cảnh Diệp nắm quyền trong tay, bọn họ không có tư cách đối đầu, không lùi bước chờ cơ hội thì thôi, lại còn cố tình đến gây sự? Kết cục không phải là bị đưa vô lưới như vậy à?
Với cái đầu óc này, khó trách bị Quý Cảnh Diệp không chút do dự lôi ra ấn đầu khai đao.
Hoàn toàn không để ý đến lời nói của Quý Lão Tam, Quý Cảnh Diệp nhàn nhạt hỏi: “Chú Hai cố ý tới đây tìm cháu là có chuyện gì sao?”
”Không có việc gì, chú chỉ là nghe nói lão Tam tới đây quậy phá, cho nên chú tới xem cháu có sao không. Quý lão Nhị dường như cũng hoàn toàn không bị ảnh hưởng.” Ông ta mỉm cười tỏ vẻ thân thiết: ”Vậy nếu nó đã đi rồi, chú cũng yên tâm”.
Sau đó ông ta liếc Úc Khả Khả đôi mắt sáng lên, cười mang hàm ý nói: ”Úc tiểu thư hiếm lắm mới có dịp đến tìm cháu, chú không làm kỳ đà cản mũi vợ chồng bọn cháu bồi đắp tình cảm nữa.”
Đột nhiên bị cue Úc Khả Khả: ”….” Cảm ơn đã quan tâm!
”Chúng cháu vẫn là vị hôn phu thê thôi ạ, Quý tiên sinh, chú không nên tỉnh lược cũng không thể tỉnh lược.” Thừa dịp ông ta còn chưa ra khỏi cửa, cô săn sóc nhắc nhở: ”Chẳng qua cũng không thể trách chú được, lớn tuổi rồi thật sự rất dễ dàng, haizz,…”
Mắt thấy Quý lão Nhị trực tiếp dừng lại ở cửa ra vào, biểu tình vặn vẹo xoay đầu, cô mới bừng tỉnh giải thích: ” Ồ ý cháu là trí nhớ, rất dễ dàng quên, cháu không cẩn thận nói thiếu từ, chú ngàn vạn đừng hiểu lầm.”
Quý lão Nhị siết chặt tay nắm cửa, phảng phất như có cái gì đó đang vỡ vụn: ”……”
Sau khi con cáo già chuyên châm ngòi ly gián rốt cuộc cũng rời đi, Úc Khả Khả vừa lòng xoay đầu thì đụng ngay phải ánh mắt đen lạnh lùng của Quý Cảnh Diệp.
Cô khựng lại một chút, nghĩ nghĩ, đột nhiên tươi cười sảng khoái vẫy tay với anh: ”Halo”
Nhân vật phản diện liệu có cảm giác được chút chữa lành nào từ nụ cười tỏa nắng của cô không?
Cho tí mặt mũi mà giảm tí điểm giá trị hắc hoá đê!
Quý Cảnh Diệp: ”….”Cô ta có bệnh?
A:)
Tác giả có lời muốn nói: Quý Cảnh Diệp – một ngàn con vịt cuối cùng cũng đến, tôi đau đầu.
Từ một góc độ nào đó Khả Khả thực sự là thuốc của Quý tổng (chắc vậy)?
Quý tổng: thuốc này là loại có độc à?
(3256 từ – 18/07/23)