Cứu Vớt Nhân Vật Phản Diện Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa - Chương 14
Chuyển ngữ: Thuỳ Dương Ý
Nghe được tin tức bùng nổ như vậy, Úc Khả Khả lập tức tinh thần phấn chấn, bước chân lên cầu thang cũng muốn bay lên. [Nữ bốn? Cô ta không ở cùng phó đạo diễn, lại chạy tới gõ cửa phòng Lộ Sùng là định làm gì?]
[Hôm nay phó đạo diễn không có tìm cô ta, mà gọi nam ba lên phòng cùng với em họ ông ta cùng nhau ”chơi”.]
Hệ thống tiếp tục giải thích: [Mà cô này luôn muốn trèo cao hơn nữa, nên là càng quyết tâm muốn leo giường. Đồng thời, việc trở thành cặp đôi hợp đồng với nam ba khiến cô ta cũng không cam lòng, đã vậy nam ba địa vị có vẻ đang áp trên cô ta. Bởi vậy mới quyết định liều thử một chút, xem có thể ”câu” được Lộ Sùng hay không.]
Úc Khả Khả: [Công nhận, em gái này cũng có chí tiến thủ thật. Giờ cô ta đến cửa chưa?]
Hệ thống: [Từ từ bình tĩnh thôi, cô ta mới vừa vào thang máy thôi, cô lên lầu trước.]
Úc Khả khả người luôn nằm bẹp dí mỗi khi diễn xong, than vãn rằng không thể cử động được nữa giờ đây bước chân như bay, hận không thể lập tức đến ngay tầng Lộ Sùng.
Không dễ dàng gì tới được tầng ba, cô đột nhiên nghe tiếng Hệ thống nhắc nhở: [Đừng để lộ mặt, nữ bốn vừa ra khỏi thang máy, giờ đang tìm số phòng của Lộ Sùng – Gõ cửa, gõ cửa rồi! ]
Theo âm thanh của Hệ thống, hành lang yên tĩnh cùng lúc đó vang lên tiếng gõ cửa.
Úc Khả Khả bên góc tường: Mèo con thăm dò.ipg
Tuy rằng khoảng cách có chút xa, nhưng cô vẫn có thể thấy bóng dáng một người đang gõ cửa một phòng nào đó.
Lộ Sùng hiển nhiên chưa ngủ, trong phòng vọng ra tiếng hỏi: ”Ai vậy?”
Tuy nhiên, vì nữ bốn không trả lời nên chẳng bao lâu, cửa vẫn mở ra.
Khi nhìn thấy là nữ bốn, Lộ Sùng hiển nhiên có chút kinh ngạc, nhưng vẫn giữ lịch sự đứng cở cửa mà hỏi: ”Đã muộn vậy rồi, cô có việc gì sao?”
”Lộ tiền bối, chuyện là như này”
Giọng của nữ bốn vốn đã nhẹ nhàng, bây giờ lại càng nhỏ nhẹ hơn: ”Ban ngày em có vô tình nghe qua chuyện mọi người cùng nhau thảo luận kịch bản, không biết em có thể gia nhập cùng mọi người không ạ?”
Úc Khả Khả: [Ồ wow, giọng điệu này khiến chị đây xương cũng mềm! Kích thích!]
Hệ thống tỏ vẻ nhất trí: [Phó đạo diễn cũng nói qua thích nhất giọng của cô ta mà.]
Úc Khả Khả thở dài một tiếng: [Đáng tiếc, Lộ Sùng khẳn định không thích.]
Lô Sùng nhướng mày, còn chưa kịp trả lời thì nữ bốn đã bẽn lẽn vén tóc tựa như đang xấu hổ.
Có lẽ là tính đến chuyện đi ngủ nên cô ta mặc đồ rất mát mẻ, mái tóc dài được vén ra sau, làm lộ ra cần cổ thon dài và bờ vai mịn màng.
Úc Khả Khả: [Thủ đoạn câu dẫn này, đã tiếp thu đã tiếp thu! trở về chị đây phải thử với nhân vật phản diện!]
Hệ thống: [???Cô nghiêm túc?]
Quý Cảnh Diệp, người đang đinh ninh rằng nhờ có bữa ăn nhẹ, Úc Khả Khả hẳn sẽ không càu nhàu nữa, đột nhiên nghe thấy lời này, sắc mặt đột nhiên cứng đờ. Thậm chí quên mất việc người không có ở đây, thân thể theo bản năng giật lùi về sau.
Mặc dù có nhiều chỗ không nghe được do tín hiệu truyền phát, nhưng Quý Cảnh Diệp đại khái cũng biết Úc Khả Khả đang làm gì thông qua cuộc trao đổi trước đó của họ. Vì vậy sau khi hiểu ra, mặt mũi anh ra tức đến tối sầm.
….Hay là dọn nhà nhỉ?
Cho dù có phải ngất đi vì dòng điện, ông đây cũng thật sự muốn cách thật xa cô ta.
Đang vô cùng nghiêm túc suy xét tính khả thi của vấn đề, anh ta chợt nghe được thanh âm cười nhẹ trong đầu: [Tất nhiên – là chị đây chỉ chém gió thế thôi. Việc đó là không đời nào không đời nào!]
Hệ thống: […..]
Lý – đang vô cùng lo lắng và nghĩ cách giải quyết vấn đề – tổng: ”…..”
Cảm thấy mình như một thằng hề.
Hệ thống mạnh miệng: [Còn không phải tôi lo cô bị nhân vật phản diện ném xuống biển, đến lúc đó lại mất công tôi phải tìm về sao.]
Úc Khả Khả soi mói: [Trước đây không lâu mi chả bảo anh ta là nhân vật phản diện tốt à, biết tuân thủ pháp luật. Thế mà giờ đã nhắc tới việc tìm xác chị đây rồi, đúng là cảm động lòng người quá mà.]
Hệ thống: [Đừng khách sáo, dù sao chúng ta cũng là đồng đội.]
Bên này, không phát hiện có người trong góc đang nghe lén, sau khi Lộ Sùng hiểu ra ý đồ của nữ bốn, sắc mặt lập tức tối sầm, ánh mắt cũng cố ý lờ đi.
Không chú ý tới vẻ lạnh nhạt của anh, nữ bốn vẫn tiếp tục nói: ”Đạo diễn hôm nay có khen chị Úc và chị Lê có tiến bộ rõ ràng, em cũng muốn nâng cao kỹ thuật diễn như các chị ấy, không muốn kéo chân sau cho đoàn phim. Cho nên mới mặt dày chút mong anh Lộ chỉ dạy đôi chút.”
”Không biết bây giờ anh Lộ có tiền lắm không?”
Cô ta tự nhận thấy ám chỉ đã quá rõ ràng, nên cũng có chút ngại ngùng mà cúi đầu xuống, sau đó thì nghe được giọng nói thờ ơ, nhàn nhạt: ”Không tiện.”
Nữ bốn tức khắc ngẩn ra: ”Sao, sao ạ?”
Lộ Sùng: ”Tôi nói, nếu cô thực sự muốn nâng cao kỹ thuật diễn, tôi khuyên cô vẫn nên là đi tìm Trữ Tuyết bọn họ luyện tập. Chị ấy rất giỏi, ngược lại là trong nhóm họ, tôi mới là người kéo chân sau.”
Nữ bốn: ”Nhưng, nhưng mà, chị Tuyết nhìn qua khó tính lắm, em không dám—”
”Đó là do chị ấy là kiểu ngoài lạnh trong nóng, cô xem chẳng phải Úc Khả Khả và Lê Hinh Nhuỵ cũng rất thích chị ấy đấy thôi.”
Không đợi cho nữ bốn kịp trả lời, Lộ Sùng đã trịnh trọng nói với cô ta: ”Sau mấy năm khổ luyện, hiện giờ trình độ của chị Tuyết so với trước khi giải nghệ còn tốt hơn. Chị ấy thực sự là một tấm gương đáng để học hỏi.”
”Đương nhiên, nếu cô cảm thấy ngại khi phải đi hỏi chị Tuyết, một số vai diễn trong các bộ phim trước đó chị ấy đã đóng [Hoa yêu], [Thanh liên truyện], [Thăng tiên,…]. Những vai diễn của chị Tuyết trong đó, thực sự đáng để học tập…
Nụ cười e thẹn ngượng ngượng trên mặt nữ bốn dần chuyển thành cứng ngắc theo từng lời thao thao bất tuyệt của Lộ Sùng.
Không phải chứ, anh có bệnh à? Mình đang có ý tự đề cử bản thân, anh ta lại còn ở đó đề cử lại mình học tập vai diễn của Trữ Tuyết???
Úc Khả Khả suýt nữa không nhịn được cười ra tiếng: [Ha ha ha ha, cái thao tác kì ba này, chị đây thực sự tin anh ấy đang thủ thân như ngọc chờ chị Tuyết rồi.]
Hệ thống: [Tôi đã bảo mà, ha ha ha ha!]
”Dạ vâng, em biết rồi, thật xin lỗi anh là em đã làm phiền rồi.” Nữ bốn nghiến răng nghiến lợi cắt ngang lời Lộ Sùng, sau đó cẩn thận vén lại che trước ngực, mỉm cười nói tạm biệt. ”Vậy giờ em về xem và nghiên cứu lại các vai diễn của chị Tuyết, làm phiền anh quá rồi.”
Không ngủ thì thôi, đến mức phải lôi Trữ Tuyết ra trước mặt mình khen đến mức ấy à!
Ha, cô còn có thể không biết kỹ năng diễn xuất của Trữ Tuyết lợi hại à, có bệnh!
Lộ Sùng cuối cùng cũng nở nụ cười: ”Không sao đâu, ngoài vài tác phẩm tôi vừa kể tên ra, chị Tuyết còn xuất hiện ở rất nhiều những bộ phim hay khác, nếu có phần nào cô không tìm được, có thể hỏi tôi.”
Nữ bốn: ”…..Vvâng.”
Cô không chút do dự xoay người, không khỏi trợn tròn mắt.
Nhìn thấy nữ bốn xoay người đi về hướng thang máy, Lộ Sùng không khỏi thở phào nhẹ nhõm đóng cửa lại. Úc Khả Khả còn chưa đã thèm mà thụt đầu về.
Nghĩ rằng đã không còn gì để hóng nữa, Úc Khả Khả vừa định về phòng để thưởng thức bữa tối thì chợt lại nghe Hệ thống nói: [Ế! Cô nữ bốn này còn chưa có ý định về, đang muốn gõ cửa phòng nam hai kìa!]
Úc Khả Khả:!!!
Cô đột ngột dừng bước, không khỏi hít hà cảm thán: [Vậy mà còn chưa từ bỏ nữa, này cũng quá là kiên trì đi.]
[Nhưng mà không cần đợi đâu, nam hai không có trong phòng.] Hệ thống tri kỷ bổ sung nửa câu sau [Nếu còn không về, bữa ăn của cô cũng nguội mất.]
Đã nói như vậy rồi, Úc Khả Khả cũng không còn gì phải lưu luyến nữa.
Thanh âm tiếng gõ cửa xa dần, cô lên lầu quay trở vào phòng, không khỏi tò mò hỏi: [Sao nam hai không có trong phòng vậy, chẳng lẽ anh ta cũng đi thảo luận kịch bản à?]
Vì tạm thời không có cảnh quay chung nào, nên cô cũng không quen thuộc lắm với người đóng vai nam hai này. Chỉ biết anh ta từng nhận được giải ”Nam phụ xuất sắc nhất”, nhưng mà phim nổi người không nổi. Điển hình của kiểu có thực lực nhưng không có danh tiếng.
Hệ thống: [Vậy thì không phải.]
Úc Khả Khả vừa tám vừa mở hộp đồ ăn, quả nhiên như quản lý Ngự Vị Hiên có nói, đồ ăn tuy hàm lượng calo không cao nhưng nhìn rất bắt mắt, đầy đủ sắc vị khiến người ta thấy mà thèm.
Cô nuốt nuốt nước bọt, cầm đũa gắp mà vẫn không quên chủ đề: [Thế anh ta chạy đi đâu vậy?]
Hệ thống: [Đi hẹn hò với vợ người ta.]
Úc Khả Khả: ”…..”
Úc Khả Khả:???
[Mi nói anh ta đi đâu cơ?] Cô cho rằng mình vừa nghe lầm, căng tai ra hỏi lại [Đi hẹn hò với phụ nữ đã có chồng á?]
[Ừm, cha này có đam mê chim chuột với phụ nữ có chồng. Hắn ta thích cảm giác kích thích khi hẹn hò mà chồng người ta không ở nhà.] Hệ thống giải thích [Hôm nay người ta gọi cho cha này, hắn ta tưởng mai không có cảnh quay nên vừa quay xong đã bí mật chạy tới.]
Úc Khả Khả tấm tắc hai tiếng: [Hay lắm, cha này làm vậy có khác gì Tào Tháo*]
(*trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Tào Tháo là người được biết đến với sở thích cưới vợ kẻ thù)
Hệ thống: [Cũng chịu, cha này chỉ thích đụng đến vợ người khác thôi.]
Úc Khả Khả lại tấm tắc ra tiếng, thậm chí chưa ăn xong mà đã cảm thấy no, cảm khái nói: [Hôm nay náo nhiệt thật!]
Hệ thống: [Công nhận, ngay cả nhân vật phản diện còn gọi đồ ăn cho cô, trùng hợp thật.]
[Há, mi nhắc nhở chị đây rồi.]
Úc Khả Khả như nghĩ đến điều gì đó, một bên thưởng thức mỹ thực, một bên móc điện thoại di động ra, tìm đến Wechat của Quý Cảnh Diệp, nhấp vào giao diện trò chuyện bắt đầu gõ chữ.
Vì thế, đang ở trong phòng trận địa sẵn sàng đón quân địch Quý Cảnh Diệp, đột nhiên nhận được một danh sách dài các tin nhắn.
Vẫn chưa xem mà đã cảm thấy đau mắt, lại nhìn tên người gửi đến từ Úc Khả Khả.
Anh ta cười lạnh sau đó trực tiếp tắt điện thoại.
Một lúc sau, Quý Cảnh Diệp không biết Úc Khả Khả lại đang làm gì, anh ta không khỏi khe cau mày khi không còn nghe thấy thanh âm của cô trong đầu nữa.
Sau cùng, dù biết là cô ta không nói được điều gì tử tế, nhưng không thể không thừa nhận anh ta cũng có chút tò mò không biết cô ta nhắn những gì.
Anh ta nhàn nhạt cụp mắt, sau khi đọc lướt qua thì phát hiện đó là một bài văn ”thâm tình” ngắn khoảng 500 chữ, lập tức hối hận vì sao mình lại lãng phí thời gian.
Úc Khả khả sử dụng khả năng miệng lưỡi nhiệt tình và thẳng thắn hàng ngày, lưu loát mà miêu tả rằng bản thân đã nhận được bữa khuya, hơn nữa biết được anh đã đặc biệt đặt cơm cho cô, biết rằng anh vẫn luôn để tâm đến mọi chuyện của cô.
Cô tỏ vẻ mình rất rất cảm động, đồng thời bày tỏ mình cũng rất nhớ hắn, nên đã đặc biệt trả lời lại bằng bài văn cảm xúc ”thâm tình” 500 chữ để truyền tải nỗi nhớ sâu sắc khi lâu ngày xa nhau của hai người.
Quý Cảnh Diệp: ”….”
Nghĩ đến cô vừa mới chân trước cùng Hệ thống tranh luận xem là ai đặt bữa, đảo mắt đã không biết xấu hổ mà thề son sắt ”Trong lòng anh ta quả nhiên có cô”. Anh cố gắng xem nhẹ đôi tai đang nóng bừng của mình, mắt không thấy tâm không phiền mà để điện thoại ra xa, môi mỏng nhẹ nhấp.
—Cái gọi là ”cảm động và nhớ nhung” của cô anh ta không cảm nhận được, nhưng lại phát hiện ra da mặt của cô ngày càng dày.
( 2389 từ – 03/11/23)