Cứu Vớt Nhân Vật Phản Diện Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa - Chương 13
Mặc dù ban đêm không ngủ được vì đói, nhưng Úc Khả Khả rất nhanh đã bị Hệ thống dỗ vào giấc ngủ với một danh sách món ăn trong mơ.
Hoàn toàn không biết có người vì cô trằn trọc mất ngủ mà cũng mất ngủ đến nửa đêm.
Ngày hôm sau thức dậy, cô ủ rũ muộn phiền, khi ăn cơm cũng không dám chọc chọc nhát được nhát không như hôm qua nữa.
Nhưng mà, vất vả thật sự được đền đáp, lần này quay mấy cảnh so với hôm qua, căn bản không vượt qua quá hai lần đã thông qua thuận lợi.
Mà đoàn làm phim, vốn hôm qua còn kinh ngạc khi Úc Khả Khả không kéo chân sau, không ngờ hôm nay còn tiến bộ hơn. Dù sao thì nhờ vậy mà bọn họ cũng quay thuận lợi hơn. Vì vậy, ngay cả đạo diễn Chu luôn nghiêm túc cũng không khỏi nở nụ cười, lớn tiếng hỏi: ”Tối qua sau khi trở về, có đặc biệt luyện tập thoại đúng không?”
Úc Khả Khả mỉm cười gật đầu: ”Chị Trữ Tuyết tối qua đã dạy cháu và Hinh Nhuỵ rất nhiều.”
Lê Hinh Nhuỵ cũng vội vàng cùng gật gật đầu.
Chu đạo ngạc nhiên nhìn Trữ Tuyết, động viên nói: ”Các cô có lòng nỗ lực là tốt, cũng may mà có Trữ Tuyết chịu chỉ dạy nữa, vậy nên phải cố gắng lên.”
Trữ Tuyết nhàn nhạt nói: ”Đó là do các em ấy chịu cố gắng học hỏi, cộng thêm thiên phú nên là một chút là thông(hiểu).”
Lộ Sùng cũng cười: ”Sớm biết vậy tôi cũng theo tới rồi. Giờ ngược lại xem, cảm giác mọi người diễn đều đặc biệt ăn ý, lần này tính ra là tôi kéo chân sau mất rồi.”
Trữ Tuyết: ”Tối nay chị vẫn cùng các em ấy đối diễn, em có muốn tới nữa không?”
Lộ Sùng khựng lại, mắt thường cũng có thể nhận ra đôi mắt anh ta sáng lên, lại còn nghiêm túc hỏi: ”Có phiền mọi người không?”
”Chị thì không sao.” Trữ Tuyết nhìn về phía Úc Khả Khả: ”Khả Khả, Hinh Nhuỵ hai em cảm thấy sao?”
Úc Khả Khả cùng Lê Hinh Nhuỵ đương nhiên là không có ý kiến gì, cứ thế mà quyết định như vậy.
Thấy các diễn viên đều nỗ lực như vậy, trong lòng đạo diễn Chu rất vui, nghiêng đầu cùng bạn nối khố-phó đạo diễn nói: ”Tôi thấy không khí đoàn phim lần này rất tốt. Có lẽ có thể tiết kiệm được không ít thời gian. Nếu phim sau đều có thể như vậy thì tốt rồi.”
Như những lần đóng phim trước đó, bầu không khí của cả đoàn chưa bao giờ hài hòa như vậy. Có rất nhiều chuyện như chơi đại bài*, tranh giành vị trí diễn**, kháy khỉa nhau không ít, mặc dù Chu đạo cũng rất ngán ngẩm mấy thể loại này, nhưng ông cũng không thể làm gì được. Vốn tưởng lần này cũng vậy, nhưng không ngờ lại nhận được bất ngờ ngoài ý muốn.
(*chơi đại bài: kiểu như mấy ng nổi tiếng nhất đoàn(thường là nam nữ chính) hoặc mấy nam nữ phụ có chống lưng to hay cố tình đến muộn để cả đoàn chờ, hoặc đưa ra nhiều yêu sách vô lý, làm quá mọi chuyện lên. ** tranh giành vị trí diễn: có thể hiểu ở đây là kiểu lúc hơn 2 diễn viên trở lên diễn cùng một cảnh thì những người đóng nhiều phim, cáo già hơn hay có ý cố xoay người che máy quay để ng đối diện bị che mất, từ đó thì cảm giác cảnh đó mình là nhân vật trung tâm ấy)
”Đúng vậy, tôi hôm qua vẫn còn lo rằng cô Úc kia không diễn được, sau đó tức giận bỏ chạy thì phải làm sao bây giờ.”
Biết là đang nói đến Úc Khả Khả, phó đạo diễn bất động thanh sắc mà liếc Úc Khả Khả, cười cười tỏ vẻ tán thành: ”Không ngờ mọi chuyện lại đều thuận lợi, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.”
Chu đạo thấu hiểu mà vỗ vỗ vai anh ta: ”Vất vả cho cậu rồi.”
Úc Khả Khả bên này nhìn như đang cùng Trữ Tuyết thảo luận kịch bản, nhưng trên thực tế dư quang luôn lặng lẽ chú ý liếc về phía này.
Sau khi nhìn thấy một màn này, trong lòng cô không khỏi chợt nảy ra một nghi vấn: [Để mà nói, tôi cảm thấy Chu đạo diễn là người khá chính trực, vậy ông ta có biết vụ tiềm quy tắc của vị phó đạo diễn kia không?]
[Tất nhiên là không biết.] Hệ thống giải thích: [Phó đạo diễn thực ra là cộng sự nhiều năm của Chu đạo, cho nên ông ấy rất tin tưởng anh ta, ngoại trừ vai chính, những vai phụ còn lại ông ấy đều giao cho Phó đạo diễn tuyển chọn.]
Chu đạo sợ là sẽ không thể ngờ được anh ta lại lợi dụng lòng tin của ông ấy để dụ dỗ các diễn viên tham gia loại giao dịch này, để họ phải chịu quy tắc bất thành văn là chịu quy tắc ngầm mới nhận được mấy vai diễn không quan trọng này.]
Cô đột nhiên tha thứ cho Chu đạo-người đã không cho cô ăn thịt, dù sao so độ thảm, cô cũng không có thảm như ông ấy!
Đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng Chu đạo:?
Kết thúc cảnh quay ngày hôm đó, mọi người trở về khách sạn, bởi buổi sáng đã hẹn trước, mấy người cùng nhau đến phòng Trữ Tuyết tập đối diễn.
Đợi khi luyện tập kết thúc, trời lúc này đã rất muộn.
Sau khi tạm biệt mọi người, Úc Khả Khả đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ số lạ. Sau khi kết nối, bên kia truyền đến một giọng nữ nhiệt tình nhưng lịch sự: ”Xin hỏi, đây có phải cô Úc không?”
Úc Khả Khả: ”Đúng vậy, Cô là?”
”Tôi là quản lý của nhà hàng Ngự Vị Hiên, bữa khuya cô đặt hiện đã giao đến. Bởi vì quầy lễ tân cần xác nhận thân phận, chúng tôi hiện đang ở trước của khách sạn, hy vọng cô có thể giải thích một chút tình huống ở đây với ạ.”
Tuy rằng giọng điệu bên kia rất khách sáo, nhưng mà người nghe xong toàn bộ Úc Khả Khả – vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trên đầu không khỏi hiện lên một dấu chấm hỏi: [Chuyện gì vậy, tôi gọi bữa tối lúc nào vậy? Không phải ở gần đây không có giao đồ ăn sao? Nếu có thể giao đồ ăn, liệu tôi có thể đói như hôm qua sao?]
Hệ thống vừa đi kiểm tra: […Kỳ lạ, Ngự Vị Hiên vốn là một nhà hàng cao cấp nổi tiếng, khoảng cách với nơi này cũng đến hàng chục km, vả lại còn không nhận ship đồ ăn.]
Úc Khả Khả: [Vậy nên không thể tra được là ai đặt đồ ăn?]
Hệ thống: [Bọn họ chắc là biết đấy, chẳng phải cô đi hỏi một chút là rõ sao? Chẳng qua, người có tài lực có thể khiến quản lý phải chạy lại đây, chắc không phải là vai phản diện đi?]
[?] Úc Khả Khả phản ứng đầu tiên là không có khả năng, cạn lợi mà trợn trắng mắt: [Tỉnh, tỉnh đi. Không nhìn cột giá trị hắc hoá đen ngòm đây à, mi đang nằm mơ phỏng?]
Hệ thống: [Vậy cô nghĩ là ai nữa, Quý Lăng Hàn?]
Úc Khả Khả: […..Đừng có nói chuyện quỷ quái đêm khuya nữa đi.]
Mặc dù còn chưa hiểu rõ tình hình, nhưng người của Ngự Vị Hiên cũng đã tới, không thể để họ đợi lâu, cô vội vàng nói: ”Xin lỗi, tôi nhất thời chưa hiểu rõ ra sao, xin đợi tôi một chút.”
Bên kia thái độ cực kỳ chu đáo: ”Không sao, chúng tôi có thể giao lên.”
”Không cần đâu, không cần đâu.” Úc Khả Khả uyển chuyển cự tuyệt: ”Thôi để tôi đi xuống cho, bây giờ tôi đã đến thang máy rồi.”
Nếu để bọn họ giao lên, khẳng định phải đi qua phòng của người khác, vậy không phải đang thông báo cho mọi người cô đang ăn khuya à?
Bên kia dường như chần chờ một lát, sau đó vẫn lễ phép đáp lời: ”Vâng, vậy làm phiền cô rồi.”
Chờ sau khi Úc Khả Khả xuống dưới thì gặp ngay vị quản lý Ngự Vị Hiên lịch sự tươi cười với mình: ”Cô Úc, đây là phần ăn khuya của cô.”
Úc Khả Khả nhận lấy, sau lại hỏi: ”Tôi có thể biết là ai đã đặt không?”
Vị quản lý hơi sửng sốt một chút, tựa hồ rất kinh ngạc cô lại không biết chuyện này, nhưng rất nhanh sau đó đã phản ứng lại: ”Là anh Quý đã đặt cho cô, nghĩ cô ở bên này nhất định rất vất vả, lại khó đặt đồ ăn ngoài, nên đặc biệt kêu chúng tôi giao đồ ăn qua đây.”
Có lẽ vì lo lắng cô không nhận nên còn đặc biệt giải thích: “Bữa tối được đầu bếp của chúng tôi đặc biệt chuẩn bị đầy đủ dinh dưỡng, vừa ngon lại tốt cho sức khỏe, lượng calo không cao, cô có thể thoải mái dùng.”
……anh Quý, là anh Quý nào?
Quý Khả Khả cân nhắc một chút lại thăm dò: ”Vì vậy, hẳn là Quý Cảnh Diệp đi?”
Hệ thống: [Tôi cũng nghĩ như vậy, với địa vị của Quý Lăng Hàn bây giờ, còn chưa đến mức có thể khiến quản lý của Ngự Vị Hiên phải cách hàng chục km đến đây giao bữa khuya cho cô.]
[Có thể là—]
Hệ thống vừa định cùng cô phân tích lý trí từng chút một, nhưng mà lời mở đầu vừa ra khỏi miệng thì Úc Khả Khả liền cảm khái: [Chứng tỏ trong lòng anh ta có tôi.]
Hệ thống chậm rãi đánh ra một dấu chấm hỏi: [? ]
[Chị đây đã bảo mà, cùng anh ta bồi đắp tình cảm cả buổi cuối cùng cũng có hiệu quả.] Úc Khả Khả logic trước sau như một tự tin với bản thân, nói có sách mách có chứng, [Điều này đã chứng minh phương thức cứu rỗi của chị đây là đúng, mi xem, mới ở chung một buổi sáng đã khiến anh ta đã chú ý tới rồi.]
Hệ thống luôn cảm thấy có gì đó không đúng: [Nhưng mà chuyện này quá trùng hợp——]
Úc Khả Khả: [Anh ta thậm chí còn biết chị đây đóng phim vất vả, gần đây lại không có chỗ nào gọi cơm, vì vậy mà ăn không ngon ngủ không yên, nên mới cố ý kêu Ngự Vị Hiên cho người đem đồ ăn khuya tới. Anh ta đúng thật là người tốt!]
Hệ thống: [……Tôi đây chỉ thấy là cô đói đến váng đầu hoa mắt, bị phần bữa khuya này mua chuộc mà thôi.]
Úc Khả Khả mặt không đổi sắc: [Vậy mi thử nói xem cái gì logic hơn đi.]
Hệ thống: [Mặc dù…..nhưng mà….]
”Đúng rồi, đây là thông tin liên lạc của tôi.” Nghĩ đến cái gì đó, quản lý của Ngự Vị Hiên đưa danh thiếp qua, ”thời gian tiếp theo, đều là tôi sẽ đưa cơm khuya đến. Ngoài ra, trừ bữa khuya ra thì bữa tối cũng được đặt ở bên trong.”
”Vì vậy nếu cô Úc có muốn ăn gì có thể nhắn trước, cũng tiện để tôi giao đến.”
”Được thôi.” Úc Khả Khả nhận lấy, chân thành nói lời cảm ơn ”Vất vả cho cô quá rồi, xa như vậy vẫn phải giao đến.”
”Không có gì.” Quản lý mỉm cười thẳng thắn: ”Dù sao để nhận giao phần đồ ăn trong thời gian này, anh Quý đã trả gấp ba lần tiền lương cho chúng tôi, nên thực sự không cảm thấy vất vả.”
Úc Khả Khả nhân cơ hội xác nhận lại: ”Vậy ra đây là do Quý Cảnh Diệp đặt sao?”
Nụ cười của người quản lý đông cứng lại, chị ấy vô thức liếc nhìn cô với vẻ mặt kỳ lạ, như thể đang hỏi: Chả lẽ còn có anh Quý nào khác à?
—–Ngài đây là có bao nhiêu anh Quý?
”…..Xin lỗi, là do tôi không nói rõ ràng, không sai, là anh Quý Cảnh Diệp.” Sau khi ý thức được chuyện gì, cô ho nhẹ một tiếng.
”Vậy chúng tôi cũng không tiếp tục làm phiền cô Úc nữa, chúc cô dùng bữa vui vẻ.”
Nhìn theo người của Ngự Vị Hiên rời đi, Úc Khả Khả lúc này mới xách theo bữa khuya của mình, len lén chuẩn bị vào thang máy thì nghe thấy hệ thống nói: [Cô hiện giờ tốt nhất đừng nên vào thang máy, mở cửa cái là đụng mặt nữ bốn ngay.]
Hệ thống: [Cô ta muốn đi gõ cửa phòng Lộ Sùng.]
Úc Khả Khả:!!!
Tâm tình ăn dưa của cô tức khắc rục rịch.
———
Tác giả có lời muốn nói: Máu của động vật thích ăn dưa động rồi!
(2249 từ – 18/08/23)