Cứu Vớt Nhân Vật Phản Diện Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa - Chương 12
Mặc dù không biết tại sao hệ thống lại nói như vậy, nhưng nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương cùng mong chờ của Lê Hinh Nhuỵ, Úc Khả Khả ngẫm nghĩ một chút, thờ ơ gật gật đầu.
Lê Hinh Nhụy lập tức lộ ra nụ cười rạng rỡ, ngay cả Úc Khả Khả tâm tư không đặt ở cuộc trò chuyện lúc này cũng không khỏi nhìn nhiều thêm hai lần, cảm thấy tâm hơi động.
Không hổ là ánh mặt trời nhỏ trong lòng nam chính, cười rộ lên có khi còn toả nắng hơn mặt trời.
Vào buổi tối sau khi trở về khách sạn, Úc Khả Khả cùng Lê Hinh Nhuỵ vừa bước vào thang máy thì bắt gặp ngay Trữ Tuyết và Lộ Sùng.
Sau khi nhìn thấy hai cô gái, Trữ Tuyết không khỏi hơi lộ chút ngạc nhiên hỏi: ”Hai em không phải buổi chiều chỉ có một cảnh thôi sao, sao đến giờ mới trở về thế?”
Úc Khả Khả bất động thanh sắc đưa mắt liếc qua hai người họ, cười tủm tỉm nói: ”Cũng tại kỹ thuật diễn xuất của tụi em chưa tốt lắm, muốn rèn luyện thêm nên ở lại để học hỏi thêm ạ.”
Trữ Tuyết gật đầu đồng ý: ”Nỗ lực nhiều chút là tốt, cuối cùng nhất định sẽ nhận hồi báo.”
”Em cũng nghĩ như vậy ạ.” Úc Khả Khả rất tự nhiên hỏi tiếp: ”Chị Tuyết và anh Sùng đây là vừa mới hoàn thành cảnh quay về ạ?”
Cách xưng hô của cô trong vô thức mà trở nên thân mật hơn, thêm vào đó còn cười lên, nụ cười ngọt ngọt ngào ngào, khiến Trữ Tuyết vốn là một người khó thân với người khác cũng không cảm giác được chút mạo phạm nào.
Chị có hơi giật mình, hơi lắc đầu: ”Mọi người cũng biết rồi đấy, chị chỉ vừa mới quay lại màn ảnh nên có đôi chỗ thấy chưa quen, luôn cảm thấy hôm nay biểu hiện chưa tốt. Chị nghĩ có thể là phần hiểu biết về nhân vật có vấn đề nên đến nhờ Lộ Sùng chỉ dạy chút.
Người vẫn luôn im lặng nãy giờ Lộ Sùng lúc này mới lên tiếng, cười cười nhấn mạnh: ”Chị Tuyết chị cũng đánh giá quá thấp bản thân mình rồi. Hôm nay kỹ thuật của chị suýt nữa đã nghiền áp khiến em không đuổi kịp theo rồi. Chúng ta chỉ là đang thảo luận cùng học hỏi thôi, không tính là dạy bảo gì cả.”
Trữ Tuyết: ”Sự thấu hiểu về các nhân vật của em thực sự tốt hơn chị.”
Lộ Sùng không nhịn được cười.
Úc Khả Khả [Chà chà, người đàn ông đang yêu thầm]
Hệ thống: [Trông khoé miệng kia sắp cười ngoác đến mang tai rồi!]
Trữ Tuyết nói xong, đột nhiên nhớ đến một chuyện, nói: ”Chị nhớ rõ ngày mai chúng ta sẽ có cảnh đối diễn, chị vừa lúc cũng muốn xem lại kịch bản, nếu bọn em cần thì có thể đến phòng chị cùng luyện tập thoại.”
Lê Hinh Nhuỵ sửng sốt, theo bản năng hỏi: ”Thật ạ? Thật sự được à chị?”
Cảm thấy chính mình quá đường đột, Trữ Tuyết giải thích: ”Không tiện thì thôi không sao, chị chẳng qua cảm thấy luyện thoại đối với bọn em cũng tốt, để bọn em càng hiểu sâu về nhân vật trong kịch bản hơn.”
Lê Hinh Nhuỵ vội vàng xua tay, vừa định giải thích lại chợt nghĩ đến gì đó, quay đầu nhìn Úc Khả Khả.
Dù sao trước đó cô cũng là người chủ động hỏi Úc Khả Khả, vì vậy đương nhiên giờ phải hỏi xem ý kiến của cô ấy đã.
”Làm sao mà có chuyện không tiện ạ? Chỉ là em vẫn còn đang cảm thấy thụ sủng nhược kinh, không ngờ tới có ngày sẽ được chị Trữ Tuyết gọi tập thoại chung.” Úc Khả Khả đương nhiên là cười tủm tỉm đồng ý rồi: ”Chị Tuyết đây là đang cố tình cho bọn em cơ hội học hỏi, bọn em đều hiểu, đương nhiên là nhất trí đồng ý rồi ạ.”
Lê Hinh Nhuỵ nhè nhẹ thở phào, vội gật đầu đồng tình.
Trữ Tuyết vốn khá yêu thích với hai cô gái nhỏ luôn cố gắng nỗ lực, lúc này ấn tượng về họ lại càng tốt hơn. ”Chị thực sự cũng không tốt như bọn em nghĩ, nhất định sẽ có khuyết điểm, chỗ chưa đúng. Nếu bọn em thấy có vấn đề gì thì phải nói ra ngay, chúng ta cùng nhau thảo luận lại.”
Vì phòng của tất cả mọi người ở khác tầng nhau, vậy nên khi thang máy mở ra, Trữ Tuyết dẫn hai cô gái nhỏ bước ra. Lộ Sùng mỉm cười nhẹ vẫy tay chào bọn họ.
Úc Khả Khả: [Nhìn cái ánh mắt kia đi, thật là không thể nhẫn tâm mà.]
Hệ thống: [Vì vậy nên cô dứt khoát quay người không nhìn?]
Úc Khả Khả: [Đây chỉ là chút lòng thương hại cuối cùng thôi, mi nghĩ anh ta dám nói ra sao?]
Cửa thang máy vừa đóng lại, Lộ Sùng vừa thở dài vừa không nhịn được hắt xì một cái.
Ai đang nhắc mình à?
————
Trữ Tuyết có yêu cầu rất khắt khe về kỹ năng diễn xuất, nếu có gì không đúng cô ấy nhất định sẽ thẳng thắn chỉ ra, làm lại cho đến khi đạt mới thôi. Tuy nhiên, cô lại không giữ kinh nghiệm cho riêng mình mà lại hào phóng dạy họ kỹ năng diễn xuất và những gì mình đã đúc kết được.
Úc Khả Khả với Lê Hinh Nhuỵ đương nhiên là được lợi rất nhiều.
Sau khi thử đối diễn vài lần, sắc mặt Trữ Tuyết dịu lại: ”Đã tiến bộ kha khá rồi, các em đúng là rất có năng khiếu. Nếu thực sự thích diễn xuất, hy vọng các em giữ được tình yêu này, đừng dễ dàng từ bỏ, vì bất kể chuyện gì cũng không đáng.”
Trước mặt đàn chị quá có khí thế, Lê Hinh Nhuỵ không khỏi có chút rụt rè, cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là theo bản năng ngồi thẳng người gật đầu: ”Vâng, cảm ơn chị nhắc nhở.”
Úc Khả Khả: [Đây hẳn là đang nghĩ đến chuyện của chính mình, không nhịn được cảm khái, mới đặc biệt nhắc nhở?]
Hệ thống: [Trữ Tuyết lúc trước đang ở trên đỉnh sự nghiệp nhưng lại vì tin tưởng chồng trước, vì tình yêu từ bỏ sự nghiệp, thật sự rất đáng tiếc.]
[Cho nên a, mặc kệ lời nói của đám đàn ông lúc đó có thật tình bao nhiêu, cũng nhất định không được từ bỏ sự nghiệp của bản thân.]
Úc Khả Khả cũng thổn thức: [Chị ấy quả thật là người tốt, đáng tiếc thật. Nhưng mà không sao, cũng may giờ thanh tỉnh, trở về đường đua sự nghiệp cũng không muộn, nhất định sẽ càng nổi tiếng.]
”Bọn em nhất định sẽ nhớ kỹ, cảm ơn chị Tuyết nhắc nhở.” Úc Khả Khả vừa nói vừa cười thật ngọt với Trữ Tuyết: ”Hôm nay đã phiền chị nhiều rồi ạ, bọn em học hỏi được rất nhiều. Nếu được, không biết sau này tụi em có thể tiếp tục học hỏi chị được không ạ?”
Cảm giác ở cùng bọn họ rất hợp nhau, Trữ Tuyết dĩ nhiên là vui vẻ, gật gật đầu, sau đó đích thân tiễn hai người họ ra cửa.
Sau khi ra khỏi cửa, Úc Khả Khả nghe rõ ràng tiếng thở phào nhẹ nhõm của Lê Hinh Nhuỵ.
Cô quay đầu liếc qua, Lê Hinh Nhụy thấp giọng giải thích: ”Vừa rồi em không dám nói nhiều trước mặt chị Tuyết, không biết sao lại cảm thấy có chút sợ.”
Trữ Tuyết mang đến cho người khác cảm giác khó gần, đặc biệt là khi trên mặt chị ấy không có chút biểu cảm nào, càng khiến người ta phải e dè khi tiếp xúc. Nếu phải miêu tả cảm giác ấy là thế nào, có lẽ là giống như gặp chủ nhiệm lớp vậy.
Nhưng Úc Khả Khả lại khác, cô ấy gọi ”chị Trữ Tuyết” rất tự nhiên, không chỉ nói cười thoải mái mà còn chủ động kéo cô theo, thậm chí cuối cùng khiến cô cũng gọi ”chị” trong vô thức!
Lê Hinh Nhuỵ – người không giỏi trong việc giao tiếp kết bạn không khỏi cảm thấy nể phục: ”Vẫn là chị Úc lợi hại, mặc dù em biết chị Tuyết không khó gần, nhưng em cũng không thể tỏ ra thoải mái như vậy.”
Úc Khả Khả nghĩ nghĩ: ”Có thể là tôi rối loạn lo âu xã hội* đi.”
Thật sự – rối loạn lo âu xã hội(mức độ nhẹ) – Lê Hinh Nhuỵ:?
Chị đừng lừa em, rối loạn lo âu thực sự không phải như vậy đâu!
Tuy rằng ấn tượng trước đó của cô về Úc Khả Khả là một người không thích giao tiếp với người khác, miễn cưỡng có thể có chút dính líu đến cụm từ kia, nhưng bây giờ — tuyệt đối không có khả năng!
Lê Hinh Nhuỵ trong lòng gào thét, nhưng khi đối mắt cùng cặp mắt trong veo như nai con của Úc Khả Khả, cuối cùng vẫn nhịn xuống, khô khan tiếp lời: ”Ra vậy, chị Úc cũng bị chứng rối loạn lo âu xã hội…”
”Ồ, ý tôi là loại khủng bố xã hội kia cơ”. Úc Khả Khả chậm rãi nói: ”Dù sao thì tôi da mặt cũng rất dày.”
Lê Hinh Nhuỵ vô cùng chấn động: Có người có thể thản nhiên như vậy nói mình da mặt dày sao? Đây là sự khác biệt của lo âu xã hội với khủng bố xã hội à?
*giải thích chút, đoạn này chị Úc chơi chữ khi nói ấy mn: lúc đầu bả chỉ nói 社恐(shè kǒng), nên lúc ấy bà Nhuỵ mới hiểu lầm là đang nói đến từ viết tắt của 社交恐惧( shè jiào kǒng jù): rối loạn lo lắng(lo âu) xã hội. Nhưng ai ngờ ý bả Úc muốn nói là 社交恐怖( shè jiào kǒng bù): khủng bố xã hội:)))
…….Học, học được rồi!
Mặt cô đỏ lên trông thấy, học đi đôi với hành hỏi: ”Vậy, vậy khi chị tìm chị Tuyết xin chỉ bảo thì em cũng có thể cùng đến nghe phải không ạ, chị,..chị Úc?”
Úc Khả Khả tuỳ ý nói: ”Chị Tuyết vốn là mời cả hai chúng ta mà.”
Lo lắng sẽ bị từ chối, vốn đang khẩn trương đến nín thở Lê Hinh Nhuỵ tức khắc thả lỏng thở ra một hơi, nở một nụ cười rạng rỡ.
Úc Khả Khả rất muốn giơ tay che mắt: [Aizz, chói mắt quá]
Hệ thống muốn nói lại thôi: […]
—-Đêm đó,
Phần tử khủng bố xã hội vui sướng ăn dưa cả ngày, cuối cùng cũng chịu báo ứng.
Úc Khả Khả đột nhiên mở mắt, ngây người nhìn trần nhà đen kịt một hồi, không khỏi ngồi dậy khe khẽ thở dài: [Haizzz]
Hệ thống: [Ngủ không được, cần tôi kể chuyện cho cô không?]
Úc Khả Khả thong thả bổ sung nốt câu trước: [….thật đóiii]
Lần đầu tiên hoạt động nhiều tiêu tốn hết năng lượng, vậy mà chỉ được ăn ”cỏ”, huhu loại uỷ khuất này cô chịu không nổi!
Hệ thống: [Đến giờ này rồi, hơn nữa gần đây cũng không có quán ăn nào cả, cô vẫn nên nhẫn nhịn một chút đi.]
Úc Khả Khả: [Mi nghe tiếng bụng chị đây đi, nói nhẫn là có thể nhẫn được sao?]
[…Tự dưng muốn ăn thịt nướng BBQ ghê, không thì lẩu cũng được… À, hôm nay đang là thứ Năm điên cuồng, không thì làm cái Hamburger đi]. Úc Khả Khả nuốt nuốt ngụm nước miếng, niệm niệm tiếp: [Thịt cừu hấp, tay gấu hấp, đuôi hưu hấp, vịt quay,…]
Hệ thống: [……….]
Hệ thống: [Đừng niệm nữa, CPU của tôi cũng muốn nóng lên rồi!]
……….
Cùng lúc đó, tiểu khu Vân Vực
Cuối cùng sau khi đã cố gắng thích nghi với âm thanh rè rè trong đầu Quý Cảnh Diệp – vừa mới thiếp đi, đột nhiên bị đánh thức bởi giọng nói rên rỉ trong đầu: “…..”
Hắn vô cảm xoa xoa thái dương, sau khi đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, Quý Cảnh Diệp-người chưa từng có bất kỳ dao động tình cảm nào, thế nhưng môi mỏng hơi nhếch lên, hiếm khi sinh ra tâm lý trả thù ”Đáng đời.”
Ha, cô ta cũng có ngày này.
Nhưng mà, khi hắn đang thuần thục giả vờ không nghe thấy âm thanh oán hận trong đầu thì không ngờ sau đó là một loạt tên các món ăn: [sườn kho, vịt kho, gà sốt cay, thịt xông khói——]
Cũng cảm thấy CPU mình đang nóng dần lên Quý Cảnh Diệp: ”…..”
Úc Khả Khả nữ nhân này đúng là có độc, tâm tình tốt quấy rầy hắn, tâm tình không tốt cũng quấy rầy hắn?
————
Tác giả có lời muốn nói: Úc Khả Khả: người giảm cân nào có ai không phát điên?
Chà chà, như vậy mà giá trị hắc hóa còn không tăng. Thừa nhận đi, trong lòng Quý tổng có cô ấy rồi ha!
Quý tổng: Đây là bị quấy rầy đến chai lì rồi.
(2205 từ – 18/08/23)