Cứu Vớt Nhân Vật Phản Diện Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa - Chương 10
Dưới sự cám dỗ của ”ruộng dưa màu mỡ”, Úc Khả Khả không chút do dự, dứt khoát lựa chọn tiếp nhận vai diễn này.
Sau khi hớn hở cùng người đại diện sắp xếp lịch trình, cô cùng người trợ lý của mình vội vàng thẳng hướng đến sân bay bay tới thành phố phía Nam nơi đoàn phim làm việc.
Trong khi Úc Khả Khả bận rộn tìm cái bịt mắt thì người trợ lý nhỏ đã sớm lén quan sát cô không ít lần.
Khuôn mặt của cô ấy trông giống y như trong ảnh, thực sự là một người đẹp rất thu hút mắt nhìn người khác. Chị Trương cũng đã từng nói qua, chẳng qua là cô ấy quá mức ”Phật hệ”, chứ nếu không với cái khuôn mặt này trong giới, chỉ cần tuỳ tiện đi nagng qua thôi cũng để lại tên tuổi không nhỏ rồi.
Nhưng trợ lý nhỏ luôn cảm thấy, Úc Khả Khả trước mắt này và Úc Khả Khả đã nghe qua không quá giống nhau.
So với sự dịu dàng và hướng nội thể hiện trong ảnh, khí chất của cô ấy giống như kiểu thong dong, tự tại bình thường hơn. Chỉ cần đứng một chỗ thôi đã có một sức hút vô hình đặc biệt bắt mắt.
Nghĩ đến khoảnh khắc chào hỏi vừa rồi, cô ấy mỉm cười với mình, trợ lý nhỏ không cẩn thận bị nụ cười kia chạm đến tận tim, không khỏi có chút đỏ mặt.
Người như vậy, nói cô ấy vô tâm với sự nghiệp thì có thể hiểu được, chứ nói cô ấy yêu đương đến mất trí,….
Nhưng mà, chị Trương lại rất chắc chắn.
Ví như Úc Khả Khả chân trước vừa nói mình thực sự nghĩ thông rồi, chân sau đã tự vả mặt mà đòi nhận vai diễn cho bằng được. Mặc dù cô ấy đã thề rằng mình chỉ bởi vì thích nhân vật này nên mới muốn nhận, nhưng chị quản lý căn bản không tin mấy cái lí do lí trấu của cô.
—Sự uy tín của cô ấy đã bị chính mình đánh về số âm rồi.
Tuy nhiên, vì nghệ sĩ của mình cuối cùng cũng biết cúi đầu nhận lỗi, hơn nữa so với trước đây, lần này đúng là thay đổi rất lớn. Chị quản lý tức giận đã lâu nhưng vẫn nhẫn nhịn.
Sau đó nữa thì vội vội vàng vàng sắp xếp người trợ lý nhỏ cô đây để nhìn chằm chằm cô ấy mọi lúc mọi nơi.
(*”cô”: ý là người trợ lý đang tự xưng là bản thân trong lòng, còn ”cô ấy” là nói Úc Khả Khả)
Nghĩ đến đây, tiểu trợ lý rốt cuộc cũng có thể cảm nhận được sự bất lực ”hận rèn sắt không thành thép” của chị Trương khi dặn dò.
Cô không khỏi thở dài cảm khái.
Nhưng duy chỉ có một điểm….
Tiểu trợ lý lo lắng nghĩ: vì vậy những gì chị Trương dặn phải chú ý kĩ, một khi cái vị họ Quý kia mà đến thăm ban sẽ mang luôn cả não của Úc Khả Khả đi, nhưng rốt cuộc vị họ Quý nào mới được cơ chứ?
Anh ta thậm chí còn không xứng có một cái tên sao? Rồi lỡ mà đến lúc đó cô nhận nhầm thì phải làm sao?
Thông qua Hệ thống nên đã biết những gì chị quản lý dặn dò tiểu trợ lý, Úc Khả Khả vốn cũng chẳng muốn để ý, chỉ là đến khi cảm nhận được tầm mắt của tiểu trợ lý, cô không khỏi thở dài: [Mi nói xem, người thật thà như chị đây luôn thích nói lời thật lòng, tại sao chị Trương vẫn còn không tin cơ chứ?]
Hệ thống: [Trước đó đã có ngay vết xe đổ rồi, chị ấy bị ”cô” lật mặt nên thà có tin cô là Tần Thuỷ Hoàng chứ cũng không tin cô đã ”nghĩ thông” đâu.]
Úc Khả Khả: [Thế là lỗi chị đây à? Không phải đột nhiên mi tung tin ngay lúc ấy sao? Còn cách nào khác đâu!]
Hệ thống cùng Úc Khả Khả đồng thời thở dài: [Haizz, ruộng dưa đúng là hại người, nhưng mà nó thơm.]
Úc Khả Khả vừa tới [ Truyền thuyết tiên kiếm ] báo danh đã lập tức bị kéo đi chụp ảnh tạo hình.
Sau khi nhìn thấy hiệu quả trang điểm của cô, đạo diễn vốn còn mang vẻ mặt nghiêm túc không cao hứng cũng phải kinh ngạc mà trên dưới quan sát cô vài lần, trong mắt hiện rõ nét hài lòng.
Vai diễn của Úc Khả Khả trong bộ phim này là nữ hai, cô vào vai một cô hồ yêu xinh đẹp và giảo hoạt. Bị Yêu tộc phái đến nằm vùng tại môn phái của nam chính, cùng nam chính dây dưa ám muội một khoảng thời gian. Sau đó, thời điểm cướp đoạt tiên kiếm thì để lộ thân phận, đâm nam chính một đao liền bỏ chạy.
Cho đến kết cục cuối cùng, vốn tưởng rằng là một hồ yêu ích kỷ lại sẵn sàng lấy cái chết để bảo vệ tộc nhân của mình.
Úc Khả Khả cuối cùng chấp nhận lựa chọn vai diễn này, nguyên nhân cũng là vì sau khi đọc kịch bản, cô thực sự yêu thích nhân vật hồ yêu này.
Nhưng Chu đạo diễn hiển nhiên là không vừa lòng.
Ông ấy thực ra cũng không biết rõ về Úc Khả Khả, nhưng do tìm hiểu qua một bộ phim duy nhất của cô cũng như một vài thông tin có trên Internet nên có thể kết luận, cô không hợp với hình tượng của nhân vật này.
Nếu không phải phía nhà đầu tư cắn chết cứ muốn nhét Úc Khả Khả vào vai nữ hai này, mà ông lại không thể không nhượng, cho nên có nói thế nào thì cũng phải nhận cô.
Đặc biệt là khi đã quay một thời gian mà người mãi vẫn không xuất hiện, cho dù là với lý do gì đi chăng nữa, Chu đạo diễn đều càng cảm thấy không hài lòng.
Vốn còn nghĩ rằng sau khi cô tới, trước tiên cảnh tỉnh cô ta chút, đừng tưởng đi cửa sau thì muốn làm gì thì làm. Nhưng không ngờ tới sau khi cô đứng trước mặt, chỉ nhìn đôi mắt hạnh to tròn ánh nước hơi nhướng lên, hàng mi dài khẽ rung, ánh mắt tuy thản nhiên nhưng lại tràn ngập sự quyến rũ vô hình.
Đặc biệt là cô còn mặc một bộ váy màu đỏ tươi, lông mày thanh tú và đôi mắt ngập ý cười, lộ ra sự thông minh và xảo quyệt.
Thì…
Đạo diễn Chu vờ ho nhẹ một tiếng, sắc mặt nghiêm nghị trong lòng thầm nghĩ: Cũng tàm tạm, coi như là có chút phù hợp hình tượng nhân vật. Cho dù kỹ năng diễn xuất có không tốt, ông cố gắng vất vả thêm chút có lẽ vẫn dẫn dắt được.
Đạo diễn nhìn như còn bắt bẻ, nhưng thâm tâm thực ra đã ngầm chấp nhận rồi. Úc Khả Khả hiểu cái gì mình cũng không biết nên đặc biệt ngoan ngoan khiêm tốn mà nghe Chu đạo diễn chỉ dạy.
Bởi vì là tác phẩm lớn với số vốn đầu tư hơn một trăm triệu tệ, nên các vai diễn hầu hết đều là những người đã từng đoạt giải hoặc những diễn viên có danh tiếng nhất định.
Ví như nam một Lộ Sùng từng đoạt qua giải Ảnh đế, hay cả thông qua thử kính chọn vào vai nữ tam Lê Hinh Nhuỵ cũng đã từng đoạt giải Nữ diễn mới xuất sắc nhất năm ngoái. Còn chưa kể nữ một Trữ Tuyết, tuy rằng đã nhiều năm mới quay lại với màn ảnh thì trước đó cũng đã từng đoạt qua hai lần Ảnh hậu.
Lấy thực lực và danh tiếng của Úc Khả Khả, đúng thật là ”có một không hai” trong đoàn.
Nhưng biết sau lưng cô có người, đoàn phim đương nhiên cũng không muốn đắc tội cô. Vì vậy cũng chuẩn bị cho cô một phòng nghỉ riêng.
Thời điểm bắt đầu quay, bởi vì phần diễn của Úc Khả Khả là lần quay thứ hai, đạo diễn Chu vốn định gọi nhân viên công tác dẫn cô về phòng nghỉ, nhưng Úc Khả Khả đã từ chối.
Cô nhìn trái nhìn phải, rất tùy ý kéo một chiếc ghế dài nhỏ, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh đạo diễn Chu, tỏ ý mình cần quan sát học hỏi, cũng tuyệt đối không nói nhiều lời.
Chu đạo: ”….” Lần, lần đầu tiên thấy người có chống lưng vẫn khiêm tốn như vậy, có chút không quen.
Tiểu trợ lý lúc này càng vui mừng phấn chấn, vội vàng chụp ảnh gửi cho người đại diện: [Chị Trương chị xem, chị Khả Khả rất hiểu chuyện, đặc biệt ngồi lại để nghiên cứu học tập, không lười biếng mà trốn vào phòng nghỉ.]
Chị Trương: [Ha hả, không tin.]
Tiểu trợ lý: ”…..”
Cô cạn lời mà cất điện thoại, có chút khó hiểu, rốt cuộc chị Trương đã trải qua những gì mà trái tim lại có thể sắt đá đến vậy.
Hiện tại đang quay đến sự ra đời của thanh kiếm, sư tôn nữ chính phái đám người nam chính đến xem xét.
Trữ Tuyết tuy rằng đã lui vòng mấy năm nhưng kỹ năng diễn xuất vẫn không thụt lùi, Lộ Sùng thì lại đang ở giai đoạn đỉnh cao sự nghiệp. Chỉ qua vài câu nói cùng nét mặt, anh ta đã đem mọi người bị thu hút vào cảnh diễn.
Hệ thống đột nhiên nhảy ra nói: [Đoán xem dưa yêu thầm là của vị nào?]
[Mi cũng hỏi như vậy rồi, hẳn là dưa của Lộ Sùng và Trữ Tuyết.] Úc Khả Khả ánh mắt không ngừng đảo quanh, [Trữ Tuyết vừa mới ly hôn, vì vậy là Lộ Sùng yêu thầm Trữ Tuyết?]
Hệ thống: [Đoán đúng rồi, Lộ Sùng vốn đã yêu thầm Trữ Tuyết nhiều năm rồi, cô ấy chính là nữ thần trong lòng anh ta.]
Úc Khả Khả: [Vậy lần hợp tác này đoán chừng có thể thỏa lòng mong đợi rồi?]
Hệ thống: [Còn không phải à, Lộ Sùng này từ cấp ba đã là fan của Trữ Tuyết, cũng vì cô ấy mới gia nhập làng giải trí. Ai ngờ đâu vừa cùng công ty ký hợp đồng, Trữ Tuyết lại đột nhiên giải nghệ kết hôn.]
Úc Khả Khả ngả người về sau: [Hay lắm, cốt truyện này cũng đủ kịch tính.]
[Vì vậy mà mấy năm qua anh ta vẫn luôn ”nản lòng thoái chí”, không có tiếp xúc qua những người khác giới nào khác, chỉ tập trung vào sự nghiệp.] Hệ thống tiếp tục nói: [Mãi cho đến gần đây, Trữ Tuyết ly hôn sau lại quyết định quay trở lại màn ảnh với [Truyền thuyết tiên kiếm], vậy nên anh ta mới đẩy các hoạt động khác đi mà cố ý tiếp nhận vai diễn này.]
Úc Khả Khả không khỏi cảm thấy phục sát đất.
Kết thúc một cảnh, đạo diễn Chu hét lên với Lộ Sùng: ”Lộ Sùng ánh mắt vừa rồi biểu đạt rất tốt, nhưng cần tiết chế lại một chút. Phải biết rằng thời điểm này cậu hiện tại đối với sư tôn vẫn chưa có bất kỳ chút tình cảm nào. Nhưng mà có thể giữ cảm xúc, lát nữa đối diễn cùng Khả Khả.”
Lộ Sùng hơi hơi mỉm cười, tỏ vẻ như bị đạo diễn Chu chọc cười, giơ tay thủ thế ”ok”. Rồi sau đó, chỉ thấy anh ta quay mặt nở nụ cười thân thiện với Úc Khả Khả, tiếp đến là nhìn đến Trữ Tuyết ở đối diện vẻ mặt đầy xấu hổ xin lỗi.
Trữ Tuyết tỏ vẻ thấu hiểu, vẻ mặt lạnh lùng xuất hiện ý cười nhàn nhạt, không khí giữa hai người dường như rất hoà thuận.
Tất cả mọi chi tiết đều được giấu kỹ, không thể tìm ra một chút sơ hở.
Úc Khả Khả cũng cười, biểu thị mình không để ý, trong lòng lại phấn chấn nói: [hahaha lời của Chu đạo diễn cũng thật là, người vất vả lắm mới tiếp xúc với người trong lòng, ánh mắt nói thu là thu liễm thế nào được. Cũng nhiều năm như vậy rồi, đây là ”tro tàn lại cháy” mà.]
Hệ thống: [Anh ta vậy cũng xem là rất kiềm chế rồi, căn bản không có người nhìn ra có chỗ nào đáng nghi cả.]
[Đúng ha, kỹ năng diễn xuất của Lộ Sùng đúng là không giả mà, nếu mi không nói thì chị đây đời nào nhìn ra được chứ.] Úc Khả Khả vẻ mặt thích thú liếc hai người [Cũng khó trách Trữ Tuyết không nhận ra, diễn đến tự nhiên quá mà.]
Hệ thống: [Cũng tại anh ta nhát gan, Trữ Tuyết trong lòng anh ta chính là một đoá hoa lạnh lùng, vì vậy căn bản không dám để lộ ra vì sợ bị từ chối.]
Úc Khả Khả: [Có thể hiểu được, dù sao cũng giấu trong lòng nhiều năm như vậy, làm sao bảo nói ra là nói ra ngay được.]
Hệ thống: [Vậy anh ta nên tự tin hơn chút, dù sao so với người chồng trước vừa ngoại tình vừa ”hút máu” Trữ Tuyết tốt hơn nhiều.]
(*hút máu: ý ns ông này bòn tiền của TT)
[Đúng là tốt hơn không ít, không chỉ là ông chồng trước mà so với cẩu nam chính(Quý Lăng Hàn) cũng tốt hơn nhiều]. Úc Khả Khả trong lòng tự phỉ nhổ [Đúng là người với người không giống nhau mà, cùng là trong lòng cất giấu một ánh trăng sáng mà sao không giống nhau chút nào vậy!]
Hệ thống lại lần nữa tán thành lời cô nói.
Chu đạo diễn cuối cùng mới nhớ tới bên cạnh vẫn còn người khác, hơi hơi nghiêng đầu, chỉ thấy Úc Khả Khả thật sự ngoan ngoãn ngồi ở trên băng ghế nhỏ, ánh mắt sáng ngời, thần sắc chăm chú nhìn mọi người diễn.
Ông ta lầm tưởng cô thực sự đang nghiêm túc nghiên cứu học tập, không khỏi hơi ngạc nhiên, sau đó thì bình tĩnh gật gật đầu.
Tuy rằng đi cửa sau vào đoàn nhưng thái độ cũng coi như khiêm tốn, chăm chỉ, quan trọng là có ý thức.
Sau khi có ấn tượng tốt, đến phiên Úc Khả Khả tới diễn, ngay cả khi cô đọc lời thoại có tệ, Chu đạo cũng không nổi giận mà còn kiên nhẫn dạy cô một hồi. Sau đó mới kêu làm lại.
Cũng may, Úc Khả Khả xem như có thiên phú, sau khi được đạo diễn Chu dẫn dắt cũng tìm được cảm giác. Trừ lần đầu tiên phải NG không ít thì những lần diễn sau tốt hơn không ít.
Điều này khiến những người còn lại trong đoàn, bao gồm những người đã quay ổn muốn ở lại học hỏi hay những nhân viên chuẩn bị cảnh quay ban chiều kinh ngạc, ánh mắt nhìn cô cũng có phần ân cần hơn.
Mà đạo diễn Chu lại càng hài lòng, cảm thấy khả năng diễn xuất của Úc Khả Khả rất có linh khí. Tựa như một miếng ngọc thô, chỉ cần mài giũa một chút sẽ có thể phát ra ánh sáng rực rỡ, vì vậy yêu cầu đối với cô càng khắt khe hơn.
Cả buổi sáng quay phim trôi qua nhanh chóng, Úc Khả Khả vừa ngồi xuống đã thấy tiểu trợ lý bưng cơm hộp tới.
Sau vài giây im lặng, cô kinh ngạc ngước mắt: ”Phần này là cho chị sao?”
Tiểu trợ lý ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: ”Nghe nói đạo diễn Chu yêu cầu mọi người trước khi quay phim phải giảm năm cân, nên hiện giờ chị chỉ có thể ăn kiêng.”
Úc Khả Khả ngơ ngác: ”……Đây là cô đang đến quay phim hay đến tu tiên?”
Với loại cơm hộp không dầu không muối này, cộng với việc cô luôn phải vận động rất nhiều trong quá trình quay phim, chờ đến phần sau có lẽ không cần giảm năm cân nữa mà có khi người cầm hộp cơm chỉ nặng có năm cân cũng nên?
Thấy cô nằm dài trên bàn, đôi mắt hạnh tròn xoe cụp xuống, trợ lý tội nghiệp lập tức đỏ mặt, vội vàng quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn cô: “Chuyện, chuyện này, trước đó chị Trương đã biết và đồng ý rồi ạ.”
Úc Khả Khả: “…???”
Hệ thống: [Há, thì ra là chờ ở chỗ này!]
Úc Khả Khả: [6]* Quản lý của mình chính là quản lý của mình, cảm tình gì đó là chờ cô ở chỗ này đây]
(*6: ý nói 666 – lợi hại á)
—–Trên hành trình mang tên cuộc đời, một người lữ hành đã đánh mất ước mơ của mình.
Mắt thấy đã mất đi ước mơ được trở thành cá mặn, Úc Khả Khả từ hộp cơm một chút mùi vị cũng không có này chọn chọn lựa lựa, hệ thống không khỏi dỗ dành: [cô đừng chán nản như vậy, vừa rồi tôi dạo quanh một vòng, phát hiện ra là chiều nay cô còn một cảnh nữa do phó đạo diễn phụ trách.]
Úc Khả Khả còn đang đắm chìm trong cảm giác đả kích khi bị người quản lý chơi một vố: [Thì?]
Giọng nói sôi nổi của hệ thống tràn đầy cổ vũ: [Đương nhiên là có dưa ăn, vui lên đi, tôi tin cô có thể!]
Hửm, có dưa?
Úc Khả Khả tai chợt ù đi, đột nhiên cảm thấy mình lại có thể!
Chẳng phải là ăn ”cỏ” (rau) thôi sao, vì ăn dưa thì đều có thể!
——
Tác giả có lời muốn nói: Chị Trương – kẻ chỉ biết đâm đầu yêu đương chỉ xứng đáng ăn cỏ(rau) dại.
Úc Khả Khả: 6.
(3068 từ -04/08/23)