Cứu Vớt Mỹ Cường Thảm Nam Chủ - Lâm Đa Đa - Chương 10: [Thế giới thứ nhất] thiếu gia giả trong tiểu thuyết vườn trường (10)
- Trang Chủ
- Cứu Vớt Mỹ Cường Thảm Nam Chủ - Lâm Đa Đa
- Chương 10: [Thế giới thứ nhất] thiếu gia giả trong tiểu thuyết vườn trường (10)
Cả khuôn viên trường bị bao phủ bởi một tầng sương mù giữa ánh sáng, những cành liễu rủ bên cạnh sân thể dục bị gió thổi bay, những ảnh ngược của bóng người trong vũng nước trên mặt đất vội vàng đi qua. Truyện Hài Hước
Giờ thể dục mới vừa kết thúc, là thời gian mà khuôn viên trường ồn ào nhất, căn tin nhỏ đã chật kín người, mấy người Hồ Xuân từ trong đống người chen ra, một người xách ly trà sữa mới pha trên tay, mặt sưng như đầu heo, tụm lại ghé tai nhau.
“Tôi vừa đi xem rồi, cửa mở.” Trương Văn khó chịu trong lòng nói: “Không biết ai mở cửa dùm bọn nó nữa.”
“Còn có thể là ai nữa”, Hồ Xuân ngậm điếu thuốc, màu xanh xanh, tím tím trên mặt, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra là bị người ta đánh rồi, nghĩ đến hành động hôm qua của Lâm Ngôn, hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng nói: “Chắc chắn là thằng cháu trai Mã Văn Hải!”
Mấy tên đàn em hiểu ra, lập tức hét lên: “Chúng ta còn không đi tính sổ với nó! Đi, đại ca, Mã Văn Hải đúng không? Hôm nay cho dù nó có quỳ xuống xin tha thì tuyệt đối cũng không tha!”
“Đồ ngu!” Hồ Xuân không kiên nhẫn đánh bọn họ một cái, tức giận nói: “Mày cho rằng chúng ta sẽ có được trái ngon khi đi tìm Mã Văn Hải à! Nếu để Tu ca biết chúng ta đang tính toán sau lưng Lâm Ngôn, Tu ca tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng ta!”
“Tu ca?” Trương Văn kì quái hỏi: “Tu ca coi trọng Lâm Ngôn như vậy?”
“Ai biết, thật mẹ nó tà môn…… Mấy hôm trước bắt đầu đã cho người đến nhìn chằm chằm Lâm Ngôn, còn luôn hỏi về cậu ta. Lâm Ngôn này thật sự là vận may cứt chó, có thể được Tu ca xem trọng, tóm lại, trước tiên là mấy ngày nay đừng nên tìm Lâm Ngôn gây rắc rối, qua hai ngày anh giúp bọn bây đòi công đạo.”
“Được! Cảm ơn đại ca! Cảm ơn đại ca!”
Mấy tên đang em chạy quanh Hồ Xuân cảm động rớt nước mắt.
Trương Văn cũng muốn tiến lên tham gia cuộc vui, một bóng người lướt qua tầm mắt, giống như thấy bóng người quen thuộc, cậu ta nheo mắt lại, nhìn lại kỹ, chỉ nhìn một đám đầu người mênh mông.
Hình như là…… Lâm Ngôn?
Không đúng, Lâm Ngôn không phải đã xin nghỉ rồi sao?
Bên ngoài đám đông, Lâm Ngôn đeo khẩu trang, mặt vô cảm đi dưới camera.
Camera giám sát của cao trung Kim Minh chỉ để trưng, thậm chí còn chưa bật điện. Lâm Ngôn mặc đồng phục rộng thùng thình che kín cơ thể của cậu, khiến cậu trở nên trông rất tầm thường.
Đoán chừng là giờ ra chơi chỉ có nửa tiếng, sắp đến giờ vào học, căn tin của khuôn viên trường không còn tụ tập đông người nữa, từng học sinh đều trở về lớp học, vừa nói vừa cười.
Lâm Ngôn đi ở cuối hàng, bỏ tay vào trong túi không nặng không nhẹ nắm một tấm card.
Đó là thời khoá biểu của lớp 1 năm 3.
Tiết học sau của lớp 1 năm 3 là tiết thể dục, Trình Tu và Kỷ Niên là ban cán sự lớp 1, có đặc quyền giả trong trường, không cần học xong tiết thể dục mà chỉ cần học nửa tiếng là có thể rời đi trước.
Khi đi qua sân thể dục, Lâm Ngôn thấy học sinh của hai ba lớp đang tập hợp trên sân thể dục.
Vì để tiết kiệm thời gian, thông thường các lớp có tiết thể dục sẽ không đợi kết thúc rồi mới về lớp, những học sinh bắt đầu tụm tốp ba tốp năm sau khi đã thay xong đồ thể dục, trong đó có ba bóng người bắt mắt nhất.
Không thể nghi ngờ là Alpha đẹp trai xuất sắc không hấp dẫn nhiều sự chú ý, không ít nhóm Omega, beta rộn ràng đi chậm lại, chỉ để có thể được nhìn họ nhiều hơn.
Trình Tu tay nhanh mắt lẹ, đỡ Hạ Ninh An trên cây xà đơn, “Cẩn thận một chút.”
Cùng lúc đó, anh ta cảm nhận được một tầm mắt đang nhìn chằm chằm, quay đầu lại thì không thấy ai cả.
“Cảm ơn cậu, A Tu”, Hạ Ninh An vẫn còn sợ hãi, cẩn thận nắm lấy xà đơn, ngồi dậy, lúc này mới ngửa đầu cười nói: “Rất khá đơn giản.”
Kỷ Niên chậm một bước nên thu tay lại, ôn nhung nhìn gã: “Cậu có muốn uống miếng nước không, tớ đi lấy nước cho cậu nha?”
Cao trung Kim Minh có rất nhiều tiền và của cải, tiết thể dục sẽ được cung cấp nước giải khát riêng biệt, các học sinh cũng không cần mang theo ly nước.
Một thùng lại một thùng chất đầy chai nước giải khát, chỉ cần học sinh tự đi lấy là được.
“Không cần không cần, cậu cứ đứng ở đây đi, tớ sợ lát nữa tớ sẽ rớt xuống.”
Hạ Ninh An nói, duỗi tay ra kéo tay Kỷ Niên lại, không biết là cố tình hay vô ý, Kỷ Niên hơi giơ tay, ngón tay hai người thân mật đan vào nhau, Trình Tu đang muốn nói, thấy một màn này, chậm rãi nhướng mày.
Anh ta thức thời chuẩn bị rời đi, đột nhiên Hạ Ninh An gọi anh ta lại, “A Tu, cậu đi đâu vậy?”
Trình Tu quay đầu, “Tớ đi lấy nước cho các cậu.”
“Thật à?” Hạ Ninh An cảnh giác nheo mắt lại, không vui hừ một tiếng: “Không phải lại đi tìm cái tên Lâm Ngôn gì kia sao? Một tên beta cũng đáng để cậu làm kinh động nhiều người như vậy à.”
Bước chân chuẩn bị rời đi dừng lại, Trình Tu bất đắc dĩ đi về hướng của Hạ Ninh An, dưới ánh mắt buồn cười của Kỷ Niên, đưa tay lên xoa đầu Hạ Ninh An, ”Nói bậy gì đó, tớ chỉ cảm thấy cậu ta có chút kỳ quái.”
“Kỳ quái cái gì chứ, sớm biết vậy thì lần trước sẽ không để cậu đi gặp cậu ta rồi, sau khi gặp cậu ta, cậu vẫn luôn thất thần…… Tớ mặc kệ, về sau cậu không được để ý đến cái người tên Lâm Ngôn kia nữa, có biết chưa?”
Ánh mắt Trình Tu hơi tối lại, nhìn Kỷ Niên.
Kỷ Niên chỉ chăm chú nhìn Hạ Ninh An, cũng không thấy Hạ Ninh An nói lời hống hách như vậy có gì không đúng. Trình Tự trong lòng bực bội, muốn tháo bỏ nút áo trước ngực, hít một hơi thật sâu, nhưng dưới cái nhìn chăm chú không chớp mắt của Hạ Ninh An, cổ tâm tư trong lòng bị dập tắt.
“Được được được”, anh ta nói: “Tớ không quan tâm đến người khác nữa, tớ cùng cậu chơi xà đơn, có thể không?”
Cuối cùng trên mặt của Hạ Ninh An mới nở một nụ cười, miệng nói: “Ừ!”
Sau khi dỗ dành Hạ Ninh An, Trình Tu chậm rãi sắp xếp chai nước khoáng trên bãi cỏ, nhưng ánh mắt lại chán nản, anh ta không biết Kỷ Niên cũng đang trầm ngâm nhìn anh ta và Hạ Ninh An.
……
Tiếng chuông vào học vang lên.
“Linh linh linh ——”
Trong lớp 1 năm 3 chỉ còn lại vài người, bộ dáng của mấy nam sinh Alpha phóng khoáng vô cùng, gác một chân lên cái bàn trước mặt, đôi mắt lười nhác, một bộ dáng không quan tâm đến giờ vào học.
Lâm Ngôn kiên nhẫn trốn ở một góc, đợi thêm ba phút nữa, rốt cuộc mấy nam sinh kia cũng không thể ở lại lâu, lúc này không tình nguyện đứng dậy xuống lầu.
Dưới tình huống mà ba người Trình Tu Kỷ Niên, Hạ Ninh An đều ngoan ngoãn đi học, mấy Alpha khác cũng không dám đi đầu đàn mà đối nghịch với họ ở nơi công cộng.
Trước khi đi, Lâm Ngôn còn nghe thấy bọn họ nhỏ giọng lẩm bẩm, “Má nó, phiền muốn chết, muốn nghỉ học một ngày cũng không được.”
Bọn họ rời đi rồi, trong phòng học trở lại hoàn toàn yên tĩnh.
Lớp 1 năm 3 là lớp có đặc quyền toàn trường, sẽ không bao giờ có thầy cô nào hay học sinh nào dám chọc bọn họ không vui, ngay cả hiệu trưởng của trường cũng rất bao dung cho họ.
Lâm Ngôn ẩn mình hoàn hảo, lén lút đi cửa sau vào trong phòng học.
Cậu ngẩng đầu nhìn camera ở phía trước và phía sau trong phòng học, tổng cộng có bốn cái, quả nhiên là không có cái trong số chúng đang có “chấm đỏ”.
Cậu cầm tay vào túi nắn nắn ngón tay, móc một gói giấy bao bọc viên nhỏ hình cầu bên trong.
“Đây là cái gì?” Hệ thống hỏi.
Lâm Ngôn không trả lời, cẩn thận xé bao bì cục nhỏ hình cầu ra, sau khi thấy rõ viên nhỏ nhỏ trắng trẽo mập mạp bên trong, hệ thống hít hà một hơi: “…… Thuốc kích thích tin tức tố? Sao người vẫn còn giữ nó lại?”
“Bằng không thì sao”, Lâm Ngôn đeo bao tay dùng một lần lên, tùy tiện đưa tay móc thẻ ăn ra, dùng thẻ ăn cắt viên thuốc thành ba phần, “Đây là vật chứng quan trọng nhất sao có thể nói ném là ném, ngươi nhìn thử xem, hiện tại không phải có tác dụng rồi sao.”
“Người muốn làm gì?” Hệ thống như lâm vào đại địch, Lâm Ngôn thông qua sơ đồ chỗ ngồi tìm được vị trí của ba người Trình Tu.
Trình Tu ngời ở bàn thứ hai, là chỗ ngồi dành cho học trò giỏi.
Kỷ Niên và Hạ Ninh An ngồi phía sau anh ta, vẫn là bạn cùng bàn.
Bài trí chỗ ngồi này có chút ý tứ, Lâm Ngôn nhớ tình hình ngày đó, Trình Tu và Hạ Ninh An cùng nhau tới tìm cậu, cân nhắc vài giây, đem phần lớn nhất của viên thuốc được cắt ra bỏ vào ly nước của Trình Tu.
Viên thuốc lớn thứ hai bỏ vào ly nước của Kỷ Niên, cuối cùng là viên thuốc nhỏ nhất, bỏ vào ly nước của Hạ Ninh An.
Quan hệ ba người rất thân thiết, nên ly nước của họ đều cùng một nhãn hiệu, chỉ có màu sắc khác nhau.
Bỏ thuốc xong, Lâm Ngôn lười nhác ngồi dậy duỗi người.
Lớp 1 năm 3 ở tầng cao nhất, từ cửa sổ sát tường nhìn ra ngoài là có thể thấy rõ nửa khung cảnh của khuôn viên trường.
Cây cối xanh tươi, con đường cao su sạch sẽ và ồn ào, bức tường khu dạy học đã bị phong hoá, một tia nắng chiếu xuyên qua tấm màn xanh thẳm, Lâm Ngôn ngồi trên bục giảng, lông mi rũ xuống, sườn mặt được phác hoạ đến xinh đẹp và ranh mãnh.
Cậu lưu loát lấy điện thoại ra mở lên, moi sim ra gắn vào, vào APP cửa hàng ứng dụng chơi một chút, rồi đi vòng quanh lớp hai vòng tìm chỗ ngồi.
“Cạnh cửa sổ ở bàn cuối cùng.” Hệ thống đưa ra nhắc nhở, giọng nói máy móc của hệ thống có chút hưng phấn, đã nhận ra là Lâm Ngôn muốn làm gì, “Trên vách tường chỗ đó có một khe hở, vừa vặn có thể nhìn qua được.”
Lâm Ngôn nghe lời đi đến bàn cuối cùng sát cửa sổ, đưa điện thoại đến khe hở trên cửa sổ, rồi dùng bức màn hơi hơi che lại.
Cuối cùng, trước khi rời khỏi lớp học, cậu nhếch môi, cười tủm tỉm đặt cho phòng livestream sắp bắt đầu tự động phát sóng một cái tên mới ——
【Phòng tự học dành riêng cho ba người】
Việc quan trọng nhất hôm nay tới trường là đến phòng giáo vụ nộp đơn xin thôi học.
Lâm Ngôn làm xong thủ tục, nghênh ngang mà đi dưới camera giám sát, đi đến kế bên toà giáo vụ.
Người trong phòng giáo vụ lúc này khá đông, sắp đến thi giữa kỳ, chỗ photo in ấn của trường đều đang điên cuồng làm việc, âm thanh ở phòng giáo vụ ồn ào, các thầy cô đang sứt đầu mẻ trán giữ một sấp, một bên ngồi so đáp án, một bên cùng các thầy cô khác nói chuyện phiếm.
Xử lý đơn thôi học không khó, giống như Lâm Ngôn là một học sinh nhỏ trong suốt vậy, biết được lý do tại sao cậu lại muốn nghỉ học, một cái đóng dấu, giáo viên cổ vũ hai câu, là coi như mọi chuyện đã xử lý xong.
Sau khi lấy giấy thôi học và hồ sơ để mình nghỉ học, Lâm Ngôn đưa mắt nhìn một tập hồ sơ khác trên tay của trưởng khoa.
——Kỷ Vọng.
Cậu híp mắt, kính cẩn rời khỏi trường, ngồi xổm ở góc chết của cầu thang canh chừng toà giáo vụ. Toà giáo vụ luôn không có học sinh lui tới, lầu một là văn phòng của bộ lực lượng vũ trang, bên trong có mấy thầy cô ít nói ít cười, rất nghiêm túc, nhìn mỗi một học sinh đến toà giáo vụ này thật kỹ.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí giống như có chút dao động nào đó.
Toà giáo vụ lập tức hỗn loạn một mớ, mấy giáo viên trong bộ lực lượng lao tới, trong tay cầm theo gậy sắt, vội vàng đi theo phía sau trưởng khoa mà chạy về một phía.
Hơn phân nửa giáo viên trong toà nhanh chóng rời đi.
Lâm Ngôn kiên nhẫn chờ một lát, chậm rãi đi lên lầu 3, bất quá sau nửa tiếng, văn phòng trưởng khoa vắng đi rất nhiều, mặt giáo viên nghiêm trọng đến giữa mày sậm cũng đã tạo thành chữ “Xuyên (川)”, trong mắt khó kiềm sự nôn nóng, thất thần nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Đài phát thanh trường đã bắt đầu phát loa sơ tán học sinh trật tự, các giáo viên thể dục đứng ở bên ngoài sân thể dục, tổ chức kỷ luật.
Mọi nơi đều có tiếng cãi vã ồn ào.
Dương Bình đứng dậy, để tay sau lưng, định hỏi giáo viên khác là đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại sợ nếu hấp tấp đi lên thì sẽ bỏ lỡ tin tức “cha mẹ Kỷ gia” đã đến.
Từ sau khi nhận cuộc gọi của “mẹ Kỷ” tối hôm qua, làm thủ tục thôi học trong lớp cho Kỷ Vọng, ông ấy liền không thể nào bình tĩnh được.
Không giống cảm quan bình thường của các giáo viên khác đối với Kỷ Vọng, Dương Bình là chủ nhiệm lớp của Kỷ Vọng hồi năm hai, đã làm giáo viên được 30 năm rồi, Dương Bình tự nói là không thẹn với lương tâm, duy nhất trong chuyện này của Kỷ Vọng, đã làm quá nhiều việc hoang đường.
Từ lần đầu tiên tiếp xúc với Kỷ Vọng ở năm nhất, trong lòng ông ấy liền đầy ấp mong chờ đối với học sinh này, gia thế ưu việt, cấp bậc lớn mạnh, đầu óc bình tĩnh thông minh, tất cả đều chứng minh rằng Kỷ Vọng không hề tầm thường, cảm giác thành tựu khi dạy một học sinh như vậy, Dương Bình vẫn luôn hy vọng có thể tiếp tục dạy dỗ Kỷ Vọng.
Biến số cố tình phát sinh quá nhanh, bên trong Kỷ gia bắt đầu nội chiến, cuối cùng lại đem chiến trường kéo dài đến trường học.
Có lẽ là tin vào lời đồn quá nhiều, lại có thể là ở bên ngoài bị Kỷ gia tạo áp lực, ông ấy cuối cùng cũng lựa chọn từ bỏ Kỷ Vọng, vô số lần trên đường đi học, ông ấy đều sẽ đi qua lớp 14 năm 3, sẽ vì phức tạp ở đáy lòng, nhìn người ngồi ở góc kia, cúi đầu, bóng người bình thường và ngu dốt.
Thỉnh thoảng, chỉ trong một cái chớp mắt, cảnh tượng trước mắt sẽ cùng hình ảnh rất lâu trước đây chồng chất lên nhau.
Ông ấy xuyên qua ánh sáng mờ nhạt trong góc, chỗ ảm đạm, thấy được khí phách hăng hái đã từng có, thiến niên lạnh lùng mà thong dong, thấy Kỷ Vọng vẫn là thiên chi kiêu tử của Kỷ gia, được nhiều người bao vây như ngôi sao toả sáng trên bầu trời.
Bàn tay nắm chặt hơi hơi trắng bệch, Dương Bình vội vàng đẩy mắt kính lên, thân hình giống như trong chớp mắt đã già thêm mười tuổi.
Ông ấy không động đậy, cố chấp đứng tại chỗ, chờ “cha mẹ Kỷ gia” sắp đến.
Ông ấy muốn giúp Kỷ Vọng lầm nữa tranh thủ một chút.
Xem có thể đợi đến sau khi kết thúc thi đại học hay không…… Rồi từ từ bàn lại chuyện khác.
Kỷ Vọng không thể không đi học.
Kỷ gia cũng không thể đối với hắn như vậy.
Trong lòng Dương Bình chua xót khó nói, bài thi bay phất phới trước mắt lả tả rơi xuống, bên tai vang lên tiếng chất vấn của nam sinh, ‘không thấy đó à?’.
Ông ấy không quan tâm đến tình huống trong toà này lắm.
Lần này, dù thế nào đi nữa, ông ấy cũng phải vì học trò của ông ấy chiến đấu một lần.
“Thùng thùng”.
Có tiếng gõ cửa.
Dương Bình chuẩn bị tinh thần xoay người đón quân địch, trước cửa xuất hiện một nam sinh xa lạ, tóc mái trên trán rất dài, che khuất hết nửa khuôn mặt, mệt đến cong rõ, thở hồng hộc, không dám ngẩng đầu, “Thầy, thầy ơi! Có Alpha để tin tức tố lan tràn ra ngoài! Các giáo viên thể dục không có cách nào đến gần bọn họ, nhờ thầy đến hỗ trợ ạ!”
“Cái gì?!” Dương Bình trăm triệu lần không nghĩ tới trường học đang rối loạn là bởi vì chuyện này, “Tổng cộng có bao nhiêu Alpha?”
“Ba!” Nam sinh vẫn mệt mỏi cúi đầu xuống, hô lớn: “Là Kỷ Niên, Trình Tu và Hạ Ninh An!”
Giống như đánh đòn cảnh cáo, đồng tử Dương Bình co rút, không thèm nghĩ ngợi nhanh chóng lao xuống lầu.
Cư nhiên lại là ba người Kỷ Niên?!Chuyện này sao có thể tốt được, Kỷ gia, Trình gia, Hạ gia đều không dễ dàng đối phó được! Một khi đã xác định là lỗi lầm của trường học, thì hiệu trưởng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho những giáo viên duy trì kỷ luật như bọn họ được!
…… Sao có thể khéo như vậy chứ, tất cả đều trong một ngày?!
Tiếng bước chân của người đàn ông trung niên dần biến mất khỏi bên tai.
Trước cửa phòng giáo vụ, nam sinh mệt mỏi cúi xuống từng chút nín thở, bám vào khung cửa, đứng thẳng người, bất ngờ lộ ra một khuôn mặt rõ ràng là của Lâm Ngôn.
Lâm Ngôn hít một hơi quen thuộc, khôi phục giọng nói của mình, đi vào phòng giáo vụ cầm lấy hồ sơ của Kỷ Vọng.
Hồ sơ của Kỷ Vọng bị bao bọc kín mít, phía trên là giấy thôi học, đã được đóng dấu, dưới sự thờ ơ lạnh nhạt thúc giục của “mẹ Kỷ”, trường học căn bản không dám kéo dài thời gian, mọi thủ tục thôi học vào buổi sáng hôm nay đều được thông qua, đem hồ sơ của Kỷ Vọng đã được sắp xếp suôn sẻ.
Khó trách các giáo viên không hề hoài nghi, thái độ Kỷ gia đối với Kỷ Vọng như thế, mọi thứ rõ như ban ngày.
Cho dù Kỷ gia hoàn toàn xé mặt với nhau, đều đã cắt đi đường học vấn của Kỷ Vọng, các giáo viên cũng không thấy kì lạ, càng sẽ không cố gắng xem lại có hợp lý hay không.
Nhờ vào chỗ ‘trong lòng đều hiểu’ này, Lâm Ngôn mới có thể với sự trợ giúp của hệ thống cải trang thành ‘mẹ Kỷ’, rồi chụp lấy cơ hội trong hoàn cảnh lộn xộn đó.
Lấy hồ sơ của Kỷ Vọng đi, Lâm Ngôn lưu loát dứt khoát bẻ sim điện thoại.
Trực tiếp ném sim điện thoại vào thùng rác trong phòng giáo vụ.
Cậu đeo cặp sách trên vai, hai túi hồ sơ được đặt vào trong cặp sách, theo động tác xuống lầu mà nghiêng trái nghiêng phải.
Rời khỏi toà giáo vụ yên tĩnh, trong trường học chỗ nào cũng có đám người tràn ngập hoảng loạn, bất luật là bọn học sinh đang học hay đang hoạt động tự do sôi nổi đều đang tập hợp trên sân thể dục, xịt thuốc ngăn cản tin tức tố và thuốc cách ly để đề phòng vạn nhất.
Tiếng người ồn ào sôi nổi.
Lâm Ngôn tránh đi đám đông cãi vã ồn ào bên đó, quẹo vào khu rừng nhỏ, nhảy lên tường vây, cuối cùng cậu đưa mắt nhìn khu dạy học ở xa xa.
Hy vọng mấy người Kỷ Niên không làm cậu thất vọng.
Phòng tự học dành riêng cho ba người, thiếu một người trong buổi biểu diễn này, đều không thể được.
Hệ thống: “Livestream vẫn còn đang tiếp tục, ký chủ, người có muốn xem hay không?”
“Không cần vội”, Lâm Ngôn nhảy xuống tường vây, phủi tay, đôi mắt mềm mại cong cong cười, nhẹ nhàng nói: “Chờ về đến nhà đem cho Kỷ Vọng cùng xem.”