Cửu Trung Vương - Tô Nhiên (FULL) - Chương 30: Yên tâm, có tôi đây rồi
Nếu như cậu ta đúng là con nuôi của Chu Thiên Hào ở tập đoàn Đế Hào, vậy thì chuyện của Nhiên Nhiên và anh ta có thể nói là một bước lên mây.
Nhưng mà, cậu ta có phải là vậy không?
Cái này Tô Thanh Hà không dám chắc chắn.
Nghĩ hồi lâu, Tô Thanh Hà nói: “Diệp thiếu gia à, cậu yên tâm! Nếu như cậu và Nhiên Nhiên thật lòng yêu nhau, vậy người làm bố mẹ sẽ không can thiệp tới!”
“Chỉ là chuyện từ hôn cũng là việc lớn, tôi cần suy nghĩthêm một chút!”
“Xin Diệp thiếu gia cho tôi chút thời gian, tôi bảo đảm sẽ cho cậu một câu trả lời hài lòng!”
Diệp Cửu Trung nghe vậy thì nhìn qua Tô Nhiên.
Tô Nhiên cũng biết, ép bố mẹ quá họ cũng không thể làm gì được, vì thế cô chỉ có thể gật đầu.
“Diệp thiếu gia à, cậu ngồi đây uống trà trước đã!”
“Nhiên Nhiên, con theo bố vào thư phòng đi,
bố có việc muốn nói với con.”
Dứt lời, Tô Thanh Hà bèn dẫn Tô Nhiên rời đi.
Trong phòng sách.
Sau khi Tô Thanh Hà dẫn Tò Nhiên đến phòng thì vội vàng khép cửa phòng lại.
Sau đó ông ta kéo con gái đi sang một bên.
“Nhiên Nhiên, con nói bố nghe, cậu ta có đúng là con nuôi của đại gia bậc nhất Giang Thành chu Thế Hào không???”
Tô Nhiên nhắm mắt nói: “Đúng mà bố!”
“Con không lừa bố chứ?”
“Không ạ!”
“Thế thì kỳ lạ! Sao con lại quen một nhân vật tầm cỡ như thế ở tập đoàn Đế Hào? Sao bố lại không biết?” Tô Thanh Hà nghi hoặc nói.
Tô Nhiên gãi đầu rồi đáp: “Bọn con… bọn con quen qua mạng!”
“Qua mạng?”
“Vâng ạ!”
Sau đó Tô Nhiên kể lại một câu chuyện tình cảm đầy máu chó trên mạng cho Tô Thanh Hà nghe.
Tô Thanh Hà nghe xong thì sửng sốt một hồi.
“Bố à, con xin bố đấy, xin bố tin con đi! Con không muốn gả cho cái tên Triệu Thiểu Phong của tập đoàn Trung Hải kia thật! Nếu như bố cứ ép con kết hôn với anh ta, vậy thì con chỉ có thế tự sát thôi!”
Tô Nhiên nói.
“Con bé ngốc này, nói nhăng nói cuội gì đấy?”
“Như vậy đi, đế bố gọi điện thoại cho bác cả của con, nếu như Diệp thiếu gia đúng là con nuôi của người giàu nhất Giang Thành Chu Thế Hào, vậy bố nghĩ bác cả của con cũng không dám ngăn cản hạnh phúc của con đáu.”
Tô Nhiên nhìn thấy bố gọi điện cho bác cả, cuối cùng cũng chỉ có thế bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Cứ như vậy, Tô Thanh Hà cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho Tô Thiên Hoành.
Trong một gian phòng ở hội sở.
Tô Thiên Hoành đang ngồi uống trà và nghe nhạc du dương, ở bên cạnh ông ta còn có con trai của ông là Tô cấm.
Lúc này đây, nhận được điện thoại của Tô Thanh Hà, sắc mặt của ông ta thoáng trở nên âm trầm.
Sau hai phút nhận điện thoại, lúc này Tô Thiên Hoành mới khó chịu tắt máy.
“Bố ơi, xảy ra chuyện gì sao? Sắc mặt của bố kém quá vậy?”
Tô Cẩm nhìn thấy sắc mặt của bố mình thay đối như thế thì không nhịn được hỏi.
Tô Thiên Hoành cũng không trả lời Tô cẩm mà uống một hớp trà, sau đó, choảng một tiếng, ông ta ném mạnh chén trà kia xuống đất.
Chuyện này làm Tô cấm giật mình.
“Bố ơi, rốt cuộc là sao ạ?”
Tô Thiên Hoành âm trâm nói: “Còn sao nữa? Đương nhiên là con nhóc đê tiện Tô Nhiên kia rồi!”
“Nhiên Nhiên?”