Cứu Giúp Nữ Chính Tôi Bất Ngờ Kiếm Được Người Yêu - Chương 65: Người Đàn Ông Bí Ẩn
- Trang Chủ
- Cứu Giúp Nữ Chính Tôi Bất Ngờ Kiếm Được Người Yêu
- Chương 65: Người Đàn Ông Bí Ẩn
Sau khi mở được mật khẩu thì tất cả mọi người lao vào trong buồng lái. Bước vào trong phòng điều khiển thì họ nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi quay lưng lại với họ.
Người đó đang ngồi trước một cái màn hình máy tính to, trên đó là hình ảnh với góc độ khác nhau được ghi lại từ camera ở trên tàu, hiện giờ chỉ còn một số ít camera còn lại chưa bị Vũ Khôi Nguyên đập vỡ. Cả căn phòng tối om, nguồn sáng duy nhất là từ chiếc máy tính đó. Ánh sáng xanh từ màn hình rất chói khiến bọn họ vô thức nheo mắt lại.
Ông ta từ từ xoay người lại. Khuôn mặt ông ta đầy vết rỗ, u ám đến đáng sợ. Cơ thề hắn ta béo ú, bẩn thỉu như con chuột cống. Trên bàn thì bày bừa một đống mì hộp ăn xong không dọn. Xung quanh tỏa ra một mùi hôi thối đến khó chịu, nhưng có vẻ điều đó không ảnh hưởng đến tâm trạng của lão ta.
“Lũ nhóc các ngươi thông minh thật, sớm vậy đã có thể tìm ra đáp án.” Ông ta nở một nụ cười khinh khỉnh như quý tộc nhìn đám dân đen bọn họ từ trên xuống.
Điều này trực tiếp chạm đến dây thần kinh của Vũ Khôi Nguyên. Thấy tên đàn ông khốn nạn đã làm cho bọn họ khổ sở suốt mấy ngày qua, tay chân Vũ Khôi Nguyên bứt rứt không chịu nổi mà lập tức lao lên định xông vào đánh hắn.
“Bình tĩnh nào…” Mồm thì nhẹ nhàng bảo vậy nhưng lão lại từ từ rút khẩu súng ra, chĩa về phía Lâm An. Lâm An cũng giật mình đứng im, đôi mắt cô mở to đầy kinh ngạc, hết nhìn ông ta rồi quay sang nhìn Vũ Khôi Nguyên.
“Ngươi thích con bé này đúng không? Ta tin ngươi biết đúng sai.” Hắn ta cười bỉ ổi, ngón tay chỉ chờ chực bóp cò.
“K-Không…” Vũ Khôi Nguyên tái mặt đứng đó bất động, anh giờ đây hoàn toàn không biết nên làm gì, có lẽ chỉ cần anh manh động một chút thì sẽ không còn gặp lại Lâm An mất. Ông bà ta có câu: “một điều nhịn chín điều lành”, có lẽ đây là phương án tốt nhất hiện giờ. Để về sau đánh ông ta cũng được, giờ bảo vệ Lâm An mới là việc quan trọng nhất.
Không. Ai chứ hắn sẽ không nhịn lão già kia đâu. Có vẻ Lâm An cũng hiểu được tâm tư cậu nhóc hiếu thắng. Cô bước một bước lên phía trước, bắt đầu khích đểu người đàn ông kia.
“Sao nào? Ông không dám bắn tôi vì sợ tôi chết xong cậu ta điên lên giết chết ông hả?” Cô nheo mắt lại, nở nụ cười giễu cợt, ánh mắt lại đầy sự phán xét.
“Lâm…Lâm An!” Lâm Song Hà cao giọng gọi tên cô, nhưng cô không quan tâm.
“Có lẽ giờ vẫn kịp để cho ông thu súng lại đấy. Tôi biết giữ thể diện rất quan trọng, cơ mà đừng cố quá, kẻo ông lại lại biến mình mình thành quá cố đấy. Trông ông thật sự rất hèn hạ và đê tiện đó hahaha~” Lâm An cười tươi hơn, đứng trước mặt ông ta nở nụ cười làm ông ta nhớ lại ‘con rối yêu thích’ của ông đã chết.
“Tch…Con điếm này!” Người đàn ông bất ngờ bóp cò súng.
Pằng!
Lâm An ngã xuống trước mặt bọn họ. Cô nằm bất động sõng soài trên mặt đất như một con rối vô tri vô giác, mắt nhắm nghiền lại, đôi môi hồng hào mím chặt. Nhìn hình ảnh này, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy không ổn, rốt cuộc tại sao lại xảy ra chuyện như vậy cơ chứ.
“Lâm An!” Lâm Song Hà và Vũ Thành Luân kinh ngạc mở to mắt, gọi tên cô, họ không thể tin vào mắt mình, rõ ràng mới vừa rồi cô còn cười nói vui vẻ với bọn họ cơ mà.
Mọi người trong phòng đều bất ngờ, chỉ có Vũ Khôi Nguyên cười ngạo nghễ lao lên phía trước tung một cước vào người ông ta. Bộ dạng của anh giờ đây chỉ khiến cho bọn họ nghĩ rằng anh vì quá đau lòng nên mới cười lớn như vậy mà thôi.
“Lão già nhà ông chết chắc rồi! Tôi đã bảo ông phải cẩn thận cơ mà, xem ra ông muốn đầu thai sớm nhỉ.”
“Ngươi nghĩ ta sẽ sợ hãi trước hạng xoàng như ngươi sao? Sai lầm rồi. Đó là cái giá phải trả khi xúc phạm ta đấy.” Ông ta né và không hề dừng lại, tiếp tục chĩa súng về phía Vũ Khôi Nguyên nổ súng lần nữa.
Pằng!
Viên đạn sượt qua mặt Vũ Khôi Nguyên, ghim thẳng vào bức tranh thủy mặc phía sau lưng anh. Máu tươi rỏ ra từ miệng vết thương, đau rát. Nhưng anh không để ý đến vết thương nhỏ này, vẫn tiếp tục lao lên, lần này anh nhắm vào cổ tay ông ta mà đá thật mạnh.
Bị đá trúng, ông ta thét lên trong đau đớn rồi buông khẩu súng ra, khuỵu gối xuống, tay bên kia nắm chặt lấy cổ tay. Đôi mắt lão lúc này đỏ ngầu, chứa đựng đầy sự căm thù và giận dữ. Lão ta giơ tay lên cao định trực diện đấm Vũ Khôi Nguyên. Nhưng cơ thể cục mịch của lão ta đã lâu ngày không vận động rồi, tất nhiên sẽ không nhanh nhẹn bằng thanh niên như Vũ Khôi Nguyên rồi. Anh nhanh nhẹn né được, thúc cùi chỏ vào bụng ông ta. Lão ta đau đến nỗi phun cả nước miếng ra. Vì quá kinh tởm, Vũ Khôi Nguyên né tránh song tay chân vẫn hành động nhịp nhàng, anh đá đầu gối lão khiến lão không đứng vững được mà ngã ra sàn. Vì thế nên Vũ Khôi Nguyên đã thành công áp chế được lão già này.
Lâm Song Hà chạy đến chỗ Lâm An. Cô khuỵu xuống kiểm tra vết thương nhưng rồi cô phát hiện, không có vết thương nào trên người Lâm An cả.
“Lâm…Lâm An!” Lâm Song Hà run rẩy khẽ lay người Lâm An, chỉ sợ bản thân lay mạnh một chút sẽ làm cô ấy đau.
“Ơi? Chị gọi gì em thế?” Lâm An bất ngờ mở mắt quay sang cười toe toét rồi nói với Lâm Song Hà, dọa cô một phen hú hồn.
“Em…em không sao chứ?” Lâm Song Hà mở miệng hỏi, cô cảm thấy giọng mình lạc đi. Rồi dần dần Lâm Song Hà chợt cảm thấy không đúng lắm, sao Lâm An bị bắn mà cô ấy vẫn tỉnh bơ như vậy được?
“Hả? Em có làm sao đâu?” Lâm An vẫn nằm ngửa trên mặt đất. “Đang diễn tí kịch cho vui nhà vui cửa ấy mà.” Nói rồi Lâm An hất mặt sang phía Vũ Khôi Nguyên, Lâm Song Hà cũng do đó nhìn theo.
Lúc này, Vũ Khôi Nguyên đã thành công khóa cổ tay người đàn ông bí ẩn kia, ấn lão trên mặt đất đầy hộp mì và rác thải hôi thối. Vũ Thành Luân đứng bên cạnh, không biết từ bao giờ mà anh đã nhặt cây súng lên và chĩa thẳng vào đầu ông ta.
“Ông già thua bọn tôi rồi…” Vũ Thành Luân nhướn một bên mày, lạnh lùng nói.