Cứu Giúp Nữ Chính Tôi Bất Ngờ Kiếm Được Người Yêu - Chương 64: Những Manh Mối Cuối Cùng
- Trang Chủ
- Cứu Giúp Nữ Chính Tôi Bất Ngờ Kiếm Được Người Yêu
- Chương 64: Những Manh Mối Cuối Cùng
“Vậy là còn 3 số nữa thôi! Mọi người cố lên nào!” Lâm Song Hà vui sướng hét lớn, khích lệ mọi người.
Tuy ai cũng mệt nhưng dưới sự cổ vũ của Song Hà, bốn người bọn họ cũng dần tươi tỉnh trở lại. Vì thế bọn họ ngay lập tức tiến bước về phía căn phòng có bảng số phòng màu đỏ mà bọn họ vừa nãy nhìn thấy khi tìm kiếm buồng lái.
Vừa bước vào trong, những câu chữ được viết chi chít chằng chịt trên tường đã khiến bọn họ chấn động, thứ dễ dàng tìm thấy nhất nhanh chóng bị bọn họ phát hiện.
Manh mối thứ năm: lỗi cuối cùng trong phần mềm bị hỏng sẽ được lộ diện trước gương.
Cái gì cơ? Lâm An khó hiểu khi nhìn thấy từ phần mềm bị lỗi, nhưng vốn làm gì có phần mềm nào bị lỗi đâu. Điểm nhấn manh mối này có lẽ là “lỗi cuối cùng, “phần mềm bị hỏng”, “gương”.
“Mọi người có ai có phần mềm bị hỏng không?” Lâm An khó hiểu nhìn xung quanh nhưng sau khi kiểm tra mọi người đều lắc đầu, cô cúi mặt xuống thở dài ngao ngán.
“Chả lẽ cứ vậy mà bỏ cuộc sao?” Lâm Song Hà nhỏ giọng nói, cô không phục, rõ ràng vừa rồi còn vui vẻ lắm mà, lẽ nào giờ bọn họ bỏ cuộc chỉ vì không tìm được một con số nào đó.
Vũ Thành Luân lúc này nghĩ ngợi cái gì đấy rồi anh quay qua nhìn vào mắt Vũ Khôi Nguyên, chủ của một doanh nghiệp chuyên về công nghệ, quả nhiên ngay sau đó Vũ Khôi Nguyên lấy một chiếc điện thoại khác của mình ra, tuy nó không hiển thị bản đồ nhưng cũng không có sóng nên không thể liên lạc ra ngoài để tìm kiếm sự trợ giúp
“Anh không chắc lắm nhưng mấy con game điện tử bị lỗi nó sẽ hay hiện mấy cái dòng lập trình như này. để nhà phát hành có thể tìm ra lỗi rồi sửa.” Vừa nói, anh vừa lướt xuống phía cuối của một đoạn code lỗi.
Lâm An nhìn xuống máy, ở dòng cuối cùng của bản phân tích lập trình ghi: “End = {Error}”
Nếu vậy thì “gương” trong câu này chắc nói về sự phản chiếu nhỉ. Chữ sẽ bị đảo ngược đúng chứ.
Lâm An thử đưa máy ra trước gương, trong hình ảnh phản chiếu, cô chỉ thấy những ký tự bị đảo ngược nhìn rất rối mắt, không đúng rồi sao. Cô nhìn kỹ vào trong gương, cảm thấy có chút quen mắt. Ngày bé cô có xem phim hành động gì đó mà điệp viên cũng dùng các con số và ký hiệu tượng hình để gửi thư mật cho nhau. Chữ “o” rất giống số “0”, chữ “r” giống số “7” còn chữ “E” rất giống số “3”. Nhưng có tận ba số như vậy thì cô nên chọn cái nào?
Ở đây nói đến “lỗi cuối cùng” không chỉ là dòng cuối cùng mà cũng có thể là số cuối cùng, là số “3” không?
Tuy nhiên Lâm An không còn thời gian để nghĩ nữa nên cô lập tức tìm manh mối khác
“Cảm ơn anh…” Lâm An chưa kịp vui mừng cảm ơn Vũ Khôi Nguyên bức tường phía sau cánh cửa đã đập vào mắt cô.
Manh mối số sáu: Ngày chủ nhật ở Mỹ.
“Chủ nhật ở Mĩ? Sunday? Nó không có từ khóa nào sao?” Vũ Thành Luân cũng đã để ý đến manh mối này, thật không hiểu nổi tại sao những manh mối ở đây cứ cụt lủn như vậy.
Quả thật là không có manh mối nào. Lâm An đã thử nhớ lại các sự kiện ở Mỹ xảy ra vào chủ nhật, nhưng kết quả là cô hoàn toàn không nhớ gì, ngoài cô ra thì tất cả mọi người ở đây đều lắc đầu trước câu đố này. Câu hỏi ngày càng tăng độ khó lên khiến Lâm An cảm thấy hơi nhức đầu. Cô ngồi xuống dựa vào lưng tường, nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng não thì vẫn không ngừng nghĩ về manh mối số sáu đó. Rốt cuộc phải làm khó nhau như này làm gì?
Tại sao phải là chủ nhật ở Mỹ mà không phải ở các quốc gia khác?
Có lẽ nào là do chủ nhật bên đấy khác các nước khác không?
“…Ở Mỹ, có một điểm thú vị là, đầu tuần của bọn họ là chủ nhật chứ không phải thứ hai.” Giọng Vũ Khôi Nguyên vang lên trên đầu cô, Lâm An giật mình ngẩng đầu lên nhìn.
Bấy giờ Vũ Khôi Nguyên từ đâu lôi ra một tờ báo bằng tiếng anh, có vẻ một du khách nước ngoài đã bỏ quên nó, cậu chỉ tay vào đề mục trang đầu tiên, trên đó tuy ghi là ngày chủ nhật ngày XX/YY nhưng bài báo lại ghi là đầu tuần.
Đầu tuần… Ngày đầu tiên trong tuần… Nếu trong tiếng anh thì sẽ là ‘first day’ mà ‘first’ cũng có nghĩa là ‘thứ nhất’, số ‘1’. Nghĩ rồi cô điền số ‘1’ vào tờ giấy tổng hợp manh mối, mong rằng bọn cô giải mã đúng nếu không bọn họ chắc chắn sẽ phải giải mã lại từ đầu, đến lúc đó chắc chắn bọn họ sẽ không đủ thời gian mất.
Manh mối số bảy: Chết là chìa khóa duy nhất để sống.
“Đùa nhau à? Loại câu đố gì thế này?” Vũ Khôi Nguyên ôm mặt nói.
“Hay thử chết đi xem có chìa khóa sống nào không?” Vũ Thành Luân nâng cằm suy nghĩ, rồi nở một nụ cười bỡn cợt.
“Anh đi mà chết thử đi.” Vũ Khôi Nguyên lườm Vũ Thành Luân.
“Hả? Mày dám nói anh như thế à? Sao mày không làm đi tên nhóc thúi?” Vũ Thành Luân cũng đáp lại. Có vẻ cả hai định lao vào đấu đá nhau tiếp rồi.
Lâm Song Hà cũng làm biếng can ngăn, mặc kệ hai người bọn họ, ngồi xuống cạnh Lâm An rồi nhìn hai anh em họ chửi nhau.
“Lâm An này, có khi nào chìa khóa sống là ẩn dụ cho ai cho không? Giống như ‘thế thân’ ấy.” Lâm Song Hà buột miệng nói, giờ đây trong đầu cô trống rỗng dường như cô không thể nghĩ được gì hết.
“Khó biết lắm, gợi ý có thể là ‘chết’ mà cũng có thể là ‘sống’.” Lâm An trả lời, liếc đôi mắt thẫn thờ sang phía bên ngoài, tiếng sóng vỗ rì rầm êm tai nhưng mang hơi đượm buồn. Ngoài tiếng cãi vã ồn ào của anh em họ Vũ kia thì xung quanh họ rất ít âm thanh sự sống.
Lời qua tiếng lại, Lâm Song Hà cảm thấy cũng giải trí. Cố nốt số này là họ có thể tìm hiểu được bí mật về cái định vị rồi.
Đột nhiên Lâm Song Hà nghe nhầm từ “chết 死” thành số “4 四”, suy nghĩ một lúc rồi cô nói cho Lâm An. Nghe xong Lâm An sáng mắt gật đầu lia lịa, bởi cảm thấy khá hợp lý. Các nước Châu Á cung hay bảo rằng số “4” mang lại điều không may mắn vì nó phát âm gần giống từ “chết”. Thật may vì ở đây có một người học tiếng Trung nếu không có lẽ cả đám sẽ phải chết ở đây mất.
Hàm ý câu này có lẽ là số “4” là con số cuối cùng trong dãy mật khẩu, cũng như là chìa khóa để mở cánh cửa cứu sống bọn họ ra khỏi con tàu này.
“Vậy mật khẩu là 2067314 nhỉ? Chúng ta mau đi thôi.” Không quản hai anh em nhà họ Vũ vẫn đang cãi nhau chí chóe, Lâm An lập tức dẫn mọi người đi nhập mật khẩu. Ngay khi cô hoàn thành việc nhập các con số vào ô trống, âm thanh cạch cạch từ ổ khóa vang lên rõ bên tai cô như thể xung quanh không hề có tiếng ồn nào. Ngay lập tức, căn phòng bên trong đã hiện lên trước mắt tất cả những người ở đây.
_______________
Tác giả có lời muốn nói: Giải mã gì mà nhanh như ăn cướp, chắc Lâm An có IQ 3000 =))