Cường Giả Đô Thị - Dương Thiên (full) - Chương 492 - Trận thắng đầu tiên 2
“Oanh!”
Dao động cuồng bạo đến từ điểm công kích của hai người, toàn bộ chiến trường đều không thể chịu được cỗ giao động này, trực tiếp lõm xuống thành cái hố sâu.
“Phụt!”
Hắc Vụ phun ra một búng máu, tay cầm bốn thanh trường kiếm nhưng đầu gối phải lại không chịu được lực lượng khổng lồ của Dương Thiên, nặng nề quỳ trên mặt đất.
Hổ khẩu trên bốn bàn tay anh ta đều xuất hiện vết nứt, xương cốt đều bị gãy, toàn bộ bốn thanh trường kiếm cũng bị đánh bay ra ngoài, cả người nhìn qua thập phần thê thảm.
“Hắc Vụ sắp thua?”
“Dương Thiên đến từ đế quốc văn minh cấp thấp đánh bại Hắc Vụ từ đế quốc văn minh cấp cao!”
“Chấn động lớn nha!”
“Muốn nổi danh khắp hệ ngân hà!”
Đông đảo thành viên của tinh hệ nghị luận sôi nổi.
“A!” Trong sân đấu, Hắc Vụ kêu thảm thiết, bốn bàn tay anh ta run rẩy, vũ khí rời tay cũng đồng nghĩa anh ta cách thất bại không xa.
“Kết thúc đi! Hắc Vụ, trận đấu này tôi thắng!”, Dương Thiên lạnh nhạt nói, sau đó một đao đem Hắc Vụ chém thành hai nửa!
Thân ảnh Hắc Vụ biến mất, bị đào thải ra ngoài. Chỉ còn lại một mình Dương Thiên ngạo nghễ đứng thẳng trên đống phế tích, khuôn mặt thờ ơ.
“Dương Thiên quyết đấu Hắc Vụ, Dương Thiên thắng, được một điểm!” Một giọng nói vang lên!
“Dương Thiên! Dương Thiên!”, toàn bộ hệ ngân hà hoàn toàn điên cuồng.
“Dương Thiên!”, trên khắp địa cầu cũng ngập tràn tiếng hoan hô, trên mặt ai cũng là thần sắc kích động!
Mà trong võ trường thần quốc Côn Trụ, có một màn hình video cực lớn ngay trung tâm, trong video, Dương Thiên một đao bổ đôi Hắc Vụ, ngạo nghễ đứng thẳng trên đống phế tích.
Một góc trong võ trường lúc này, một vị nam tử trung niên tóc bạc nhìn thân ảnh Dương Thiên, khóe miệng lộ ra mỉm cười.
“Dương Thiên quyết đấu Hắc Vụ, Dương Thiên thắng, được một điểm!”, tiếng nói vang lên, Dương Thiên đứng thẳng ở sân đấu ba giây rồi một lần nữa quay lại nơi tập trung của hai ngàn thiên tài.
“Đó chính là Dương Thiên? Đến từ đế quốc văn minh cấp thấp mà lợi hại như vậy sao?”
“Có thể tiến vào giai đoạn thứ tư thì có người nào thực lực kém được? Dương Thiên có thể từ một đế quốc văn minh cấp thấp tiến đến giai đoạn thứ tư của trận chiến thiên tài này, làm sao có thể là người đơn giản?”
…
Mọi người xung quanh bàn luận sôi nổi, trước đó cuộc tranh tài của bọn họ kết thúc rất sớm, mà trận đấu giữa Dương Thiên và Hắc Vụ lại kéo dài mười mấy phút rồi, cho nên họ cũng muốn xem một chút cuộc đấu giữa hai người họ.
Tuy thực lực của Dương Thiên theo bọn họ nghĩ chỉ có thể coi là bình thường, nhưng đến bây giờ họ cũng xem như là biết được Dương Thiên quả thật là một thiên tài.
Trong trận chiến này, Dương Thiên cũng đã chứng minh được bản thân.
Dù sao trong hai ngàn thiên tài này, chỉ có Dương Thiên đến từ đế quốc văn minh cấp thấp, ngoại trừ hắn ra, những người khác đều là thiên tài đến từ đế quốc văn minh cao cấp và thần quốc Côn Trụ.
Hắc Vụ bại trận cũng nhìn Dương Thiên trong đám người, trong mắt hiện lên ý chí chiến đấu hừng hực.
Anh ta trực tiếp tiến về phía trước, nhìn Dương Thiên nói: “Dương Thiên, thực lực của ngươi quả không tồi, nhưng sau này ta nhất định sẽ vượt qua ngươi, sau đó công kích ngươi mạnh hơn!”
“Ta đợi ngươi!”, Dương Thiên lạnh lùng.
Hắc Vụ nói xong trực tiếp rời đi, tính cách anh ta vốn dĩ như vậy, độc lai vãng lai, có gì muốn nói liền nói ra hết.
Dương Thiên cảm thấy tên Hắc Vụ này quả không tồi, thất bại cũng không thù hận người khác, chỉ muốn dựa vào thực lực mà tiến bộ lên. Từ trong mắt Hắc Vụ, Dương Thiên chỉ nhìn thấy được ý chí chiến đấu, không hề nhìn thấy chút oán hận nào.
“Hây, Dương Thiên!”, đột nhiên truyền đến một giọng nói.
Dương Thiên quay người lại nhìn, là một thanh niên có đôi tai nhọn, ở cổ có bí văn màu xanh lục đang mỉm cười với hắn.
“Tháp Nại Tề.”, Dương Thiên nhìn người thanh niên trước mắt.
Tháp Nại Tề đến từ đế quốc văn minh cao cấp đế quốc Long Vũ, từng giao thủ với Dương Thiên một lần ở giai đoạn thứ ba, Dương Thiên địch không lại, dùng Ngư du thập bát biến chạy thoát.
“Một tháng không gặp, thực lực của Dương Thiên ngươi tiến bộ nhanh như vậy?”, Tháp Nại Tề kinh ngạc nhìn Dương Thiên.
Lần đầu anh ta gặp Dương Thiên, Dương Thiên trong tay anh ta không hề có chút lực chống trả nào, chỉ có thể dựa vào tốc độ mà chạy trốn, nhưng bây giờ có thể đánh bại được Hắc Vụ của đế quốc Hắc Vũ, vậy đó có thể là thiên tài mà anh ta chưa chắc có thể đánh bại được.
“Ngươi có muốn thử một chút không?”, Dương Thiên nói, hắn ta đối với Tháp Nại Tề không hề có chút ác cảm nào, thực tế, Dương Thiên cũng là một thành viên của đế quốc Long Vũ.
Đế quốc Long Vũ thống trị đế quốc Lam Nguyệt, đế quốc Lam Nguyệt thống trị ba đế quốc lớn hệ Ngân Hà, trong mắt đế quốc Long Vũ, hệ Ngân Hà chỉ có thể xem là một tinh hệ vô cùng bé nhỏ.
“Oa, Dương Thiên ngươi rất tự tin ha?”, Tháp Nại Tề cười nói: “Có điều chúng ta có thể không có cơ hội giao thủ! Ngươi dù sao cũng được xem là thành viên của đế quốc Long Vũ chúng ta, công ty lỗ sâu ảo và thần quốc Côn Trụ sẽ không để những thiên tài cùng một Tinh hệ trong cùng một tổ đâu.”
Dương Thiên sững sờ, hắn không biết đến quy định này.