Cuối Cùng Vẫn Bỏ Lỡ Nhau - Tranh Ca - Chương 38: Ngoại truyện 7: Trần Cảnh Dương
Ta là người không có quá nhiều cảm xúc, nhưng dường như ta đã dành hết cảm xúc đời này của mình cho nàng ấy mất rồi.
Nàng rất đẹp, quả thật rất đẹp! Nàng thường nói với mọi người rằng ta là người đẹp nhất. Nhưng nàng ấy không biết, nàng ấy còn đẹp hơn ta rất nhiều. Đặc biệt là đôi mắt sáng long lanh ấy, chỉ cần nàng ấy nhìn ta bằng đôi mắt ấy thôi thì ta có thể sẵn sàng chấp nhận bất cứ thứ gì mà nàng yêu cầu.
Từ bé, nàng đã hay bám lấy ta, làm cái đuôi nhỏ sau lưng ta, luôn luôn dùng giọng điệu vui mừng hớn hở gọi ‘ca ca’.
Ta rất thích ở bên cạnh nàng, dù nàng không làm gì cả, chỉ ngồi bên cạnh nhìn ta đọc sách thôi, ta cũng đã cảm thấy bình yên lắm rồi.
Trần Hy nhìn như dễ nuôi nhưng thật ra đặc biệt khó chiều. Đương nhiên, ta không cảm thấy như vậy, nhưng ta nghe những hạ nhân trong phủ thỉnh thoảng sẽ bàn tán về bản tính tiểu thư của nàng. Nàng sinh ra chính là để được cưng chiều, họ có quyền gì mà bàn tán về nàng chứ? Vậy nên ta đã bí mật đuổi họ đi. Lúc đó, ta chỉ nghĩ rằng không muốn nàng nghe được những lời khó nghe ấy mà thôi.
Ta bên nàng từ nhỏ đến lớn, nhìn nàng từ một em bé bụ bẫm trở thành một cô nương yêu kiều. Nàng càng lớn, ta càng phát hiện bản thân mình có điều kì lạ.
Vào ngày nàng tròn 15 tuổi, ta đã tặng cho nàng một cây trâm khắc hoa hải đường bằng ngọc, là ta tự tay khắc rất lâu mới xong. Hôm ấy, ta tặng nó cho nàng trước mặt phụ thân. Ông ấy cười cười, nói rằng tình cảm huynh muội thật tốt, đến trâm cài – vật được xem như định tình mà cũng tặng cho nàng.
Chỉ một câu nói thoáng qua như vậy, ta lại nhớ rõ. Đêm hôm ấy, ta nằm mơ, mơ thấy nàng ở dưới thân ta, bị ta bắt nạt đến nước mắt giàn giụa, cả người đầy dấu vết ái muội.
Điều làm ta không thể đối diện nhất chính là ta vậy mà có suy nghĩ không muốn dừng lại, ta… muốn cứ như vậy, muốn nhiều hơn như vậy nữa.
Sau khi tỉnh giấc, ta bắt đầu trốn tránh nàng ấy.
Ta biết, tình cảm của bản thân đối với muội muội của mình đã vượt mức bình thường. Nếu… nếu ta còn ở gần nàng ấy, ta không biết mình có thể giữ vững lí trí được không nữa.
Vậy nên, cách duy nhất mà ta có thể làm được chính là rời xa nàng.
Ta tự nhận mình đã cố gắng hết sức, ta vào quân doanh, số lần gặp nàng ấy càng ngày càng ít. Ta nghĩ mình sẽ quên được tình cảm này thôi, nhưng mà ta không làm được.
Mỗi sáng thức dậy, điều đầu tiên ta nghĩ tới là nàng đã dậy chưa, nàng sẽ ăn cháo hoa hay là một bát hoành thánh nóng hổi.
Mỗi tối trước khi đi ngủ, ta sẽ phỏng đoán xem nàng đã ngủ chưa, đang thêu thùa hay là đánh đàn cổ.
Dần dần, số lần ta nhớ nàng ngày một nhiều hơn. Ngay cả khi đang huấn luyện, trong tâm trí của ta cũng chỉ có hình bóng của nàng.
Ta… rốt cuộc không chịu đựng được nữa. Ta muốn gặp nàng, muốn gặp nàng đến phát điên!
Ta quay về phủ, gặp được nàng. Lúc biết nàng ở trong phòng của ta ngủ, có trời mới biết ta đã kiềm nén như thế nào mới không ôm nàng vào lòng.
Nhìn đôi mắt tủi thân của nàng, ta tự trách vô cùng. Là ta có lỗi với nàng, vậy mà lại làm nàng cảm thấy thương tâm.
Lúc đó, ta thề rằng sẽ không bao giờ để nàng phải khóc vì ta nữa.
Nhưng tối hôm đó, chính ta đã tự tay phá bỏ lời thề của mình.
Ta suýt chút nữa đã… xâm phạm nàng.
Vì trong lòng đang có tâm sự, lại lâu rồi mới được hồi phủ, ta đã uống rượu.
Ta vậy mà tin tưởng vào việc uống rượu giải sầu. Ta uống rất nhiều, nhưng càng uống, ta càng tỉnh táo, tỉnh táo đến mức chính ta cũng thấy đáng sợ.
Ta đủ tỉnh táo để nhận ra được người đến là nảng, cũng nhận ra được tình cảm vặn vẹo này của mình không thể dập tắt được.
Điều đó là ta cảm thấy khó thở, cả người giống như chìm sâu vào trong nước, người duy nhất có thể cứu lấy ta chỉ có mình nàng.
Vậy nên… ta trầm luân, ta ghì chặt lấy nàng, như sói đói mà lao vào hôn nàng, bàn tay không ngừng nghỉ mà ngao du trên cơ thể nàng.
Ta biết nàng hoảng sợ, ta biết nàng khóc rất nhiều. Nhưng càng như vậy, con thú trong lòng ta càng lấn tới hơn nữa.
Sau đêm hôm ấy, ta không dám gặp nàng, luôn tìm mọi cách để trôn tránh nàng. Đúng lúc đất nước đang cần ta, ta quyết định đi, để thực hiện lý tưởng, cũng là để bản thân và nàng có thời gian suy nghĩ kĩ hơn.
Quân ta chiến thắng, ta trở về với tiếng hoan hô của dân chúng, trở về với sự quyết tâm có được nàng.
Ta biết ta không phải con của Trần Dụng, cũng biết nàng là con của mẫu thân nàng – Tĩnh Lan cùng Hoàng thượng.
Ta biết… ta và nàng không có huyết thống từ lâu. Nhưng việc này liên quạ tới quá nhiều người, Trần Dụng lại có ơn dưỡng dục ta cùng Trần Hy, vậy nên mãi ta không nói ra được.
Sau đó nữa, ta ra chiến trường lần thứ hai. Lần này, ta muốn lập công lớn để đổi lấy một cơ hội cho ta và nàng.
Nhưng chung quy, vẫn không kịp.
Ta bị hành thích, truy bắt khắp nơi. Mỗi lần ta suýt vì kiệt sức mà nhắm mắt, ta lại nhìn vào lá thư nàng viết cho ta để chống cự. Nàng nói nàng không muốn ta làm ca ca của nàng, ta cũng vậy, ta không muốn xem nàng là muội muội nữa.
Khi một lần nữa thấy được Trần Hy, nàng mặc hỷ phục đỏ, rất đẹp. Nhưng màu đỏ của y phục cùng với máu của nàng chói mắt quá, hình ảnh ấy làm mắt ta đau đớn.
Nàng chảy nhiều máu, rất nhiều máu, nơi khoé miệng của nàng cũng có một dòng máu đỏ tươi.
Ta ôm lấy nàng vào lòng, ra sức ôm chặt, miệng không ngừng gọi tên nàng. Ta muốn nàng mở mắt ra nhìn ta, muốn nàng mạnh khoẻ ở bên cạnh ta nửa đời còn lại.
Nàng dùng giọng nói suy yếu của mình để cho ta biết nàng yêu ta.
Nhưng ta chưa kịp vui mừng thì nàng đã bỏ ta mà đi mất rồi.
Khoảnh khắc tay nàng buông lỏng, trái tim vì nàng mà đập của ta cũng chết theo rồi.
Ta như một cái xác không hồn, đem nàng về phủ.
Ta biết mình không bình thường nhưng Hy nhi của ta rất nhát gan, nàng ấy chắc hẳn rất sợ hãi đi? Vậy nên ta quyết định đến bên cạnh nàng ấy.
Hỷ phục, trang sức được ta giấu kĩ, từng thứ từng thứ một đeo lên người nàng.
Nàng đã nói yêu ta, vậy chúng ta kết nghĩa phu thê có được không?
Ta ôm nàng đến dưới gốc cây ngô đồng, nơi nàng thích nhất. Chẳng cần còi trống cũng chẳng cần tiếng chúc phúc của mọi người, ta và nàng trở thành phu thê.
Ta nói rất nhiều, rất nhiều, mong nàng có thể nghe thấy lời ta nói, đáp lại ta.
Sau đó… dưới bầu trời hoàng hôn, ta thấy được nàng, ta mỉm cười cầm lấy tay nàng, cùng nàng đu đến chân trời góc bể.
Trần Hy, ta yêu nàng, đến chết vẫn yêu.