Cuộc Tình Này Dù Sao Cũng Chẳng Tồn Tại Được Lâu - Chương 47 - Cuồng bạo (H+)
Vu Phùng Cửu vì cô mà nhung nhớ, Vu Phùng Cửu vì cô mà thức trắng bao
nhiêu đêm, cũng vì cô, mà anh đã hoàn toàn đánh mất hết tất cả lí trí.
Anh đột ngột bế thóc cô lên khiến cho Hướng Đường Nghi hoàn toàn không kịch thích ứng, đôi chân trần trắng nõn bị treo lủng lẳng ở trên không khí,
bị ép phải câu chặt vào hông anh.
Ở bên dưới thân anh, có một thứ
cứng rắn to lớn nào đó đã ngóc đầu thức dậy từ lâu, qua lớp quần Âu đen
dựng đứng, chọc vào giữa khe mông cô, dọa cho cô khóc kêu.
Hướng Đường Nghi đã cố nghĩ cách để thoát ra, đã thử thoát ra, nhưng hoàn toàn vô nghĩa.
Sức lực của Vu Phùng Cửu quá mạnh, đặc biệt là với cô, sự chiếm hữu của anh càng nhiều đến mức che trời lấp bể.
Dù trong người có một chút men rượu, nhưng anh vẫn còn đang rất tỉnh táo. Anh biết rằng mình đang làm gì.
Muốn cô! Muốn đi vào trong cô!
Chiếm lấy cô! Để cô chỉ thuộc về một mình anh mà thôi!
Vu Phùng Cửu cởi bỏ dây thắt lưng, giải phóng cho thứ to lớn kia.
“Đừng… Hưm… Đừng mà. Đừng cho vào… đừng cho vào…”
Hướng Đường Nghi hoàn toàn biết hành động tiếp theo sau đó của anh là gì. Cô
hiện tại không thể động đậy được, chỉ có thể cầu xin anh tha mạng.
Nhưng Vu Phùng Cửu đã bị dục vọng lấn áp lí trí, anh giữ lấy cái đầu nhỏ, mút nhẹ lấy môi cô, thấp giọng dụ dỗ.
“Đừng sợ, sẽ chỉ đau một chút thôi… Đường Nghi ngoan, sẽ rất thoải mái…”
Cây gậy dài cọ xát vào hai cánh hoa non mềm đang e ấp khép chặt, ngón tay
thon gầy khẽ mơn trớn lấy hạt đậu màu đỏ ở trên miệng huy*t. Cô bé kia
run rẩy đến dữ dội, còn rỉ nước.
Phản ứng cơ thể ấy của cô khiến cho sợ dây lí trí của anh cuối cùng cũng đứt tung ra.
Không để cho cô có thời gian mà chần chừ nữa, Vu Phùng Cửu, không một lời nói trước, đã thúc thật mạnh vào sâu bên trong hoàn tâm.
Hướng Đường Nghi giật thót người lên, sống lưng mềm lập tức căng cứng, cong thành một đường vòm.
Cô ngửa cổ lên trời mà thét lên một tiếng, cả người run lẩy bẩy.
Đau…!
Ở bên trong hoa phùng chặt chẽ trước đây chưa từng có người xâm phạm nay
lại đột ngột phải tiếp nhận một thứ to lớn như vậy, cô không kịp thích
ứng. Một trận đau nhức nhối lan truyền dọc cơ thể.
Cô đau đến cả người run rẩy, co quắp bấu vào người Vu Phùng Cửu.
Chỗ thân thể non mềm đó vừa ngây ngô vừa mê hoặc, khi bao chứa lấy d** côn
của anh thì run rẩy đến lợi hại, siết chặt lấy thân anh, tiết ra một số
dịch nước lớn.
Vu Phùng Cửu bị cô siết đến da đầu tê rần, hơi thở hỗn loạn phả lên khuôn mặt cô.
Anh khẽ cong người xuống, hôn lấy một đầu ngực của cô, âu yếm mà xoa nắm nhũ hoa như viên hạt trân châu hồng hồng đẹp mắt.
Như là nghiện, mải mê bị mùi thơm thơm hương sữa của cô dụ dỗ làm càn.
Anh hết hôn, mút rồi hút mạnh lấy, đùa nghịch trên ngực cô, khiến cho cô
gái nhỏ đang bị anh ép dán chặt vào người mình kia run rẩy.
Hướng Đường Nghi khóc đến đáng thương.
“Đau quá… Đừng hút nữa… Đừng hút nữa…”
Ỏ bên dưới, tiểu huy*t non hồng hồng đã bị biến dạng, mở căng ra thành hình chữ O đang co rút mà mút lấy thân gậy trướng căng.
Vu Phùng Cửu bị cô làm cho mù mờ đầu óc, anh nhẹ nhàng hôn lấy môi cô, vừa thử thăm dò ở bên trong, khẻ đẩy hông một cái.
Ngay lập tức, cả người cô run lên kịch liệt, cái miệng nhỏ ở dưới cũng siết chặt lấy anh hơn.
“A…”
Vu Phùng Cửu nghiến răng khẽ kêu lên một tiếng đầy trần thấp. Anh bị Hướng Đường Nghi siết đến điên đầu rồi, gân xanh nổi đầy ở trên trán, cổ, bắp cánh tay, nổi đầy cả ở dưới hạ thân to lớn kia.
Nhục c** to thêm một vòng nữa, bức cho cô khóc kêu.
Không thể nhịn thêm được nữa, anh bắt đầu luân động, nhấp từng cú thúc vào bên trong cô, cắm vào rồi lại rút ra.
Hướng Đường Nghi vẫn chưa thể vượt qua được cơn đau đến tê tâm liệt phế kia,
nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt trắng bệch không huyết sắc, mồ hôi nhễ nhại chảy thành từng giọt xuống bả vai của người đàn ông.
Nay còn bị anh vận động như vậy, cô bất lực khóc không thành tiếng, huy*t thịt non bị anh tuỳ ý bờn giỡn, chơi đùa.
Phần nhục thể của cả hai chôn chặt vào nhau, huy*t ướt nóng xoắn chặt lấy anh.
Vu Phùng Cửu bị cảm giác chặt chẽ ở trong cô làm cho thần trí điên đảo, thở ra hổn hển, di chuyển có đôi chút khó khăn.
Chốc chốc khi anh rút thứ kia ra ngoài một chút, kiều thịt mềm sẽ co bóp hút chặt anh ở lại.
Dường như là cảm nhận được cô gái của mình đang bị đau, anh khôi phục lại một chút lí trí, động tác có vẻ ôn nhu hơn.
Nhưng khi cảm giác được người mà mình đang ôm lấy, cùng thực hiện những tiếp
xúc xác thịt thân mật là người con gái hằng đêm anh luôn mong nhớ, dục
vọng đã vơi bớt đi được một chút nay lại thêm một lần nữa bùng lên dữ
dội hơn.
Vu Phùng Cửu đặt cô nằm xuống bàn ăn, trong khi Hướng
Đường Nghi vẫn còn đang ngờ nghệch, anh đã nắm chặt lấy eo thon, thúc
thật mạnh.
“Hức hưm…!”
Hướng Đường Nghi ngửa cổ rên lên một
tiếng đầy đau đớn, kinh sợ vội vã nhoài người lên, nhưng lại bị anh kéo
về, vận động thân thọc vào rút ra liên tiếp, tần suất ngày một nhanh!
Cô không chịu nổi được sự mãnh liệt này, khóc lóc thảm thiết, cứ chốc chốc cả người cô bị anh đâm đến giật thót lên trên, chưa đến một giây sau đó lại bị kéo trở về, liên tiếp như vậy.
Dục long bạo khởi ra ra vào vào ở trên trong hoa tâm, khi rút ra mang theo những vệt nước đặc sệt màu trắng và một chút máu đỏ.
Anh là lần đầu của cô.
Suy nghĩ ấy chỉ vừa mới thoáng qua đầu đã ngay lập tức làm cho Vu Phùng Cửu hăng hái đến run người, cúi đầu xuống liếm lên trên đôi môi đang mím
chặt đến bật cả ra máu của Hướng Đường Nghi, phần thân dưới càng động
lại càng nhanh.
Ưng Sở nằm ở trong phòng ngủ dành cho khách bỗng
nhiên chập chờn mà tỉnh lại, hai mắt nhắm tịt vào nhau, đờ đờ đẫn đẫn mà nhìn ngó ra xung quanh.
Hơ… Căn phòng sang trọng này là gì? Đây không phải là phòng trọ của anh ta.
Anh ta đang ở đâu vậy? Khách sạn à? Khách sạn năm sao?
Ưng Sở chật vật bò lăn xuống dưới giường, lết đến bên cạnh cánh cửa phòng, trong cơn mơ ngủ, anh ta đã vặn nắm tay cầm.