Cuộc Tình Này Dù Sao Cũng Chẳng Tồn Tại Được Lâu - Chương 57 - Có muốn ăn gì không?
- Trang Chủ
- Cuộc Tình Này Dù Sao Cũng Chẳng Tồn Tại Được Lâu
- Chương 57 - Có muốn ăn gì không?
Đến tận giờ tan làm rồi mà Giang Yến Cảnh vẫn chưa buông tha cho Vu Phùng Cửu, cứ suốt ngày lải nhải ở bên tai anah.
Vu Phùng Cửu bước chân xuống hầm để xe, anh ta cũng theo ra cùng, còn nằm hẳn lên nắp ca pô.
Để miêu tả về ánh mắt của Vu Phùng Cửu nhìn Giang Yến Cảnh lúc này, người ta chỉ có hai tiếng: kì thị.
“Giang Yến Cảnh.”
“Đừng gọi hẳn cả họ cả tên của tôi như vậy. Nghe nguy hiểm lắm.”
Vu Phùng Cửu nghiêm mặt, giọng điệu càng nặng hơn nữa.
“Giang Yến Cảnh!”
Giang Yến Cảnh dù mặt có dày đến thế nào thì trước đôi mắt sặc mùi thuốc súng ấy của Vu Phùng Cửu cũng không thể chịu đựng được mà run rẩy, vội vàng
đứng thẳng lưng lên, tránh xa khỏi con xe BMW yêu quý của anh.
Trước mắt thấy Vu Phùng Cửu ngồi vào xe chuẩn bị bỏ đi, Giang Yến Cảnh thấy
không thể bỏ lỡ mất cơ hội để giải tỏa những thắc mắc ở trong lòng được, vội vàng chạy vòng sang bên rồi mở cửa xe ngồi vào trong băng ghế lái
phụ.
Vu Phùng Cửu quay đầu nhìn anh ta, ánh mắt mất kiên nhẫn.
“Cậu…”
“Cậu chủ Vu! Cậu có biết tôi thường được người ta gọi với biệt danh gì không?”
Đột nhiên anh ta hét lên khiến cho anh đờ đẫn không kịp phản ứng. Còn Giang Yến Cảnh vẫn luôn miệng nói tiếp.
“Người ta gọi tôi là thánh đoán biểu cảm của người khác đấy! Để tôi nhìn mặt cậu đoán suy nghĩ của cậu nhé.”
“Thái độ gấp gáp muốn về nhà này chưa từng có ở một cậu chủ Vu ngày thường
đĩnh đạc, lại nghiện công việc. Chắc chắn là đang có cái gì đó đang chờ ở nhà hối thúc cậu.”
“Nãy giờ nhìn mặt cậu rất thộn, mấy đứa yêu nhau một tháng cũng chưa đến nỗi thẫn thờ như cậu đâu.”
“Sở thích của cậu là kim cương và kẹo bạc hà, vậy thì cô gái nhỏ nhắn đó
chắc chắn là một người có cơ thể rất mềm mại, một đôi mắt sáng, rất
trắng.”
“Có phải không? ^^”
Mấy cái này chẳng có tí căn cứ nào cả, nhưng… nó đánh thẳng vào tâm trí anh mới đau chứ.
Vu Phùng Cửu há miệng nhìn Giang Yến Cảnh, một lúc sau anh mới hỏi.
“Có muốn ăn gì không?”
“He he! Cho tôi hai li trà sữa và một cái bánh đào, một cái bánh trà xanh.”
Cậu chủ Vu khó tính đã phải ra chiêu hối lộ, vậy chắc chắn phỏng đoán của anh ta đúng rồi. Há há há!
Con xe BMW đi xuyên qua những con đường quốc lộ, hướng tới quán trà sữa mà Giang Yến Cảnh thích nhất.
Ở trên xe, như là một người vận động viện vừa mới đạt huy chương vàng
Olympic, Giang Yến Cảnh cảm giác rằng mình vừa làm được một cái công lao rất lớn nào đó dành cho tổ quốc, mở miệng nghêu ngao hát.
“Anh chẳng cách nào chống cự, nhất là khi đêm về
Nhớ em nhiều đến mức không thở được
Hận bản thân không thể lập tức đến bên em
Và hét thật lớn với em rằng
Anh bằng lòng, bằng lòng vì em
Anh bằng lòng vì em mà quên đi cả tên mình
Chỉ cần được ấm áp trong vòng tay em thêm một giây
Cho dù phải đánh đổi cả thế giới, anh cũng cam tâm…”
Đây là bài “Em bằng lòng” đã bị Giang Yến Cảnh biến tấu đi một chút. Chẳng
hiểu sao, khi đang hát mà anh ta cứ liếc liếc mắt về phía của Vu Phùng
Cửu rồi cười lên một trận, hại cho Vu Phùng Cửu nhìn đến chướng cả mắt.
Chiếc xe con đột ngột tăng tốc, cảnh xe cộ ngoài kia lao đi vùn vụt vùn vụt
ngoài cửa kính xe khiến cho Giang Yến Cảnh đang cười ngắc nghẻ ở trên
ghế cũng không cười nổi nữa, anh ta hoảng hốt đập đập vai Vu Phùng Cửu.
“Này này này! Đại ca! Giảm tốc độ xuống! Giảm tốc độ xuống! Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!!”
Giang Yến Cảnh hét lên chói tai vì đột nhiên chiếc xe phanh kít lại rất đột ngột, người của anh ta nhào hẳn về phía trước.
May mà tim vẫn chưa bắn ra khỏi lồng ngực.
Vu Phùng Cửu cầm bánh lái thở ra một hơi, rồi quay đầu sang nhắc nhở với Giang Yến Cảnh.
“Đến rồi đấy.”
Giang Yến Cảnh đã sợ đến tan chảy thành nước, trượt dần xuống ghế lái trong
vô lực. Anh ta nhăn mặt ấm ức, suýt nữa khóc luôn rồi.
“Đồ độc ác… Bạn bè thế à…”
Nhìn Giang Yến Cảnh đầu óc xoay mòng mòng, loạng choạng đi vào trong quán
trà sữa, Vu Phùng Cửu bây giờ mới lấy điện thoại của mình ra, nhìn đồng
hồ hiển thị số giờ là: sáu giờ hai lăm phút.
Giờ này giảng đường tan học rồi.
Vu Phùng Cửu dựa cằm lên vô lăng, anh cắn móng tay, rồi lướt đến hộp thư của mình.
Anh nhìn lại những dòng tin nhắn mà anh gửi cho cô, nhận ra trước nay chỉ
có anh nhắn tin cho cô chứ cô không hề đáp lại lấy một lần.
Hồi âm mà anh duy nhất nhận được từ cô chỉ có biểu hiện “đã xem”.
“Vô cảm quá…”
Vu Phùng Cửu lầm bầm rồi cất điện thoại đi.
Anh có hỏi rằng cô có muốn mua gì không, trong kí túc xá thiếu gì không để
anh mua cho cô. Nhưng Hướng Đường Nghi không bao giờ đáp lại anh. Cô
không muốn bất cứ thứ gì liên quan tới anh cả.
Tuy vậy, anh vẫn
muốn cô giữ một thứ gì đó liên quan tới anh ở bên mình, để anh còn có
một chút cảm giác rằng cô đang coi trọng anh…
Vu Phùng Cửu cất điện thoại đi rồi thẫn thờ nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài đường phố.
Anh nhìn thấy ở bên phía làn đường đối diện có một cửa hàng tạp hóa rất nhỏ, bên cạnh cửa hàng ấy là một con hẻm tối.
Có hai tên mặc đồ trùm kín mít, chúng nó đưa mắt ra hiệu với nhau cái gì đó rồi cùng nhau bước vào trong con hẻm.
Thời nay, mấy kẻ gian có vẻ lộ liễu quá nhể?