Cuộc Sống Sau Khi Gả Cho Tên Gian Hùng - Chương 17
Du Đồng không yên lòng nổi, thấy sắc mặt đạm mạc không giống bình thường của hắn, nàng bèn hỏi: “Chàng cũng đi thăm Lan m sao?”
“Ừm, đi thôi.” Phó Dục gật đầu, vuốt vuốt mi tâm.
Vóc người của hắn rất rắn rỏi, luyện binh cũng cực kỳ hà khắc, bởi vì chiến sự căng thẳng lúc đi đường suốt đêm cần phải chống lại những đợt tấn công bất ngờ nên xưa nay hắn cực kỳ coi trọng việc huấn luyện ban đêm, thường xuyên tập luyện cho đội binh tinh nhuệ nhất vào lúc nửa đêm để dạy bọn họ có thể ứng biến đối phó với địch. Sáng sớm nay vào canh bốn, hắn tự mình đi đến võ đài, huấn luyện đội binh của mình rồi xong việc hồi phủ, thấy sắc trời còn sớm nên thuận đường đến vấn an.
Ai ngờ gặp phải chuyện này.
Vừa nãy lão phu nhân đang phẫn nộ, chuyện bà ấy nói cũng không rõ ràng, giờ phút này bình tĩnh lại rồi hắn mới hỏi nguyên do từ chỗ Du Đồng.
Du Đồng cũng không giấu diếm gì, kể lại chi tiết chuyện hai tỷ đệ bọn họ ăn lẩu ngày hôm qua cho hắn nghe.
Cuối cùng nàng nói: “Ngoại trừ người của Nam Lâu ra, hôm qua Tam đệ cũng có ăn một chút, có thể thuận đường đi đến chỗ của đệ ấy một chuyến không? Đệ ấy với Lan m là tỷ đệ song sinh, mặc dù nam nữ khác nhau nhưng thể chất cũng có nhiều điểm tương đồng. Nếu như đệ ấy cũng cảm thấy khó chịu thì phải mau chóng mời lang trung đến, ta cũng thật sự…” Nàng hơi ngừng lại, dù sao nàng cũng sợ rằng hai tỷ đệ bọn họ thật sự chịu khổ vì mình, ngón tay vô thức siết chặt lại.
Nàng đã tự mình kiểm tra kỹ nguyên liệu của nồi lẩu kia, huyết và lòng vịt không thể nào bị gì được, nàng lo lắng có gì đó khác…
Hai tỷ đệ Phó Lan m sinh ra ở vọng tộc, không giống như nhà hoàn nô tỷ có thể ăn cay được, có lẽ dạ dày của hai người bọn họ được chăm kỹ lắm. Hôm qua lúc ăn lẩu, nàng đã đặc bị chuẩn bị nước lẩu thanh đạm, còn chuẩn bị bát canh bồ câu ở bên, chỉ hai tỷ đệ bọn họ cách làm giảm đi vị cay nữa. Nhưng nếu Phó Lan m thật sự yếu bụng như vậy thì sau này không thể tùy tiện cho nàng ấy ăn cay nữa, tránh việc dạ dày bị viêm, không thể tùy ý được.
Phó Dục nghiêng đầu dò xét nàng, nhìn thấu sự lo lắng ấy của Du Đồng.
Từ lúc thành hôn đến nay, lúc nàng cô đơn một mình, bị hắn lạnh lùng uy áp, bị Tô Nhược Lan ngỗ nghịch mạo phạm, nàng đều có thể trầm tĩnh ung dung đối phó, thậm chí còn đả lại một kích nữa.
Ai ngờ giờ phút này nàng lại thấp thỏm lo lắng, bước chân loạn cả lên.
Cô nương tham ăn đau bụng mà thôi, chuyện lớn bao nhiêu đâu chứ, xem nàng gấp gáp đến mức nào kìa!
Khóe môi Phó Dục khẽ nhúc nhích, ánh mắt nhìn sang mặt nàng, giọng điệu mang theo hàm ý hơi trêu ghẹo: “Nàng cũng nói rồi, người khác ăn vào không sao, có thể thấy đồ ăn không có độc. Dù Lan m thật sự ăn thịt nhúng vào bị đau thì cũng là do nó sơ ý, không liên quan gì đến nàng.”
Câu nói này cứ như ý bảo nàng vội vàng muốn trốn tránh trách nhiệm thế nhỉ.
Du Đồng tức giận, lén liếc mắt: “Ta lo muội ấy chịu khổ thôi!”
…
Buổi sáng Phó Chiêu ở trong tiểu viện.
Lúc này sắc trời vẫn còn sớm, hắn đang ăn điểm tâm, vẫn chưa đi đến thư phòng. Thấy Phó Dục vậy mà lại dẫn Du Đồng đến gặp mình, hắn thấy cực kỳ bất ngờ, vội vàng chạy về phòng. Du Đồng thấy hắn nhảy nhót như vậy, hỏi ra mới biết Phó Chiêu không cảm thấy khó chịu nên thoáng yên tâm hơn, rồi lại vội vã chạy đến Tây Lâu.
Phó Lan m uống thuốc xong thì ngủ tận nửa ngày trời. Lúc này nàng ấy vừa mới tỉnh lại, đắp chăn nghiêm chỉnh ngồi trên giường, ăn bát cháo thơm lừng.
Thấy ca ca và tẩu tử đến, nàng ấy hơi ngượng ngùng, gác muôi lên bát, nói: “Thật sự không có gì đáng lo đâu, uống thuốc của lang trung vào, ăn chút cháo xong muội thấy ổn hơn nhiều rồi.” Vì sợ Phó Dục trách cứ Du Đồng nên nàng ấy còn nói giup: “Là do tối hôm qua muội đi ngủ mà bị cảm lạnh nên sáng nay mới bị đau, không liên quan gì đến chuyện ăn uống hôm qua cả.”
Phó Dục đáp “ừ” rồi lại dạo bước sang bên cạnh, chừa lại chỗ cho Du Đồng.
Du Đồng không bình thản như hắn, nàng ngồi bên giường, vội vàng hỏi triệu chứng của Phó Lan m.
Phó Lan m nói thật, bởi vì Du Đồng hỏi lại chuyện ăn uống tối qua nên nàng ấy kể chi tiết lại: “Hôm qua ở Nam Lâu muội ăn không ít, buổi chiều còn ăn mỳ gà, lúc đó muội không cảm thấy gì cả, có thể thấy không liên can gì đến nhị tẩu đâu. Chỉ là muội tham ăn, còn ăn thêm hai quả hồng nữa, nửa đêm thấy người lành lạnh rồi bị đau bụng.”
Vậy thì đúng rồi!
Du Đồng tìm được điểm mấu chốt, nàng thở ra một hơi thật dài: “Đúng là tham ăn mà! Quả hồng có tính hàn, hôm qua muội lại ăn tôm viên nhiều như vậy, hai món tính hàn gặp nhau rất dễ bị tiêu chảy. Trên đời này có nhiều đồ ăn như vậy, có rất nhiều món tương khắc nhau, không thể ăn cùng lúc được. Bây giờ bị tiêu chảy là nhẹ đấy, nhiều khi ăn nhầm e là còn nguy hiểm đến tính mạng, sau này phải chú ý vào.
Phó Lan m ăn uống biết bao năm nay chưa từng để ý đến những việc này, nàng ấy nghe vậy mà ngây ngốc cả người: “Còn phải chú ý cái này sao?”
“Quay về ta sẽ liệt kê một tờ ra cho muội.”
“Ừm.” Phó Lan m tiếp xúc với Du Đồng đã lâu, biết nàng am hiểu về mỹ thực. Nàng ấy nắm chặt tay Du Đồng, ngượng ngùng cười nói: “Đa tạ Nhị tẩu. Có tờ đơn tránh họa này thì ta có thể thoải mái ăn hơn rồi.”
Du Đồng nhìn dáng vẻ tham ăn đó của nàng, rất là bất lực nói: “Muội đó!”
Hai người đối diện cười ngây ngốc, Phó Dục chắp tay đứng một bên, trong lòng cảm thấy hơi kinh ngạc, không biết muội muội trở nên thân thiết với Du Đồng như thế từ khi nào. Nhưng mà muội muội cũng không phải yếu ớt gì, cũng ăn đồ giống người ta mà ngươi ta không bị sau, nghĩ về lý do là do quả hồng đó, hắn thấy lời giải thích của Du Đồng rất hợp lý.
Hắn đưa tay vỗ nhẹ lên vai của Du Đồng, nói: “Nàng ở lại với muội ấy đi, ta ra ngoài một chuyến.”
“Được.” Du Đồng cười đứng dậy tiễn hắn đi.
Phó Dục không trì hoãn, hắn đến Thọ An Đường nói rõ ràng nguyên do.
Lão phu nhân vốn cũng nghe nha hoàn thuật lại cứ không có hỏi lang trung, bà ấy cứ như không tin nhưng lại e ngại Phó Dục tra hỏi, cũng không nhiều lời nữa, chỉ dặn dò rằng: “Dù không phải do nguyên nhân không ăn uống sạch sẽ đi chăng nữa thì Ngụy thị cũng khó mà thoát khỏi liên can này. Con phải nhắc nhở nàng ta không được dạy hư Lan m.”
“Tôn nhi cảm thấy không cần thiết.” Phó Dục dứt khoát từ chối.
Lão phu nhân nhíu mày, sắc mặt hơi trầm xuống: “Cái này không thể được. Tính tình của Ngụy thị như vậy…”
“Nàng ấy sẽ không dạy hư Lan m.” Phó Dục vì chuyện này mà giằng co cả buổi sáng, đến cả cơm cũng chưa được ăn một chút. Thấy tổ mẫu níu lấy không buông, hắn không kiên nhẫn được nữa: “Lan m không phải trẻ con, biết đâu là thiện đâu là ác, tổ mẫu không cần lo lắng. Còn Ngụy thị…” Hắn chần chừ một lúc, hờ hững nói: “Lúc trước nàng ấy khác, bây giờ gả đến đây nàng ấy biết an phận rồi. Một mình nàng ấy đi lấy chồng ở phương xa không dễ dàng gì, tổ mẫu thông cảm một chút đi.”
Dứt lời, hắn lấy lý do thư phòng có chuyện nên cáo từ rời đi.
Còn lại lão phu nhân ngồi đó, bà ấy không vui thì thào: “Mới cưới vào cửa mấy ngày mà đã nói đỡ rồi!”
…
Chút chuyện trong Thọ An Đường kia Phó Dục cũng không để trong lòng.
Giày vò gần nửa ngày, trong bụng vẫn trống rỗng, hắn trở về nhị các cởi bộ giáp lạnh lẽo ra, vội vàng dùng điểm tâm, còn chưa được chợp mí mắt một chút đã phải đến phòng của Phó Đức Thanh để bàn chuyện.
Dưới trướng Tiết độ sứ có rất nhiều tướng lĩnh hùng mạnh, binh mã, tiền của đều đầy đủ, phòng nghị sự được tu sửa rộng rãi sáng sủa, uy nghiêm nguy nga.
Lúc Phó Dục đi vào, Phó tướng Từ Qùy của Phó Đức Thanh vừa đi ra, cả người mặc giáp, cương mãnh uy nghi.
Thấy Phó Dục đến, ông ấy lập tức chắp tay hỏi: “Sáng nay Tu Bình lại đi luyện binh sao?”
“Dẫn binh ra ngoài thành luyện một lát, hoạt động gân cốt.” Thuở niên thiếu Phó Dục thường hay ra trận với ông ấy, cũng rất tôn trọng vị trưởng bối này, thấy chân phải của Từ Qùy hơi co quắp lại, hắn nói: “Chân của lão tướng quân vẫn chưa tốt sao?”
“Aida, đừng nói nữa!” Từ Qùy đã hơn bốn mươi tuổi, gương mặt ngăm đen nhưng tính tình rất dễ gần: “Lần trước quân y dùng đống thuốc kia không có cái nào hiệu quả cả, hôm trước mời Tần tiên sinh, được cho thảo dược rất tót. Nhưng mà hắn cũng nói rồi, đây là bệnh cũ nhiều năm, cần tìm một vị quân y có kinh nghiệm lão luyện mới được, hắn không am hiểu cái này. Cái chân này đúng là phiền phức mà! Sau này quay lại ta sẽ đến chỗ kỵ binh của ngươi!”
Hai người nói chuyện trước cửa, Phó Đức Thanh nghe thấy, đẩy cửa sổ ra cười mắng: “Lão già à, đừng gây phiền cho Tu Bình nữa.
Từ Qùy biết Phó Dục tự mình dẫn dắt kỵ binh rất nghiêm khắc, ông ấy biết mình không chịu được, cười ha ha hai tiếng rồi xua tay rời đi.
Phó Dục nhìn ông ấy đi lại cà nhắc, bèn nhíu mày, nhân tiện nói: “Cái chân này của Từ thúc, quân y thật sự không có cách nào sao?”
“Có thể thử cũng thử hết rồi, không có hiệu quả.” Phó Đức Thanh thở dài, cực kỳ tự trách: “Lão gia hỏa bán mạng trong quân doanh cả một đời, bây giờ bệnh tật lại ập đến, cha thì lại không có cách nào.”
Lúc còn trẻ tuổi Từ Qùy rất dũng mãnh thiện chiến, khi còn bé Phó Dục vào quân doanh cũng nhớ rất nhớ khí chất oai hùng của ông ấy.
Bây giờ mãnh tướng cũng già dần rồi, hoạt động bất tiện khiến người khác nhìn mà xót, hắn nói: “Lần trước con có ra lệnh cho người đi thăm dò, trong kinh thành có một lão lang trung, năm xưa cũng từng là quân y, rất giỏi trị mấy bệnh này. Con đã tra ra nơi ở của ông ấy, chi bằng phái người mời đến thử xem.”
“Vừa hay.” Phó Đức Thanh đóng cửa phòng lại, dẫn nhi tử vào phòng trong.
Bên trong phòng, vì tường dày và cửa sổ hẹp nên có cảm giác hơi tối, nhưng do nằm khuất nên rất thích hợp để nói chuyện bí mật.
Phó Đức Thanh đi đến chỗ cái bàn át tường, lấy một xấp giấy dày trong ngăn kéo ra, để Phó Dục xem hết rồi mới nói: “Chu Huân này rất biết dụng binh, trước đây từng giúp Tây Bình vương ngăn chặn quân địch, cũng rất dũng mãnh. Lúc này phụng mệnh bình định, cũng vì vướng bận quan văn tùy hành nên làm hỏng thời cơ, sau khi hồi kinh bị người đời chửi bới, nhốt vào lao ngục. Nếu có thể biến hắn ta thành người của mình thì sẽ có thêm rất nhiều sức mạnh.”
“Là một người khá đau đầu.” Phó Dục lật ra xem hai lần, lông mày nhíu lại: “Nhưng cũng là một thanh kiếm có lợi.”
“Vậy nên cha muốn con tự mình đi. Một viên mãnh tướng thế kia có thể chỉ huy tận mấy ngàn binh mã.”
Đương nhiên Phó Dục hiểu đạo lý đó.
Chuyện vào hang rồng bắt hổ này, hắn đã từng làm không biết bao nhiêu lần. Chuyện này nên xử trí thế nào, Phó Dục hiểu rất rõ.
Sau khi nhớ kỹ lai lịch của người kia, hắn lấy ra một tờ thư cực kỳ nhỏ trong tay áo rồi đưa cho Phó Đức Thanh.”
“Tin tức từ phía Nam gửi về. Phản tặc dũng mãnh, triều đình không trấn áp được, chờ đến sang năm xảy ra nạn đói vào mùa xuân thì chỉ e tình hình càng gian nan hơn. Đến lúc đó triều đình sẽ điều binh trấn áp, Tề Châu sẽ xuất lực thăm dò. Con sẽ đến Ngụy gia trước, mang bản đồ canh gác kinh thành và thành lũy quan trọng đến. Thế nào?”
“Tốt!” Phó Đức Thanh xem mật báo xong, cảm thấy rất hài lòng: “Việc này xong xuôi rồi thì thuận đường mời lão lang trung đến. Con muốn phái bao nhiêu người giúp đỡ?”
“Không cần.”
Phó Dục làm việc ổn thỏa, đã sắp xếp thỏa đáng hết mọi chuyện quan trọng rồi, đến đêm đó sẽ lên đường chạy đến Kinh thành.
Hơn nửa tháng sau, hắn thắng lợi trở về không phụ kỳ vọng của mọi người.
Mang Chu Huân, vị lão quân y cùng với bản đồ cơ mật về đã là chạng vạng tối rồi. Phó Dục đi đường mấy ngày liền, hao tổn nhiều sức lực ở Kinh thành. Phó Đức Thanh cũng biết hắn đã quá mệt mỏi rồi nên lệnh cho hắn hồi phủ nghỉ ngơi. Phó Dục tiến vào phủ, không về nhị các mà lại đi thẳng đến Nam Lâu.