Cuộc Sống Sau Khi Gả Cho Tên Gian Hùng - Chương 16: Phu thê
Bốn đời Phó gia sống cùng nhau, bởi vì nha hoàn nô tì đông đúc nên hầu hết bọn họ đều có căn bếp nhỏ riêng. Du Đồng tự mua đồ làm bếp rồi nhờ Chu cô cô mua đồ bên ngoài bằng tiền của mình, không đụng vào chút bạc nào trong phủ, ra vào cũng tuân theo quy củ nên lão phu nhân chẳng quan tâm mấy.
Nhưng hôm nay nghe nói cháu gái ruột của mình ăn ở Nam Lâu rồi bị đau bụng, sao có thể không tức giận được?
Trong thân tâm bà ấy có thành kiến, đợi đến lúc mọi người tới vấn an, sắc mặt của bà ấy rất khó coi.
Tiết trời tháng mười dần lạnh hơn, bên trong Thọ An Đường có rất ít huân hương. Vì lão phu nhân sợ lạnh nên chậu than kia cháy hừng hực, than hun nóng đến mức tưởng như cả căn phòng đang trong mùa hạ, cũng khiến cả căn phòng cực kỳ khô ráo.
Du Đồng vừa hít cơn gió sớm xong rồi lại tiến vào căn phòng khô nóng này, lỗ mũi cực kỳ khó chịu.
Nàng đảo mắt nhìn một vòng, trong phòng có cái hòm xiểng nghiễm nhiên nằm đó, bày biện rất nhiều báu vật cổ nhưng không thấy trồng cây cối gì, ngay cả chậu nước cũng chẳng có. Cũng không biết người trong phòng này chịu đựng sự khô nóng này ra sao, không nói chảy máu mũi sao.
Nàng yên lặng oán thầm, thấy nha hoàn bưng kỷ trà đỏ bổ khí dưỡng huyết lên, nàng cũng chẳng dám uống nhiều.
Vấn an cũng diễn ra như ngày thường, lão phu nhân nói chuyện trong nhà với Thẩm thị một chút, quan tâm đến cháu chắt trai rồi hỏi bâng quơ chuyện của chái trai. Hai vị nữ tế đứng dậy nói chuyện, thân thiết mà không mất đi sự cung kính. Ngồi một hồi, Thẩm thị nhìn sang hướng bình phong bên kia, không thấy bóng dáng của chất nữ, đến lúc không còn chuyện gì nói, Thẩm thị bèn cười bảo: “Có lẽ Lan m ngủ trễ nên sáng nay lười biếng rồi.”
“Tội nghiệp, để nó ngủ đi.”
Thẩm thị kinh ngạc: “Sao ạ, nó khó chịu ở đâu sao?”
“Hôm qua nó ăn đồ hư…” Lão phu nhân hơi dừng lại, nhìn Du Đồng với ánh mắt trách cứ.
Du Đồng yên tĩnh làm khách ngồi nghe ngóng một hồi lâu, bỗng nhiên nghe thấy câu nói này, nàng vô thức ngẩng đầu nhìn qua.
Lần ngẩng đầu này của nàng chạm phải ánh mắt của lão phu nhân, vừa nghiêm nghị trách móc vừa tràn đầy uy áp.
Lão phu nhân xuất thân từ vọng tộc Tề Châu, được nuông chiều từ khi còn bé, sau khi gả vào Phó gia thân phận của bà ấy cũng rất tôn quý. Mấy năm nay danh tiếng của Phó gia ngày một lớn, bà ấy gánh vác trên người trách nhiệm của nhất phẩm cáo mệnh triều đình, hai nhi tử của mình lại cầm quân quyền trọng binh trong tay, vọng tộc quý hộ trong ngoài Tề Châu đều cực kỳ kính trọng bà ấy.
Bà ấy sống mấy chục năm trên đời, được mọi người vây quanh, hành xử lão lạt tự phụ, xưa nay cực kỳ coi trọng danh vọng và danh dự, cho rằng nữ nhi họ Ngụy là người “Lỗ mãng không biết tự trọng”, thành kiến cực kỳ nặng nề.
Cái nhìn này hướng về Du Đồng, sự khinh thường trách cứ cùng tức giận, bà ấy không hề giấu đi dù chỉ một chút.
Trong lòng Du Đồng lộp bộp một tiếng.
Nàng bèn nghe Thẩm thị hỏi: “Sao vậy? Không phải việc ăn uống của nó được kiểm tra cẩn trọng lắm sao?”
Lão phu nhân hừ một tiếng, bà ấy nhìn Du Đồng, giọng nói lạnh lùng: “Hôm qua nó đến Nam Lâu, đi ăn thịt nhúng, nghe bảo trong đó có lòng dính màu. Mấy thứ bẩn thỉu như vậy, đầu bếp cũng không chịu được, nói gì đến việc ăn chứ? Ngụy thị…” Bà ấy ngày một tức giận, nếu không vì thân phận buộc phải kiềm nén lại thì e rằng bà ấy đã chỉ mũi dạy dỗ ngay rồi: “Nếu ngươi thích ăn thì ta không ngăn cản. Nhưng Lan m còn nhỏ tuổi, đừng dụ dỗ nó ăn mấy thứ không sạch sẽ!”
Lời nói cực kỳ thẳng thừng, tràn ngập ý tứ trách móc.
Thẩm thị cùng hai vị nữ tế hơi thay đổi sắc mặt, vô thức nhìn sang Du Đồng.
Du Đồng còn không biết chuyện Phó Lan m khó chịu trong người, bỗng nhiên nghe được chuyện này nàng rất lo lắng. Nghe thấy lời này, nàng lập tức đứng dậy.
“Bữa ăn hôm qua tôn tức đã sai người rửa sạch mấy lần, tuyệt đối sạch sẽ. Triệu chứng của Lan m thế nào? Chút nữa con sang xem một chút…”
“Không cần!” Lão phu nhân giận dữ đập bàn.
Lời nói vừa dứt, cánh cửa bên ngoài tấm màn khẽ nhúc nhích, nha hoàn nô tì ân cần chào hỏi một tiếng “Tướng quân”. Phó Dục chưa cởi bộ giáp trên người mình ra, cả người toàn khí lạnh nhanh chóng đi đến. Đây là cách hắn ăn mặc mỗi khi đến võ đài luyện binh, bộ giáp mềm được làm bằng xích sắt tinh xảo trông rất u ám lạnh lẽo, như thể bị bao phủ bởi sương giá mùa đông khắc nghiệt. Bên hông treo một thanh trường kiếm, dưới chân là một đôi ủng đen, bước đi vững chãi mà mạnh mẽ.
Người thống lĩnh hơn vạn binh đương nhiên có khí thế rất khiếp người, hắn vừa bước vào cửa, bầu không khí cứ như bị bóp nghẹt.
Lão phu nhân nhìn thấy tôn nhi, bà ấy lập tức mừng rỡ: “Tu Bình, sớm vậy đã đến rồi sao?”
“Con vừa trở về từ võ đài, tiện đường vấn an tổ mẫu.” Giữa hai hàng lông mày của Phó Dục hơi nhíu lại, sau khi hành lễ với lão phu nhân, hắn lại hỏi thăm đại bá mẫu. Lúc đứng dậy, hắn nhìn sang phía Du Đồng…
Nàng yên tĩnh trầm lặng ngồi đó trông rất khác lạ, lúc này nàng đang rất lo lắng, lưng thẳng táp, hình như có chuyện gì đó.
Trước khi vào cửa Phó Dục có nghe phong thanh rồi, hắn bèn hỏi: “Lan m thế nào rồi?”
Lão phu nhân kể lại sự tình của Phó Lan m, thấy Du Đồng vẫn đứng đó, trông dáng vẻ như vẫn muốn tranh luận tiếp, bà ấy chỉ cảm thấy quả nhiên tính tình của nàng rất xảo trá không hiểu quy tắc gì cả. Bà ấy có địa vị trong phủ được tồn sùng, ghét nhất việc bị người ta chống đối, càng không vui hơn khi phải tự mình hạ thấp thân phận để tốn sức cãi với vãn bối, bà ấy nhíu mày xua tay bảo: “Được rồi, về cả đi. Tu Bình ở lại, ta có mấy lời muốn dặn dò con.”
Thẩm thị nghe vậy bèn dẫn theo hai vị nữ tế cáo từ rời đi.
Đương nhiên Du Đồng bất mãn với thái độ của lão phu nhân, nàng cũng lo lắng cho sức khỏe của Phó Lan m nên cũng cáo từ, định rời đi.
Phó Dục thấy vậy, lông mày hơi nhíu lại.
Hắn định bảo nàng ở lại nhưng lại không biết nên gọi thế nào cho phải. Phó Dục bèn đi đến hai bước, nhẹ nhàng giữ bả vai của nàng lại.
Du Đồng ngạc nhiên quay đầu: “Phu quân còn có việc gì sao?”
“Vừa nãy nàng định nói gì?”
“Hả…” Du Đồng sửng sốt một chút mới hiểu ra, vì thấy trong lòng lão phu nhân có thành kiến không thèm nói đạo lý nên giờ nàng cũng lười tranh luận với bà ấy, bèn hạ giọng nói: “Hôm qua có không ít người ăn thịt nhúng ở Nam Lâu, tất cả đều vô sự. Ta sợ rằng còn có nguyên do khác nên mới hỏi một chút, tránh việc trễ nãi bệnh tình. Tổ mẫu muốn giữ phu quân ở lại thì ta xin đi trước.”
Năm nay nàng mới mười lăm, không cao bằng vóc người xuất chúng của Phó Dục. Nàng nghiêng người lại gần, gần như áp sát vai hắn.
Phó Dục cảm thấy mùi hương thoang thoảng quanh quẩn nơi chóp mũi của mình, mùi hương ấy không quá ngào ngạt lại không quá thanh đạm như mùi hoa nhài, cứ ung dung lượn lờ như vậy rất dễ ngửi. Nàng ngửa mặt nói chuyện, giọng nói không lớn lắm. Hắn thoáng nghiêng tai lắng nghe, tay hắn nắm lấy bàn tay mềm mại mà yếu ớt của nàng, trong lúc nhất thời hắn cũng chẳng muốn buông ra.
Đôi phu thê đứng cạnh nhau kề tai thì thầm nói nhỏ, nhìn từ một bên trông Du Đồng hệt như con chim non đang nép mình vào người hắn, tư thế trông rất mập mờ.
Đây là lần đầu tiên lão phu nhân nhìn thấy Phó Dục kiên nhẫn với nữ nhân như thế, bà ấy không khỏi nhíu mày lại.
Phó Dục lại không nhận ra, nghe nàng nói xong hắn mới bảo: “Ra cổng chờ ta một lát.”
Nói xong, hắn buông tay nàng ra.
Du Đồng đoán được hắn cũng định đi thăm muội muội, bởi vì cảm thấy bị ngột ngạt trong căn phòng khô nóng này nên nàng đi ra ngoài hiên đứng đợi hắn.
…
Nha hoàn nô tỳ tạm phải lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn hai người tổ tôn.
Phó lão phu nhân mới vừa thấy cảnh tượng kia xong, bà ấy cảm thấy rất chướng mắt, sắc mặt cũng không tốt, chỉ trầm giọng nói: “Lúc trước Ngụy thị ăn uống thế nào tại phòng bếp nhỏ đó ta không quan tâm, không hỏi thăm gì cả. Nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện thế này, sao mà không tức giận được! Ta lười nói nhảm với nàng ta để tránh việc người khác bảo ta là trưởng bối nên gây khó dễ. Con nhắc nhở nàng ta cho ta, sau này an phận một chút, đừng hại cháu gái của ta nữa!”
Bà ấy nặng nề hừ một tiếng, nếp nhăn trên trán ngày một sâu hơn, giữa hàng lông mày tỏ rỏ sự khinh miệt.
…
Bà ấy rất coi trọng những cô nương có gia giáo, Du Đồng có tiếng xấu ở Kinh thành, trước khi gả vào đây bà ấy từng dặn Phó Lan m rằng phải cách xa nàng. Bây giờ xảy ra việc thế này, lão phu nhân biết chuyện Phó Lan m thường xuyên chạy đến Nam Lâu, hình như rất có hảo cảm với Du Đồng, quả thật bà ấy cảm thấy rất tức giận.
Phó Dục đứng đấy, nghe ra hàm ý của bà ấy, bèn hơi nhíu hàng lông mày lại.
Mặc dù hắn xuất thân phú quý giàu sang nhưng mấy năm nay phải đi chinh chiến sát phạt, đích thân đi điều tra sự vụ nên phải chịu không ít đau khổ. Đương nhiên Phó gia không có ăn mấy món lòng ruột này nhưng đến phía Bắc, có người chăn nuôi dùng lòng ruột gan và dạ dày của dê để nấu ăn, mùi vị cũng không tệ lắm. Lão phu nhân lại trách móc nàng chỉ vì nguyên liệu nấu ăn, không khỏi khiến hắn nghi ngờ rằng bà ấy giận cá chém thớt.
Phó Dục nghe ra hàm ý rằng bà ấy cảm thấy nhân phẩm của Du Đồng lệch lạc, muốn hắn phải phòng bị nàng.
Không hiểu sao, trước mắt Phó Dục lại hiện lên tình hình đêm đó ở Nam Lâu. Nàng đứng dưới ánh nến, nói những chuyện ở Kinh thành kia đều là quá khứ cả rồi, sống ở đây nàng sẽ cẩn trọng từng lời nói hành động của mình. Ngữ khí hời hợt nhưng trên mặt lại tỏ rõ vẻ khổ sở, mi mắt rủ xuống che khuất đôi mắt sáng ngời, khóe môi khẽ mím lại.
Dáng vẻ kia giống như khắc sâu vào trong đầu hắn, cực kỳ rõ ràng.
Lúc đó hắn cũng mang trong mình thành kiến giống tổ mẫu, trong lúc vô tình đã làm nàng tổn thương. Bây giờ nghe thấy lời phỏng đoán vô căn cứ như vậy, Phó Dục cảm thấy không dễ chịu, đáp: “Tính tình của Ngụy thị không đến mức không thể chịu được như vậy.”
“Vậy mà còn chưa phải sao! Chính miệng Ngụy Tư Đạo đã thừa nhận rồi, còn giả được chắc? Phòng bị trước còn hơn, tính tình của Lan m rất tốt, không thể để nàng ta dạy hư con bé được.”
Cố chấp như vậy, không chịu nghe hắn khuyên bảo gì cả.
Phó Dục lo lắng cho muội muội, thấy bà ấy không còn chuyện gì quan trọng nữa, chỉ nói: “Tổ mẫu nghỉ ngơi đi. Con đi thăm Lan m một chút.”
Dứt lời, hắn hành lễ cáo từ.
Lão phu nhân biết hắn không muốn quan tâm đến việc vặt ở trong nhà, chỉ căn dặn rằng: “Lời ta nói, con nên để trong lòng đi!”
Tiếng nói hạ thấp dần, Phó Dục sớm đã đi qua bình phong tiến ra ngoài rồi.
Nha hoàn nô tỳ bị cho lui chen chúc bên ngoài, nhìn thấy hắn đi ra, bọn họ mau chóng mở cửa cho.
Phó Dục nhìn lướt qua không thấy Du Đồng đâu, hắn vén tấm màn lên rồi bước ra khỏi cửa, thấy nàng đứng dưới mái hiên. Bộ xiêm y cẩm tú trắng ngà khoác lên người, tóc búi cao đen dày, cây trâm hồ điệp tinh xảo càng khiến nàng thêm dịu dàng yểu điệu.
Nghe thấy động tĩnh, nàng quay đầu lại, thấy người đó là hắn, nàng bèn mỉm cười: “Phu quân.”
Nàng đứng dưới ánh dương ban mai vào một buổi sáng mùa đông, phong thái yểu điệu, nét mặt tươi cười dịu dàng.