Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa 2 - Chương 162 - Nhẫn
Cô gái nằm trên giường bọc chăn kín như nhộng, đề phòng đưa ánh mắt hướng về người đàn ông đang ngồi ở góc giường.
Trước dáng vẻ xù lông đó, trong ánh mắt của hắn tràn đầy vẻ cưng chiều. Triệu Thần Hy nằm xuống bên cạnh cô, vuốt vuốt mái tóc vì hoạt động mạnh mà rối bời rồi ngọt ngào lên tiếng:
‘’ Là em cắn anh trước, anh chỉ là lấy lại vốn thôi~’’.
Lý Uyên muốn giãy ra nhưng cái chăn vốn sẽ bảo vệ cô khỏi móng vuốt của quỷ nay lại bán đứng, nằm trong đó cô không thể di chuyển, chỉ có thể để mặc hắn ôm mình.
Chẳng biết cô chống cự bao lâu, nhưng rất nhanh vì mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Người đàn ông nằm bên cạnh vỗ về cô gái trong lòng, hắn thực sự thoả mãn khi được ôm cô như thế.
Cũng may trước đó hắn đã ngờ chị gái trông con gái, vậy nên kế hoạch mới thuận lợi thế này.
Sáng hôm sau thức giấc, nhìn đồng hồ chỉ mới hơn 6 giờ, Lý Uyên có chút lười biếng muốn tiếp tục ngủ, nhưng cô chọn thức dậy.
Hôm nay là sinh nhật của con gái, cô muốn dậy sớm chuẩn bị một vài món quà.
Lý Uyên đi vào trong phòng tắm, đánh răng rửa mặt. Thông qua gương ở lavabo, cô thấy được trên tay có một chiếc nhẫn kim cương.
Gì đây?
Thức ăn đã được tiểu Dĩ chuẩn bị sẵn, xuống dưới phòng, cô hỏi nhỏ:
‘’ Em có thấy chồng chị đâu không?’’.
Tiểu Dĩ chỉ vào trong bếp, bày ra vẻ mặt ngưỡng mộ rồi nói:
‘’ Thiếu gia đang ở trong bếp chuẩn bị thức ăn ạ, em chỉ phụ trách đem ra thôi’’.
‘’…’’.
Anh ta biết nấu ăn?
Lý Uyên có chút khó tin nhìn vào bếp, một lúc sau thì cô đi vào đó.
Dám chắc là hắn còn vụng về hơn cả cô.
Dù đã dự đoán nhưng kết quả lại khiến cho cô thất vọng, người đàn ông đứng trong bếp, nghiêm túc khuấy thứ gì đó đang ở trên bếp.
Hương thơm khiến cho bụng cô sôi ùng ục.
Triệu Thần Hy nhìn cô một cái rồi chăm chú nấu ăn:
‘’ Em dậy rồi sao? Ra ngoài phòng khách ngồi chơi đợi anh tý nhé, sắp xong rồi. Tiểu Dĩ, gọi chị hai ở nhà đối diện và ẵm con gái về giúp tôi’’.
Hắn hướng giọng nói ra bên ngoài, sau đó lại không chú ý đến cô.
Tiểu Dĩ nghe theo chạy ra ngoài.
Lý Uyên nhìn hắn chăm chú, nghi ngờ hỏi:
‘’ Anh biết nấu ăn?’’.
‘’ Ừm, đủ để mở một chuỗi nhà hàng’’.
‘’ Tự kiêu’’.
Người đàn ông chỉ cười nhẹ, hắn đưa cho cô cái chén nhỏ, bên trong có một ít súp, dịu dàng nói:
‘’ Em nếm thử xem’’.
Lý Uyên nhận lấy, hương vị không tồi.
Cô nếm xong, nhìn thấy gương mặt mong đợi được khen của người đàn ông liền làm trái ý:
‘’ Cái nhẫn này là sao?’’.
Triệu thiếu cho thêm canh vào chén nhỏ của cô, Lý Uyên đưa lên miệng thổi thổi rồi uống.
‘’ Nhẫn cầu hôn’’.
‘’ Khụ khụ!!!’’.
Cô bị sặc.
Hắn nói cái gì thế?
Thấy cô trưng ra gương mặt khó tin, Triệu Thần Hy lấy lại cái chén trong tay cô, bỏ vào sóng chén. Hắn đem nồi canh đang sôi trên bếp đi ra ngoài.
Cô gái lúc này như bị đóng băng, đứng yên như trời trồng.
Hắn ngoái đầu vào, thúc giục:
‘’ Ra ngoài dùng bữa thôi’’.
Lý Uyên sực tỉnh, cô như con cún nhỏ chạy theo phía sau người đàn ông, khẩn trương lên tiếng:
‘’ Cầu … cầu hôn gì chứ? Ai thèm gả cho anh?’’.
Hắn chỉ cười:
‘’ Vóin dĩ muốn đợi đến tối, sau khi giới thiệu xong sinh nhật của con gái thì anh sẽ ở trước mặt mọi người cầu hôn…’’.
Lý Uyên căng thẳng, tim đập nhanh hệt như vừa mới chạy điền kinh, nhìn chăm chăm đợi hắn nói tiếp.
‘’ Nhưng anh sợ dưới áp lực của dư luận, dù em có đồng ý thì sau khi không có ai cũng sẽ bảo do tình thế ép buộc’’.
‘’………’’.
Cái tên này … đúng là hiểu cô thật đấy.
‘’ Vậy nên đưa em giữ chiếc nhẫn trước, để em chuẩn bị tinh thần’’.
‘’ Là… ý anh là tối nay anh vẫn sẽ làm, nói trước chỉ là thông báo?’’.
‘’ Vợ anh đúng là thông minh~’’.
‘’…’’.
Lý Uyên gằn giọng:
‘’ Anh không sợ bị bẽ mặt thì cứ làm đi’’.
Dứt câu, Triệu Tử Anh bế theo Lạc Lạc bước vào.
Vốn tưởng cảnh cáo như thế thì hắn sẽ sợ, ai mà ngờ cái tên đàn ông này vậy mà đêm đó lại quỳ xuống trước mặt cô cầu hôn thật.
Dưới sự chứng kiến của bạn bè và người thân, Triệu thiếu tóc vuốt keo, mặc bộ vest lịch lãm đang nhìn cô với gương mặt dịu dàng và cưng chiều rồi hỏi:
‘’ Uyên, anh muốn có một danh phận khi ở bên cạnh em, chúng ta kết hôn có được không?’’.
‘’…’’.
Muốn đấm hắn thật sự.