Cuộc Hôn Nhân Đỏ Đen - Cung Tỏa Băng Tâm - Chương 36: Theo đuổi em
Người đàn ông nhìn hết thảy được nỗi niềm ẩn chứa trong ánh mắt của cô, hắn dần tiến lại gần, đôi tay hữu lực với tới nhấc bổng cô gái.
“Á!!!”
Cơ thể đột ngột bị bòng phản ứng mãnh liệt, Nhiên Cẩm hoảng hồn vung tay đấm vào ngực Nhậm Cảnh mấy cái, làm cho hắn ho lên sặc sụa.
Lực đánh của cô không nhẹ chút nào, đánh cái nào là như lấy mạng hắn cái đó, hắn suýt nữa không thở được, vậy mà cô còn há miệng lớn quát tháo.
“Nhậm Cảnh, anh làm cái trò gì vậy?”
“Yên nào, cô không thích sóng biển đúng không?
Tôi bòng cô xuống đó ngắm nghía như người ta nhé?”
Hắn điềm tĩnh trước hành động thôi, giọng nói ôn nhu hết mức có thể, làm cho cô gái dừng lại việc tác động vật lí.
Nhiên Cẩm chưng hửng vài giây, miệng nhỏ đỏ hồng xinh đẹp không kịp khép chặt, cô nhìn ánh mắt kiên định của hắn chòng chọc, thất thần vài giây.
“Cô không thích sóng biển đúng không?”
Nhậm Cảnh trông nét mặt ngốc nghếch của cô gái thì càng thêm yêu, ngoài mặt lạnh lùng giữ vẻ xa cách, hỏi.
“Sao…sao anh lại biết?”
Thanh âm ngắc ngứ, Nhiên Cẩm có vài phần bất ngờ, không thể tin người này lại để ý đến từng chi tiết nhỏ của cô.
“Anh để ý tôi đến vậy à?”
“Ừm, rất để ý!”
Người đàn ông không ngại thừa nhận, nở nụ cười rất đểu giả, nhưng Nhiên Cẩm lại không thấy ác ý từ trong ý cười của hắn.
Cô không thể không phòng bị, thản nhiên đấm thêm một cái nữa vào trước ngực hắn, giọng sắc lạnh nói.
“Bớt gây sự với tôi đi! Lúc này tôi không có dư hơi cãi nhau với anh đâu.
Thả tôi xuống!”
“Yên nào, tôi đã nói tôi đưa em ra biển ngắm cảnh mà.”
Dứt lời, hắn không để cô có cơ hội từ chối, nhanh chân nhanh tay một mạch bước thẳng xuống nước.
Hắn bước rất nhanh, làm cho Nhiên Cẩm giựt mình phải ôm chắc cổ hẳn, hiện giờ thì không thể nhảy xảy nữa.
Cô nhìn xuống dưới, chân của Nhậm Cảnh còn đang mang đôi giày hàng hiệu, hắn không sợ nước biển mặn làm hỏng sao?
Nhiên Cẩm vừa ngẩng đầu lên đánh giá, trông biểu tình vui vẻ của hắn làm cho sự phòng bị trong lòng cô đột ngột nớ lỏng, im lặng để hắn bòng xuống biển.
Sóng ở ngoài xa rất lớn, vỗ văng lên những giọt nước mặn vô tình dính phải quần áo, Nhiên Cẩm lại không la hét ghét bỏ, chỉ nhỏm người cao lên một tí, ôm chặt chiếc cổ cứng cáp của người đàn ông mà né tránh.
Nhậm Cảnh cũng tin ý lùi vào chỗ sóng vỗ nhẹ, bòng chắc cô gái trong tay đứng yên một chỗ.
Hoàng hôn tuyệt đẹp, mùi hương của biển cả cũng tuyệt vời, Nhiên Cẩm cũng bắt chước giống những người ở kia, nhắm mắt ngẩng mặt thả hồn phiêu diêu theo làn gió mát.
“Dễ chịu lắm đúng không?”
Giọng nói nho nhỏ, ong ong hòa lẫn với tiếng vù vù của gió biển, Nhiên Cẩm mở mắt ra tức thì, lần đầu cô dịu dàng với người đàn ông, khẽ cười ngọt ngào gật đầu thừa nhận.
Nhậm Cảnh như bị cô mê hoặc không lối thoát, không hiểu sao hắn lại thích cô đến như vậy.
– Tại sao lại không biết chứ?
– Từ khi nào? Từ khi nào lại…
Ở nơi người không nhìn thấy hắn cười lên gượng gạo rất khó tả, hắn làm sao không biết được trái tim đã rung động với cô gái này nhiều đến mức nào.
Trước đây hắn không thừa nhận, nhưng hiện giờ thì khác, hắn đã thật lòng thích Nhiên Cẩm, tình cảm càng lúc càng lớn, càng vượt ngoài tầm kiểm soát của hắn. Vậy nên, nếu như đây là cơ hội ông trời tặng, hắn sẽ thử yêu cô, yêu chính người vợ kết hôn trên danh nghĩa.
“Nhiên Cẩm….”
“Hử?”
Cô gái ngẩng mặt ngay tức thì, mắt cao long lanh của cô làm hắn có đôi phần rụt rè, trước đây không phải hắn chưa từng yêu, chưa từng thổ lộ, nhưng những người trước đều là sắp đặt, căn bản cảm giác không lớn bằng lúc này.
Nhất thời hắn khựng lại vài giây, cố lấy hết cam đảm hai mươi mấy năm cuộc đời bộc bạch ra hết vào thời khắc này.
“Tôi thích em!”
“Tôi theo đuổi em có được không?”
“Hả?”
Như sét đánh ngang tai, lùng bùng khó tả, Nhiên Cẩm há hốc mồm không tin vào những gì nghe được. Câu đầu tiên không mấy ngạc nhiên, bởi lúc trước hắn say cô đã từng nghe hắn nói “thích cô”, thế nhưng vế phía sau mới làm cô chấn động.
“Theo đuổi?”
Khuôn mặt méo mó khó tả, sự khinh bỉ của cô lộ ra thành sắc thái, Nhậm Cảnh không khó chịu, cả hai vốn ghét nhau, hắn từ khi nào lại thích cô, chịu thua để theo đuổi.
Nếu đặt trường hợp hắn là Nhiên Cẩm, cũng sẽ có biểu hiện như thế, có khi sẽ thẳng thừng từ chối vì cho rằng hắn đang trêu đùa người khác.
“Tôi không nói dối hay đùa đâu! Từ giờ tôi sẽ theo đuổi em nhé?”
– Tên này…hắn lại muốn giở trò gì đây?
Nhiên Cẩm cười đến mức sượng mặt, cô không từ chối, cũng không chấp nhận, ý thức hỗn loạn vô cùng.
Trong lòng cô không hẳn ghét hắn đến mức ghét cay ghét đắng, cũng không phải thích hắn đến mức mà quên mất nhiệm vụ của bản thân. Nghĩ đến cô còn cần phải tiếp cận hắn để điều tra, miễn cưỡng để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.
Nhậm Cảnh thừa biết Nhiên Cẩm hiện giờ chưa thể chấp nhận, hắn cũng không ép, đột nhiên bòng cô trong tay xoay vài vòng dưới nước.
Cô gái không hoảng loạn, vô thức ngửa cổ đón nhận, cũng có nụ cười thích thú hiện lên trên khuôn mặt, cứ như cô đang chấp nhận sự yêu chiều của hắn.
Nắng tắt hết, màn đêm thế chỗ, ngắm cảnh biển đã đủ, Nhậm Cảnh cõng cô gái nhỏ không trở về khách sạn mà lượn vài vòng ở phố. Nhiên Cẩm thích ăn gì hắn cũng kiên nhẫn đứng đợi, còn mua cho cô rất nhiều quà lưu niệm.
Lần đầu cả hai có một khoảng thời gian không xảy ra tranh cãi, hòa thuận vui vẻ như một cặp tình nhân thực thụ.
Nhiên Cẩm cũng không thấy khó chịu với hắn, cả hai đi chơi tới tận tối mịt mới trở về, ngày đầu kết thúc trong êm đẹp.
Trở về khách sạn thì cũng là 11h đêm, 3 người kia sớm đã về phòng mình nghỉ ngơi, họ cũng không ngoại lệ. Ngày đâu ngủ ở khách sạn, mặc dù rời khỏi chiếc giường lạnh lẽo nhưng thói quen đã hình thành.
Cô gái nhỏ vừa ngã lưng người đàn ông lập tức ôm chầm lấy từ đằng sau, cô lại không chống chế, cả hai lại ôm nhau ngủ như mọi khi.