Cuộc Dây Dưa Không Lường Trước! - LìLì 04 - Chương 65: Bày binh bố trận
Dưới ánh nắng hoà dịu của buổi trưa mùa đông, từ bên trong cửa xoay cảm ứng của một toà công ty, hai hình dáng có bề ngoài phẳng phiu trong hai bộ âu phục tối màu song song đi ra. Vừa vặn một chiếc xe từ xa có vẻ như đã chờ sẵn lăn bánh chạy tới, cả hai người đàn ông trẻ tuổi, nhanh nhẹn kia chia ra hai bên ngồi vào xe, đồng loạt tháo kính râm xuống.
Trong số đó, một người có mái tóc màu bạch kim nổi bật ngả ngớn nói:
– Quá là Easy đi. An ninh ở đây thật là không có tuổi với ông đây!
Người ngồi cầm lái phía trước nghe thế đảo mắt vào kính chiếu hậu khịt mũi một cái, giở giọng mỉa mai.
– Tóc tai nhìn như lông chuột ấy!
Tiếng cười lập tức vang lên giòn tan bên trong xe, dường như người nọ không cảm thấy tức giận khi bị so sánh như vậy, thậm chí còn khoái chí với việc làm vừa rồi của mình.
– Ôi chao, con Maybach này của lão đại vẫn ngầu lòi như ngày nào đấy chứ. Này Tấn Hàn, đổi chỗ cho tôi lái thử chút đi.
Chuyện ba con người này hiện tại ở cùng một chỗ phải bắt đầu từ mấy ngày trước, trước buổi sáng A Tống, A Tấn và Mabi quay lại Thành phố K. Lão đại Lục Khải Ưng có vẻ muốn đánh một vố thắng nhanh, chỉ đạo cho bọn họ tụ họp lại một chỗ, Kay vốn đang điều hành quán bar ở Las Vegas cũng khăn gối nhanh chóng quay về.
Những năm gần đây, công ty bất động sản dưới quyền điều hành của Ôn Tào không mấy phát triển, kể từ năm ông cụ Lục qua đời, hai vợ chồng Lục Lan thay phiên nhau củng cố lại ban cổ đông nhưng tất cả vẫn chưa đi vào ổn định, vì vậy, rất nhiều lần Ôn Tào muốn Ôn Duẫn quay về tiếp sức cho công ty nhưng anh ta không đồng ý, một mực chuyển đến Thành phố K công tác.
Không biết Lục Khải Ưng đã âm thầm ra tay từ khi nào, anh nắm rõ mồn một những việc làm tham ô của Ôn Tào trong năm nay, chỉ việc này thôi, một khi đưa ra ánh sáng, ông ta có thể phải chịu cảnh ở tù mọt gông.
Nhưng Lục Khải Ưng vẫn chưa có hành động gì quá đáng, ngồi trong bóng tối quan sát Ôn Tào diễn trò dưới tài sản của Lục lão gia đã rất lâu. Cho dù trong khi đang cùng Uyên Ninh du sơn ngoạn thuỷ ở nước ngoài, thì anh vẫn không quên việc quan trọng ở đây, hạ lệnh bày binh bố trận chuẩn bị đẩy Ôn Tào vào tròng.
Tấn Hàn hạ tốc độ, để Kay leo lên ghế lái bắt đầu tung chiêu bay lượn. Mabi hôm nay tâm trạng vô cùng tốt ngồi ở hàng ghế sau, huýt sáo soi mình trong điện thoại.
Cả ba đổ xe dưới một bãi đất trống ven sông lớn, chia nhau đứng dựa vào xe phì phèo hút thuốc.
Gió thổi nhè nhẹ, nắng ấm mát mẻ.
Kay luồn tay vào túi áo lấy ra cái USB vứt sang cho Tấn Hàn.
– Mọi bằng chứng nằm trong đó hết đấy!
Sáng sớm hôm nay hai chàng thanh niên hoá thân thành đối tác bí mật của công ty bất ngờ tới thăm. Tất nhiên, Ôn Tào không hề lường trước được chuyện này, ông ta lúc đó còn đang bận dỗ dành tình nhân ở nhà riêng chưa tới kịp. Kay và Mabi có vẻ ngoài lai Tây nên đặc biệt thu hút đối với nhân viên nữ ở công ty này, đến thư ký riêng của Ôn Tào cũng mắt nhắm mắt mở đưa hai cậu vào phòng chủ tịch ngồi chờ, ăn bánh uống nước.
Nhân cơ hội đó, Kay giả vờ đánh giá tủ sách phía sau bàn làm việc, cắm một chiếc USB vào máy tính, bàn tay thoăn thoắt một hai lần liền đắc ý nhếch môi hất cằm với Mabi đang ngồi “câu dẫn” cô nàng thư ký ngốc nghếch kia.
Và sau đó, trước khi tiêu soái ra về, Mabi còn lạng lách qua phòng tài liệu một vòng, để lại một điếu thuốc cháy dở.
Tấn Hàn cất USB vào túi áo, cho dù nhìn thế nào đi chăng nữa cũng không ưa nổi mái tóc ngộ nghĩnh của Kay, anh ta nhăn mày liếc một cái.
Mabi vừa lau kính râm vừa lân la nói: – Không biết lão đại thành công chưa nhỉ? Cả tối cũng không thấy Tống Biện báo tin gì về cả!
Kay đáp: – Chắc chắn phải thành công thôi, tôi thấy chị dâu mê lão đại như điếu đổ.
Cả hai cùng nói rồi cùng đập tay cười ngả ngớn, Tấn Hàn cũng nhếch miệng cười cười, anh ta hướng mắt nhìn ra con sông dài, rồi chuyển tầm mắt về Mabi, miệng nói.
– Xong phần cậu ở đây rồi, tiếp theo định ra tay ở đồn cảnh sát thế nào?
– Còn thế nào nữa, lão đại không vừa mắt tên Ôn Duẫn kia, thì hắn chỉ có con đường cùng thôi. Một khi cấp trên của hắn biết ông già hắn tham ô, thì chức vụ của hắn có cao to cỡ nào cũng mười phần là bị sa thải, hiểu chứ?
– Cũng được, nhưng Ôn Duẫn trước đó nhắm vào chị dâu, cậu muốn diệt cỏ thì diệt cho tận gốc.
– Còn phải nói!
Điếu thuốc tàn lại châm điếu mới, người ở ngoài ít khi đặt chân về nước A như Kay lại có nhiều chuyện phải hỏi, miệng bẹp chẹp không ngớt, Tấn Hàn và Mabi phải thay phiên nhau giải đáp mọi câu hỏi của cậu.
Chốc lát, điện thoại của A Tấn rung lên trong túi quần, anh ta móc ra nhìn màn hình rồi liếc mắt hai anh chàng đứng đối diện.
A Tấn mất vài chục giây nghe điện thoại, cuối cùng nói: – Thành công rồi!
Là A Tống theo bóng lão đại bên Ireland báo tin về.
Kay và Mabi đồng loạt bật thẳng người, dĩ nhiên biết câu nói thành công kia là gì, lập tức cười lên vang dội, vỗ tay bôm bốp.
Mabi cười ra nước mắt.
– Tôi biết ngay mà, lão đại ra tay thì chỉ có trúng phốc.
– Vậy xem ra cuộc du sơn ngoạn thuỷ này còn kéo dài lắm đấy, không chừng khi họ trở về chúng ta liền có cháu bồng!
Không khí chớp mắt trở nên rôm rả hẳn, tâm trạng ai cũng phừng phừng hứng khởi.