Cuộc Chiến Bảo Vệ Chung Cư Bệnh Tật - Hải Kinh Lạc - Chương 20
Trăng lên cao, kim giờ và kim phút dần dần trùng lặp, rõ ràng là đêm muộn nhưng tinh thần các chủ hộ chung cư Mạn Cáp Truân lại vô cùng tỉnh táo, không có chút buồn ngủ nào.
Tình huống nguy hiểm như vậy, không ai dám ngủ. Một bộ phận chủ hộ xuống tầng vây quanh cửa bắc, những người ở lại hầu hết đều ở tầng một, hai, ba.
Bọn họ không hề nhàn rỗi, đứng bên cửa sổ làm lính trinh sát, giúp đỡ hàng xóm dưới tầng quan sát tình hình bên ngoài tường.
Bên ngoài tường có gì? Có thây ma, thây ma lắc lư di chuyển.
Tuy tất cả các thây ma đều hoạt động nhưng hình như vận may của mọi người khá tốt, trước mắt chưa có thanh niên cơ bắp cuồn cuộn thứ hai nào dẫm lên được cái ụ đất to đùng kia.
Dịch Thành Lễ trèo lên đầu cái thang ngồi, đè thấp giọng nói: “Thí nghiệm phản ứng giữa thây ma với âm thanh lần thứ nhất của chung cư Mạn Cáp Truân, bắt đầu!”
Các chủ hộ phía dưới đồng loạt gật đầu tỏ vẻ bọn họ đã nghe thấy, Dịch Thành Lễ hỏi vào bộ đàm: “Chuẩn bị ổn chưa?”
Sau khi nhận được câu khẳng định, hắn hít một hơi thật sâu, há mồm rống thật to về phía bức tường phía Bắc, nương theo ánh sáng nhàn nhạt, các thây ma đang đi lại vô hồn đột nhiên hướng tới nơi có âm thanh lạ.
Dịch Thành Lễ đứng im chờ, đợi đám quái vật nhảy càng ngày càng cao, hắn cầm bộ đàm lên lần nữa, phun vào microphone đúng một từ: “Action!”
Vừa dứt lời, tiếng kèn xô na xé rách màn đêm xuất hiện, âm thanh sắc nhọn khiến dây thần kinh ai nấy giật đùng đùng, kể cả Lăng Thanh đứng xa trăm mét vẫn còn nghe được.
Mà đám thây ma đáng nhẽ đang ở rất gần Dịch Thành Lễ đột nhiên thay đổi phương hướng, đung đưa chạy về phía tiếng kèn phát ra.
Hay! Quả nhiên âm thanh càng to càng hấp dẫn tụi nó.
Tuy Dịch Thành Lễ cũng chả hiểu vì cái lý do khỉ gió gì mà thứ sinh vật chết ngắc như thây ma vẫn còn nghe được âm thanh nhưng trong lòng hắn vẫn im lặng tích vài tích vui vẻ.
Cơ mà hình như hắn ăn mừng hơi sớm, bởi còn một thí nghiệm nữa. Vì để cho công tâm, Dịch Thành Lễ lệnh dừng kèn lại, bản thân cũng không tiếp tục hét. Đợi thêm nửa tiếng cho đám thây ma trở về trạng thái nhảy nhót vô hồn, hắn mới quay người bảo các chủ hộ: “Thí nghiệm phản ứng giữa thây ma và nhiệt độ, bắt đầu.”
Rất nhanh, một đống giấy đang cháy bừng bừng cùng một bó củi gỗ bốc lửa đồng thời được ném ra ngoài tường theo hai hướng khác nhau, độ ấm hấp dẫn thây ma, nhưng đúng như hắn dự đoán, nhiệt độ càng cao, đám thây ma bâu đến càng nhiều.
Kết quả như mong đợi, Dịch Thành Lễ nhìn Lăng Thanh đứng giữa đám người quan sát, nhướng mày đắc ý khoe khoang: “Sự thật chứng minh ý kiến của tôi chính xác.”
Hai thông tin được bổ sung vào hệ thống kiến thức, có ví dụ cụ thể, các kế hoạch khác của bọn họ có thể tiếp tục tiến hành.
Trải qua cuộc họp gấp, mọi người trong chung cư Mạn Cáp Truân nhất trí tới công trường kiếm nguyên vật liệu, ụ đất bức tường phía Bắc cũng sẽ đào lên, các công tác phòng vệ đều tiến hành toàn bộ.
Nhưng một số chủ hộ thượng tôn pháp luật vừa nghe đến chuyện tới công trường đã không nhịn được giơ tay phát biểu ý kiến: “Hành vi lấy nguyên vật liệu tại công trường được xếp vào tội ăn cắp, nếu mấy chuyện này qua đi, liệu chúng ta có bị phạt không?”
Mọi người im lặng trong phút chốc, một nữ chủ hộ nhìn hắn, đáp: “Chờ chúng ta sống tới ngày đó rồi nghĩ sau cũng không muộn, người anh em ạ.”
“Ờ, cũng đúng.” Anh giai tưởng tượng đến sau này nhỡ họ có bị bắt, chả nhẽ lôi nhau đi ăn cơm nhà nước? Nghĩ lại nơi như trại giam người ngoài khó vào người trong khó ra…chắc cũng khá an toàn nhỉ?
Ôi trời, sao đột nhiên anh ta lại có chút hâm mộ với đám tù nhân thế?
Dịch Thành Lễ nhìn mọi người, kết luận: “Rèn sắt khi sắt đang nóng. Một ngày không giải quyết được cái ụ đất kia, chúng ta sẽ còn nguy hiểm thêm một ngày, cho nên…”
Cho nên Lăng Thanh ngồi nghe Dịch Thành Lễ nói đại kế dương đông kích tây đào đất, kết hợp với các vị trí phối hợp an toàn tuyệt đối hấp dẫn thây ma, giúp mọi người trèo tường lao động.
“Nhưng sau khi thây ma bị hấp dẫn chúng ta cũng không thể mặc kệ, phải có người ở đó canh chừng, không được để bọn chúng có cơ hội trèo qua. Còn vật liệu ngoài công trường…” Dịch Thành Lễ đang nói hăng say, Lăng Thanh bên cạnh đột nhiên ho sù sụ cắt ngang lời hắn.
Anh sợ thằng điên này lại “rèn sắt lúc sắt đang nóng”, nửa đêm nửa hôm hằm hằm lôi xe dẫn mọi người xung phong tìm chết, vội vàng đẩy mắt kính trên sống mũi, tiếp lời: “Nóng vội không ăn được đồ ngon, đi từng bước từng bước trước đã. Công trường cách chúng ta khá xa, để ban ngày hãy hành động.”
Cuối cùng, hôm nay toàn dân quyết định đào đất xuyên đêm, mọi người xắn tay áo bắt đầu phân công. Chủ hộ thổi kèn xô na đề nghị cho mình lên tầng bảy đổi diện với bức tường thổi cho đã, cam đoan có thể níu chân đống thây ma nguy hiểm.
Nhưng đột nhiên có ông anh trai đứng dậy, ngân giọng: “Tôi phản đối!”
Tuy ông anh giai mặc áo ngủ bằng bông, nhưng đống bím tóc bện dây thừng trên đầu đã chứng minh anh ta thực sự không thể kiềm chế nổi.
Thấy tất cả mọi người chú ý đến mình, anh giai tự giới thiệu: “Tôi họ Mã, ngoài kia họ gọi tôi là DJ Mã. Không phải tôi tự tâng bốc đâu chứ tôi tự hào nhận mình là DJ giỏi nhất cái chung cư này! Trong nhà tôi còn rất nhiều thiết bị loa đài các kiểu, mất đúng một giây để di chuyển, nhạc so với cây xô na kia cứ phải nói là to hơn nhiều.”
Anh kèn xô na lạnh lùng cười, quyết định dùng cột hơi của mình tranh luận: “Chưa chắc đâu!”
“Tôi khẳng định công trình đêm nay không thể kết thúc sớm! Để cây xô na kia thổi có mà thủng cả màng nhĩ ra đấy cho mà xem! Cả cái chung cư có đúng bác sĩ Mạnh khoa thần kinh, chạy chữa làm sao được?!”
Dịch Thành Lễ nghe xong cũng thấy đúng, hắn nhìn anh DJ, hỏi: “Thế ngài Mã đây ở tầng mấy? Có thể dọn thiết bị loa đài đến đây không?”
“Tôi ở tầng bảy, cơ mà không sao, chỉ cần hàng xóm cho phép, tôi sẽ lên chuẩn bị ngay bây giờ.” DJ Mã giơ tay chào theo nghi thức quân đội, tỏ vẻ bản thân đã vào vị trí.
Anh kèn xô na cảm thấy mình không thể nhận thua, tỏ vẻ muốn cùng anh DJ kết hợp, nhỡ đang xập xình mà đột nhiên mất điện hay gì đó, anh ta chính là người chiến thắng cuối cùng.
Đội âm thanh đã vào vị trí, giờ còn đội nhiệt độ.
Ban đầu Dịch Thành Lễ định mở cửa bắc, cầm cây đuốc cưỡi con xe điện chạy vòng vòng tái hiện hình ảnh truyền lửa olympic để hấp dẫn đám thây ma, nhưng bị Lăng Thanh chửi “anh khùng à” như tát nước vào mặt khiến hắn câm nín, từ bỏ ý tưởng này triệt để.
Vì vậy, công việc truyền lửa thành vấn đề chung, các chủ hộ hào phóng cho mượn máy sưởi mini nhãn hiệu mặt trời nhỏ chuyên dùng để trải qua những ngày mùa đông giá rét.
Các chủ hộ còn lại tự động phân công nhau, một số người nhận đào đất, một số người tới bảo vệ anh DJ, tuyệt đối không để bất kỳ con thây ma nào tiến vào chung cư Mạn Cáp Truân. Còn một số khác tới hỗ trợ team đào đất, đảm bảo an toàn cho tiến độ hành động của bọn họ.
Tất cả cư dân đều tích cực tham dự, thậm chí có chủ hộ còn vác theo nồi niêu xoong chảo trong nhà, không vì lý do nào khác, mà vì khoản vay mua nhà trả góp lên tới ba mươi năm, bảo vệ tài sản là nghĩa vụ không thể chối từ.
Dịch Thành Lễ làm gương cho binh sĩ đào đất, hắn nhìn Lăng Thanh ngồi cạnh cây thang bên phía tường bắc, nói: “Hay cậu lên chỗ anh DJ Mã mà quẩy, chỗ đó an toàn hơn.”
Lăng Thanh nhìn cửa sổ tầng bảy đã bắt đầu phát ra ánh sáng lập lòe, lắc đầu: “Không cần đâu, tôi mắc chứng phong thấp, không hòa tan được vào bầu không khí đó.”
Dịch Thành Lễ: “…”
Dịch Thành Lễ: “Vậy cậu cẩn thận nhé.”
“Các anh cẩn thận mới đúng.” Lăng Thanh nói.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, đáng nhẽ bây giờ anh phải ở trong nhà hưởng thụ chứ không phải ở đây mạo hiểm, bắc thang ngồi liều mạng với đám ngu xuẩn.
Nhưng hiện tại anh đang ở chỗ này, quỹ đạo lệch hoàn toàn với những gì mình đã mưu tính trước đó, rốt cuộc là sai ở đâu?
Lăng Thanh lườm Dịch Thành Lễ, rõ ràng, anh bị thằng cha này thao túng. Cơ mà nhìn đi nhìn lại đám chủ hộ chuẩn bị trèo tường kia, lòng anh thầm mắng ngu ngốc nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười nhợt nhạt.
“Các anh yên tâm, đèn pin 10000w trong tay tôi tuyệt đối có thể chiếu sáng cả sườn núi.” Lăng Thanh nói.
Điên thì điên cụ luôn đi, đằng nào chả có bè có phái, xem ai sợ ai.
Mọi người đã vào vị trí, Dịch Thành Lễ hỏi qua bộ đàm: “Chuẩn bị xong chưa?”
Tất cả đều đáp có, chỉ riêng DJ Mã còn tinh thần nghề nghiệp hỏi binh sĩ muốn nghe bài gì. Dịch Thành Lễ nghĩ nghĩ rồi đáp: “Nhạc nào giật giật một chút, tốt nhất có thể truyền động lực cho mọi người!”
DJ Mã ngộ ra, tỏ vẻ anh đã sẵn sàng, có thể bắt đầu.
Dịch Thành Lễ hô “Action!”, đèn tầng bảy vụt sáng xanh đỏ tím vàng, mặt trời nhỏ treo trên tường cũng hoạt động, dần dần nóng lên.
DJ Mã nhiệt tình chà đĩa, mặc dù anh xô na dùng hết sức bú mẹ để thổi kèn nhưng vẫn không thể chống đỡ được âm hưởng có tính công kích kia. Cuối cùng, toàn thể chung cư Mạn Cáp Truân đều nghe được bài hát—
Nhà tôi ở trên sườn núi Hoàng Thổ, thây ma đi ngang qua núi!!!!!
Tiếng trẻ con khóc và tiếng chó thi nhau oanh tạc, tay cầm đèn của Lăng Thanh sợ đến mức run lên. Anh vừa vịn giá đèn vừa tự nhủ mình tuyệt đối không được ngã khụy ở cái chỗ này, bằng không biến thành thây ma trên chính cái mộ đồng bào mình đào ra, chết không nhắm mắt.
Độ ấm của đèn mặt trời nhỏ càng tăng, DJ Mã càng cảm thấy mình được truyền lửa, sức mạnh chà đĩa lên tầm cao mới, đồng thời bắt đầu tương tác với đống thây ma bên dưới.
“Anh em ơi! Tay đâu tay đâu!!! Đưa tay lên chúng ta cùng nhau tới thiên đàng!!!”
Lăng Thanh thực sự cảm thấy mình cũng bay theo luôn tới thiên đàng, anh ngồi trên thang, nhìn bức tường bên ngoài không còn ai khác, lớn tiếng gọi: “Có thể hành động!”
Các cư dân quan sát bên trên đồng loạt tỏ vẻ clear clear, nhanh nhanh bắt đầu chiến dịch.
Cây thang nhanh chóng dựa vào tường, Dịch Thành Lễ là người đầu tiên xông lên, giơ một cái thang khác, gào lớn: “Xung phong!”
– —
Dịch Thành Lễ: Tiến lên tiến lên tiến lênnnnnnnn!!!!
– –Kidoisme: Đcm chà đĩa -)))))))) Thực sự ổn không dị!!!