Cùng Mục Tiêu Phá Vỡ Quy Tắc - Bạch Mộc Hạ Nhiên - Chương 27: Cảm Xúc Khó Tả
Nhà thiết kế kia thay đổi sắc mặt, tự thao túng chính mình: “Đúng, với loại phụ nữ này Đổng Khước tôi không được nhân nhượng. Quần áo đẹp thì sao chứ!” – Rồi anh ta chỉ vào cô và nói:
– “Cô gái kia, cô đã chấp nhận tình cảm của Tống Hạo rồi đã chớ, bây giờ lại ở phòng chủ tịch làm chim làm chuột. Còn không có liêm sỉ lấy quần áo của Phó tổng!”
– “Là tôi cho cô ta làm thế.” – Giọng điệu nhẹ nhàng phát ra từ phía sau, Phó Dư Ngôn tay vẫn chống cằm làm việc, miệng lại chen vào câu chuyện hoang đường của trưởng phòng thiết kế.
Cô chưa thèm nghe đến lời hắn nói, phản bác lại câu nói của Đổng Khước: “Tống Hạo? Tôi với cậu ta làm sao cơ?”
– “Người trong công ty ai cũng biết cô và trợ lý Tống là một cặp. Bọn họ nói hai người ôm ấp, tình tứ với nhau ở sảnh chính mà.”
Tống Hạo đang bê tách cà phê vào nghe vậy thì đi nhanh vào đặt tạm khay cốc trước mặt Hạ Tịch, vội vàng giải thích với Phó Dư Ngôn đang sầm mặt làm việc:
– “Phó tổng, tuyệt đối không có. Phu nhân bị đau chân nên tôi chỉ dìu cô ấy lên thôi.”
Hắn vờ như không quan tâm, giao việc tiếp theo cho trợ lý Tống: “Sắp tới công ty có một chuyến công tác về hỗ trợ động vật ở đảo Cayo Santiago, cậu cũng rảnh rỗi nên đăng ký tham gia đi.”
Cậu ta nghe đến thì tái hết cả mặt: “Cái đảo toàn khỉ mà khi thực tập tôi đã đi ư? Phó tổng, ngài biết tôi không có ấn tượng gì tốt đẹp về nó mà.”
Phó Dư Ngôn vẫn mặt lạnh tanh, tự ý sắp xếp cho nhân viên của mình: “Cậu từng đi thì sẽ có kinh nghiệm, bị khỉ giật tóc cũng không được coi là ấn tượng xấu đâu. Cứ quyết định vậy đi.”
Tống Hạo thất thần rời khỏi phòng, mặt ngơ ngác khó tả, trong lòng thầm tự cảm thấy thương cho số phận của mình: *Ngài không đi thì làm sao hiểu được chứ, đó là lý do tôi bị hói 3 năm nay.*
Cuộc nói chuyện nào nhiệt khiến không ai để ý đến Đổng Khước đang đần ra không hiểu chuyện gì. Một lúc sau, anh ta mới phản ứng lại la lớn: “Phu nhân á? Tống Hạo vừa nói cô là phu nhân?”
Hạ Tịch nhấp một ngụm cà phê, mặt tỉnh bơ cười nói với anh ta: “Đúng vậy.”
Đổng Khước há hốc mồm, hỏi lại người đang nghiêm túc giải quyết công việc kia: “Phó tổng, thật sao?” – Cứ nghĩ cậu bạn này của Phó Dư Ngôn sẽ chưa thể chấp nhận được nhưng anh ta lại có vẻ vui mừng: “Cuối cùng cậu cũng bỏ được Tiểu Mộc, chúc mừng, chúc mừng, kết hôn rồi mà không có tiết lộ gì trong công ty cả. Vòng bạn bè cũng không biết.”
Nghe đến Tiểu Mộc, Hạ Tịch lại nhớ đến lời của Tiểu Nhiên: *Là cô gái tên Kiều Mộc Vãn đó? Là Tiểu Hạ hại cô ấy sao? Qua lời Đổng Khước nói có vẻ là người không được ưa thích lắm. Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?*
Tiện đây, Hạ Tịch hỏi luôn Đổng Khước: “Cô ấy là ai vậy? Tôi nghe người trong nhà nhắc đến vài lần.”
Có người hỏi tới là không giữ được miệng, anh ta ngồi xuống bên cạnh Hạ Tịch, kể cho cô nghe về người ấy:
– “Kiều Mộc Vãn khi trước là người hầu trong nhà cậu ta, xong sau đó còn là mối tình đầu. Mà cô cũng biết chấp niệm đối với người đầu tiên luôn là thứ gì đó rất kỳ quái. Vậy nên sau khi cô ta rời đi thì Phó Dư Ngôn đã trở thành người cuồng công việc như bây giờ. Đồn đoán là do cậu ta lấy công việc bù vào nỗi nhớ nhung.”
Nói đến đây Đổng Khước đã phát hiện mình lỡ lời, lên tiếng đính chính lại: “Nhưng giờ tuyệt đối không còn đâu, đã 8 năm rồi. Người cũng đã mất, cô đừng suy nghĩ gì nhiều.”
– “Mất rồi sao? Mà nghe anh kể thì có vẻ không mấy thiện cảm với cô ấy.”
– “Chúng tôi cũng không rõ, cô ấy mất tích một cách kỳ lạ, không một dấu vết để lại, cũng chẳng ai rõ là người còn sống hay đã chết. Còn về thiện cảm… Ai cũng có cách nhìn khác nhau thôi, riêng tôi thấy cô gái này là người không đơn giản. Chỉ trách tên ngu ngốc kia đến lúc đó cũng chẳng hề nhận ra.”
Phó Dư Ngôn đứng lên cầm theo tập tài liệu bước nhanh ra khỏi phòng, còn nhắc nhở: “Đổng Khước, đến giờ họp rồi! Người cũng đã không còn, đừng nhắc lại làm gì.”
Đổng Khước mau chóng đi theo, trước khi đi nói khẩu hình miệng: “Con người cậu ta là như vậy đó, sao có thể quen cô được nhỉ?”
Còn một mình Hạ Tịch ở đó, lại bất giác nhận ra bản thân phải chăng đã quan tâm quá nhiều thứ bên ngoài nhiệm vụ rồi vẫn tự chấn an bản thân đều là vì nhiệm vụ trọng yếu. Nhưng dù vậy cũng không ngăn được cảm giác tò mò của bản thân. Cô muốn biết thêm nhiều thứ về người đó, về người gọi là “mối tình đầu” của hắn ta.
Hạ Tịch ngồi nhìn tách cà phê, cứ mãi liên tưởng đến khuôn mặt xinh đẹp trong ảnh của Kiều Mộc Vãn. Nghĩ ra vô số những viễn tưởng về tính cách của cô ấy. Nghĩ đến độ, thiếp đi lúc nào không hay…
…☆~= Hết Chương 27 = ~☆…