Cùng Mục Tiêu Phá Vỡ Quy Tắc - Bạch Mộc Hạ Nhiên - Chương 25: Tai Nạn
– “Hạ Tịch, tôi đã thu xếp ổn thỏa nơi làm việc cho cô. Bất cứ khi nào cũng có thể bắt đầu đi làm.”
Nghe vậy thì Hạ Tịch mới nhớ ra mình đã xin làm thư ký cùa hắn. Nhưng mục đích của cô là tập hồ sơ về sự phát triển của công ty đã đạt được rồi. Giờ điều cuối cùng mà cô cần điều tra ở hắn là mối quan hệ xung quanh và bang Mạt Dã. Vậy nếu ở gần hắn lâu hơn chút chắc chắn sẽ có được thông tin hữu ích.
– “Được, chiều nay tôi lên công ty, tiện làm quen với mọi người.”
Phó Dư Ngôn chỉ gật đầu, sau đó tập trung lái xe. Hắn đưa cô trở về nhà rồi tiếp tục rời đi đến Phó Thị, vùi đầu vào đống giấy tờ cần xử lý. Lúc này, Hạ Tịch mới có thời gian liên lạc với tổ chức: *Lời anh nói sáng nay, là có ý gì?*
*Không có gì, chỉ muốn bảo cô không cần điều tra về Hàm gia, thông tin về gia tộc này đều đã có từ nhiều năm trước. Việc cô cần làm bây giờ là tìm hiểu về lão đại bang Mạt Dã cùng với các thông tin liên quan đến bang phái này.*
*Được, về nhị lão đại Blight, hầu hết tất cả thông tin đều đã được gửi về tổ chức. Tôi sẽ ở đây thêm một thời gian nữa để tiện hoàn thành nhiệm vụ.*
*Chúc may mắn!*
Ngắt kết nối, cô đứng dậy ra phía tủ để tìm một bộ quần áo công sở nhưng bên trong chỉ toàn những bộ váy lộng lẫy. Hạ Tịch nhìn vào bên quần áo của Phó Dư Ngôn, nảy ra một ý tưởng táo bạo. Cô lấy ra một bộ âu phục đã được phối sẵn để trong tủ rồi tìm một hộp kim chỉ mang lên phòng, ánh mắt quyết tâm: *Dù gì cũng là người từng học qua may vá và thiết kế, chắc việc này cũng không khó đâu.*
Tự khích lệ tinh thần rồi Hạ Tịch bắt tay vào làm việc. Cô quyết đoán cắt đi nhiều phần trên áo vest, tận dụng những thứ đó để làm phụ kiện gắn lên thân áo. Quần âu sang trọng cũng không thoát khỏi số phận bị cải biến, cứ ngắn dần, nhỏ dần. Sau một hồi hì hục với đống kim chỉ, Hạ Tịch để lên giường một bộ âu phục mang sự nhỏ nhắn, nghiêm túc nhưng không thiếu đi vẻ lịch sự, sang trọng.
Cô mặc lên người từng thứ một, tuy vuông vắn nhưng vẫn tôn lên những đường nét đặc biệt của cô. Chuẩn bị xong đồ, Hạ Tịch cầm theo chiếc túi nhỏ định đi lên công ty thì sực nhớ ra đã để xe ở trường đại học hồi sáng. Cô xuống nhà cầu cứu Tiểu Nhiên đang lau dọn ở phòng khách:
– “Tiểu Nhiên, ở đây có phương tiện nào đi đến công ty được không?”
– “Ý phu nhân là Phó Thị sao? Bình thường có thể đi bằng xe buýt nhưng giờ này không có chuyến nào cả. Ngoài sân có một cái xe máy của tôi, cô có thể lấy đi.”
Nghe được cách xưng hô có chút kỳ cục này, Hạ Tịch cảm thấy không thoải mái nói với cô ấy: “Sao cô gọi tôi lạ vậy? Gọi bình thường chút thôi.”
– “Giờ cô kết hôn với thiếu gia rồi, chủ quản nói phải gọi là phu nhân, không được tùy tiện xưng hô.” – Sau đó cô ấy ghé sát vào tai cô: “Chị Tiểu Hạ đến giờ chưa có động tĩnh gì nhưng cô vẫn cần cẩn thận, tôi không biết chị ấy có thể làm những gì đâu.”
Thì ra nãy giờ vẫn luôn có người nghe lén cuộc nói chuyện của cả hai, để bảo vệ bản thân mình, Tiểu Nhiên phải cư xử xa lạ với cô. Hạ Tịch gật đầu rồi rời đi: “Cảm ơn, tôi biết rồi.”
Cô ra ngoài thì thật sự có một chiếc xe máy từ thời xưa màu vàng chói đang dựng một góc trong kho sau:
*Nhớ lại xem nào, lần cuối mình đụng đến xe máy… là 6 năm trước. Lúc ấy còn là đặc vụ sơ cấp, chưa nhận nhiệm vụ nhiều, chủ yếu là học tập nhiều lĩnh vực khác nhau. Và lái các loại xe cộ là một trong những mục đã học qua. Mặc dù sau này cũng chỉ cầm vô lăng ô tô nhưng chắc cũng không có vấn đề gì đâu.*
Cô vẫn tự tin lái xe bon bon trên đường chỉ đến khi sự việc không may xảy ra, sự tích cực ấy mới dừng lại. Gần con đường đi đến công ty, Hạ Tịch bị một xe tải ép sát vào lề đường. Bên trong đó toàn là cát và đá nhọn được dọn gọn vào lề. Trong khi không để ý, bánh xe đã vấp phải một hòn đá và bị lệch hướng, cô cũng theo đó bị ngã văng ra ngoài lề đường, một chân bị xe máy đè lên kẹt ở lề đường.
Hạ Tịch không hô hoán, chỉ bình tĩnh dùng sức đẩy xe máy lên rồi nhấc chân mình ra. Không biết thói quen tự lập này đã bắt đầu từ lúc nào. Cô nắn thử chân của mình, đôi mày có chút nhăn lại. Chiếc xe tiếp tục được dựng lên chạy tiếp. Cố gắng đi tới công ty, cô không thể đi nhiều bằng cái chân đang nhức nhối của mình.
Hạ Tịch vào từ cửa sau, nơi làm việc của các bác lao công. Cô đi chầm chậm, bước đến trước mặt tiếp tân nói:
– “Cô ơi, cô có thể thông báo cho trợ lý Tống xuống đây không?”
Tiếp tân nhìn cô thờ ơ rồi ấn điện thoại chuẩn bị gọi, đồng thời hỏi cô: “Quan hệ của cô với trợ lý Tống là gì?”
– “Tôi là…” – Lời đang nói thì đột nhiên ngừng lại, cô suy nghĩ nhanh rồi trả lời cô tiếp tân: “Cứ nói là bà nội cậu ấy đến rồi, gọi cậu ta xuống đón.”
…☆~= Hết Chương 25 =~☆…