Cung Hoa - Long Tử Trùng Sinh Chi Sủng Phi - Đề Nha - Chương 47: Ngoại truyện : Minh Cầm
- Trang Chủ
- Cung Hoa - Long Tử Trùng Sinh Chi Sủng Phi - Đề Nha
- Chương 47: Ngoại truyện : Minh Cầm
Triều Thanh Nghị nằm dài trên giường, tối ngày nghe tiếng khóc rên rỉ của Trưng Bảo Lan. Ông ta buồn bực đi ra khỏi chính viện, đi một hồi không hiểu tại sao lại quay đầu, hướng về con đường đất đã lâu không ai qua lại.
Dư Thi Các.
Vậy đấy, khi người ta cô đơn đến mức trống rỗng mới chịu quay đầu nhìn về nơi cố nhân một lần. Kể cả khi đó là người từng bị bản thân ông ta chối bỏ.
Đã nhiều năm rồi ông ta không đến đây, từ sau khi Minh Cầm qua đời. Lần cuối ông đến đây là năm Thanh Diên mười ba tuổi. Lễ cài trâm của Thanh Diên, con bé làm hành xong lễ thì đến đây bái lạy Minh Cầm.
Thanh Diên ôm bài vị của nương nó, nhìn ông rất lâu, trong mắt không có chút tình thân ấm áp nào:”Phụ thân, con có thể đưa nương đến từ đường Triều gia không?”
Mấy năm qua, mỗi lần đến sinh thần nó, nó đều hỏi ông câu giống hệt. Chỉ có năm đó, khi thấy ông không trả lời thì nó không bao giờ hỏi lại nữa, sau này ông mới hiểu thật ra nó từ lâu đã không còn cần thứ tình thân được bố thí từ ông. Ông đối với đứa con gái này, một từ không đủ để hình dung.
Mấy năm sau đó, nó gả cho thái tử điện hạ.
Cùng với ông, chẳng có chút tình nghĩa phụ tử nào.
*đổi xưng hô vì đây là góc nhìn lúc bọn họ còn trẻ*
……………
Bước vào Dư Thi Các, Triều Thanh Nghị có cảm giác như mình quay về năm tháng Minh Cầm còn sống. Hắn nhìn qua góc đình, trong hồi ức của hắn, thấp thoáng dáng vẻ đang cúi đầu thêu khăn tay của Minh thị.
Năm đó ở Thuần Châu, Minh thị đã thức suốt đêm thêu cho hắn một cái khăn tay.
Nghị.
Minh Cầm nói, chữ “Nghị” trong tên hắn chính là kiên nghị cứng cỏi. Lúc đó hắn không hiểu, chỉ cảm thấy nàng văn thơ rườm rà. Hắn không hiểu sau trong ánh mắt kia, chất chứa bao nhiêu nỗi niềm mong đợi.
Thật ra, Minh Cầm rất đẹp.
Là nét đẹp nhã nhặn của nữ tử Thiển Dương.
Lúc nàng cúi đầu chăm chú thêu khăn tay, mày liễu thỉnh thoảng nhíu lại, môi hồng cong lên. Tóc mai rũ xuống, trùng hợp đung đưa theo cơn gió bên hiên đình.
Hắn nhớ rằng, Minh thị tuy không uyển chuyển mỹ miều như Giai di nương nhưng mặt mũi thanh tú, khí chất tao nhã. Minh Cầm thích đọc kinh thư, vẽ tranh luyện chữ, là một quý nữ thiên kim từ trong trứng.
Mỗi lần hắn đối diện với nàng, đều cảm thấy mình thấp hơn nàng một bậc.
Triều gia trước kia không vinh hiển như bây giờ, trong nhà chỉ có mấy cửa hiệu nhỏ và vài mẫu ruộng. Ở Thuần Châu nhà hắn ta chỉ coi như đủ ăn đủ mặc, không phải quan to chức quyền hay phú thương môn hộ.
Là trưởng tử trong nhà, Triều lão thái đặt hết hy vọng vào hắn. Trưởng thành liền tìm cho hắn một thê tử, nói rằng phải tìm được người giúp hắn mở rộng tiền đồ. Sau khi biết được Minh gia có đứa con gái duy nhất, bà liền đem sính lễ đến cầu thân.
Lúc bấy giờ ngoại gia Minh rất phú quý, là trong những thương hộ nổi tiếng Thiển Dương.
Ban đầu phu phụ Minh thị không ưng thuận, đòi hỏi nhà trai phải đến ở rể. Triều Thanh Nghị đã chướng mắt trong lòng, nữ nhân kia cao quý đến nhường nào mà lại bắt hắn ta đến ở rể? Nhưng Triều lão thái bắt hắn ta phải nhịn xuống, dù không muốn ở rể cũng phải ở bên đó vài năm, vuốt ve nữ nhi Minh gia thật tốt rồi từ từ cầu lợi ích từ họ.
Chuyện này khiến cho Triều Thanh Nghị bị đám bằng hữu cười nhạo một phen.
Ai ngờ hôn sự chưa bàn, phụ mẫu Minh Cầm lần lượt qua đời. Hôn sự đang bàn dang dở ở đó, Triều lão thái nhân lúc Minh Cầm bối rối một mình không nơi nương tựa liền đem sính lễ đến, nói ngon nói ngọt hứa thay phụ mẫu đã khuất chăm sóc tốt cho nàng.
Minh Cầm cứ thế nhắm mắt nhắm mũi, gả bừa cho Triều Thanh Nghị.
Gả đến chưa bao lâu, Triều Thanh Nghị liền đi tòng quân. Trước khi hắn lên đường, Minh Cầm thêu cho hắn một cái khăn tay, trên đó chỉ có một chữ “Nghị”.
“Thiếp mong chàng bình an.”
Triều Thanh Nghị nhìn nàng, nắm chặt khăn tay, quay đầu đi không nhìn lại.
Triều gia không có nhiều của cải nhưng nhân khẩu lại quá đông, chỉ riêng Triều lão thái đã sinh được năm sáu nhi tử. Nhị đệ, tam đệ, tứ đệ đều phải lấy vợ. Mỗi lần cưới thê tử cho đệ đệ, Triều lão thái lại đến chỗ Minh Cầm ngon ngọt một phen.
Hứa hẹn sau này Triều Thanh Nghị áo gấm vinh quy, Triều gia sẽ đối tốt với Minh Cầm. Minh Cầm chịu đựng nhẫn nhịn, dần đà của cải hồi môn cha mẹ để lại đều bị Triều gia nuốt sạch. Dù chịu khổ nhưng Minh Cầm đối với nhà chồng rất tốt, cần tiền đưa tiền, cần người liền cho người, mama bên cạnh chăm sóc từ nhỏ cũng vì em dâu chồng sinh con mà phái qua bên đó.
Nhưng sau khi Triều Thanh Nghị trở về, cuộc đời đau khổ của nàng mới bắt đầu.
Triều Thanh Nghị nói bản thân được phong quan, muốn đưa cả nhà đến kinh thành sinh sống. Đêm đầu tiên trở về, hắn đã vội vã lao vào Minh thị, đòi hỏi chăn gối. Minh thị thẹn thùng như hoa nở, nghĩ rằng cuối cùng bản thân cũng khổ tận cam lai.
Nàng nguyện cùng hắn, phu xướng phụ tùy.
Không ngờ sau khi mang thai, Triều Thanh Nghị liền trở mặt.
Khi đó nàng mới nhận ra, hắn là tên đàn ông phụ bạc khốn kiếp. Hắn cố tình lừa nàng đến kinh thành, để nàng mang thai thì không thể rời khỏi Triều gia, ép nàng làm thiếp. Khi đó hắn vừa không mang tiếng phụ rẫy người vợ tào khang, mà cũng không thất tín với hầu phủ Trưng thị.
Hắn lấy hài tử trong bụng uy hiếp nàng, nói nếu nàng rời khỏi hầu phủ, rêu rao hắn thì hắn bóp chết đứa nhỏ trong bụng nàng.
Minh Cầm cay đắng nhìn hắn, biết mình trao thân nhầm người.
Nàng nói mình không tranh giành gì cả, nếu như muốn giữ nàng đến như thế, vậy cứ để nàng ở một nơi nào đó tự sinh tự diệt, mong rằng sau này đừng gặp lại hắn.
Dư Thi Các từ đó đóng chặt cửa, không qua lại với ai.
Lúc nàng mang thai được hai tháng thì đích nữ hầu phủ Trưng thị gả đến Triều gia. Ngày đầu tiên vào cửa, được mẹ chồng o bế ngọt ngào, Triều Thanh Nghị ở bên cạnh dương dương tự đắc. Hiện giờ thân phận hắn đã khác, chỉ có đích nữ nhà thế gia vọng tộc mới xứng làm chính thất của hắn.
Minh Cầm nghe một hạ nhân kể lại, bật cười thành tiếng.
“Năm đó lúc ta gả vào Triều gia, bọn họ cũng như thế.”
Chủ mẫu không nhân từ, ghen tị đã thành thói. Qua cửa không bao lâu liền mang thai, được mẹ chồng và phu quân cưng nịnh tận trời. Đồng thời ở phía này, Trưng thị nghe nói Minh Cầm cũng đang mang thai liền cố tình gây khó dễ cho nàng.
Minh thị không hiểu, mình đã an phận sống nơi này. Tại sao cứ có người không muốn buông tha?
À, thì ra Trưng Bảo Lan sợ Minh Cầm sinh ra trưởng tử sẽ uy hiếp đến địa vị của nàng ta. Minh Cầm cười lạnh, đích nữ hầu phủ thì ra tầm thường như thế.
Khoảng thời gian nàng mang thai, Triều Thanh Nghị đến một lần. Hắn nhìn bụng bầu sáu tháng của nàng, đột nhiên có chút mong chờ. Hắn vươn tay đến sờ lên bụng của Minh thị:”Đại phu có nói là nam hay nữ không?”
Dù sao đây vẫn là hài tử đầu tiên của hắn, hắn mong đợi là thường tình.
“Nữ hài.”
Triều Thanh Nghị đột nhiên cười:”Nữ hài tốt, ngoan ngoãn lại đáng yêu.”
Thì ra hắn từng mong ngóng hài tử trong bụng Minh Cầm đến thế, hoặc có lẽ vì lúc đó lương tâm của hắn vẫn chưa bị chó tha đi.
Chuyện này đến tai Trưng Bảo Lan, nàng ta ghen ghét đến cực điểm, không cho Triều Thanh Nghị đến Dư Thi Các nữa. Lúc đó Triều Thanh Nghị còn phải dựa vào Trưng Viên hầu đề bạt để xuất trận, hắn không dám làm bừa, chỉ nhìn Minh thị thêm vài lần rồi không đến nữa.
Hạ nhân đem khăn tay năm đó nàng tặng hắn trả lại, nói chủ mẫu nhìn thấy chướng mắt, Triều Thanh Nghị không tiện giữ bên mình. Minh Cầm nhận lấy khăn tay, dòng chữ thêu trên đó đã phai màu, chỉ còn lại sự nhạt nhẽo vô tận.
Nàng mong đợi gì ở một kẻ phụ bạc?
Sau này nghe nói hài tử sinh xong phải đem đến chỗ đích mẫu nuôi dưỡng, Minh thị liền đến tìm Triều Thanh Nghị, dập đầu rất lâu. Lần đầu tiên, nàng dập đầu cầu xin hắn, chỉ để hài tử được ở bên cạnh nàng.
Triều Thanh Nghị nhìn một hồi, mềm lòng đồng ý.
Minh thị sinh non, Triều Thanh Diên sinh ra lúc được bảy tháng. Nghe nói vì ăn uống kham khổ, sống vất vả hơn người ta nên Minh Cầm sinh xong liền mang bệnh trong người, vô cùng yếu ớt.
Nhìn thấy nữ hài bé bỏng trong vòng tay, Minh Cầm đặt cho con bé chữ “Diên”.
Mong con bé diên niên bình an.
Cứ thế, mẫu tử nàng sống bình đạm qua ngày ở Dư Thi Các.
Nàng biết bản thân mệnh mỏng phước bạc, sống mấy năm trong Dư Thi Các sớm chỉ còn lại hơi tàn. Nhìn Thanh Diên chỉ mới bảy tuổi phải mất mẹ, nàng nén đau đớn ở lồng ngực, ôm chặt con bé lần cuối.
Ngày đó Minh Cầm biết mình không chịu nổi, nàng dặn dò Thanh Diên rất nhiều thứ, dặn dò con bé phải bình an trưởng thành, mạnh mẽ dũng cảm.
Cuối cùng, Minh Cầm rời khỏi thế gian. Cuộc đời của nàng bình lặng như chính nàng, ra đi trong biết bao nhiêu hối tiếc.
Trong tay nàng nắm chặt khăn thêu chữ “Nghị” mà hắn vứt lại. Nàng hận hắn không thể tả, hận hắn hủy hoại cuộc đời nàng, hận hắn không giữ lời hắn, hận hắn bạt đãi Thanh Diên. Nhưng cả đời này của nàng, lại dây dưa với hắn không dứt.
Có trách thì trách nàng, yếu mềm nhu nhược, đáng đời.
Nàng mất rồi, nhìn thấy rất nhiều chuyện. Nàng nhìn thấy Thanh Diên khôn lớn, gả cho nam nhân mà con bé yêu. Tuy nhìn không đáng tin cậy nhưng cuối cùng hắn lại che chở cho Thanh Diên hết mực, vì Thanh Diên mà phá bỏ rất nhiều quy tắc.
Nhiều năm sau đó, Thanh Diên bé bỏng của nàng giờ đây đã là hoàng hậu của Đại Chu. Nàng nhìn thấy ngoại tôn ra đời, nhìn thấy Thanh Diên cùng phu quân nó ân ái bên nhau, một đời một kiếp một đôi người.
Giữa bầu trời yên hoa, sắc phong cáo mệnh, vinh hiển đến nhường nào.
Thanh Diên vuốt ve bài vị của nàng, gọi mẫu thân rất ngọt ngào. Con bé đưa tro cốt của phụ mẫu nàng từ Thiển Dương đến, lập một từ đường Minh gia ở kinh thành.
Rất ấm áp, nhiều năm qua rồi nàng mới có cảm giác ấm áp thế này.
Nàng chua xót không tả, nếu như năm đó gắng gượng thêm một chút, vì nữ nhi mà đấu tranh. Có thể Thanh Diên của nàng sẽ sống tốt hơn, không phải vất vả thế này.
Thanh Diên vì nàng mà báo thù Triều gia, đem những gì nàng đã mất lấy lại tất cả. Nữ hài năm đó của nàng, trưởng thành rồi.
Có Chu Chính Hàm chăm sóc con bé, nàng yên tâm ra đi.
Trước khi ra đi, nàng đến chỗ Triều Thanh Nghị nhìn một chút. Tất nhiên là đến nhìn hắn gặp báo ứng.
Hắn già đi nhiều.
Sau chuyện kia, đại phu nói hắn mang bệnh trong người. Tay chân run rẩy, cầm chén trà cũng không vững. Hắn nhìn lên bức tường, khắp nơi treo chiến tích huy hoàng năm xưa của hắn và công trạng mà hắn đem về cho Triều gia.
Vinh quang của Triều gia là hắn đem lại, nhưng suy tàn của Triều gia cũng là hắn kéo về.
Tiếc nuối vô kể.
Nghe nói Trưng thị đã hóa điên, sau khi được Trưng hầu đón về, bà ta ngây dại la hét bị người nhà nhốt ở biệt viện. Bà ta nói mình là đích phu nhân, nói Triều Thanh Nghị là con chó bám váy nữ nhân, hại cả đời bà ta và Minh Cầm.
Câu chuyện cười của phu phụ họ, truyền khắp kinh thành mấy năm nay.
Triều Thanh Nghị hại chết thê tử kết tóc, những gì hắn nhận bây giờ là quả báo.
Trở lại nhìn Triều Thanh Nghị một lần, nàng tự nhủ phải rời đi. Triều Thanh Nghị lấy trong lồng ngực một khăn tay đã sờn cũ, chữ “Nghị” trên đó đã phai màu.
Hắn bần thần một lúc, thở dài như nhớ lại chuyện xưa.
Minh Cầm cười lạnh, chúc hắn kiếp này sống thật dài lâu, trả báo cho nghiệp vận của mình.
Nàng phải bắt đầu một kiếp mới, một kiếp tươi đẹp không có hắn.
Minh Cầm – Cung Hoa