Cùng Hệ Thống Oanh Tạc Mạt Thế - Niên Kỷ An - Chương 90
Tiếng ting ting chuyển tiền quen thuộc mới êm tai làm sao.
Nếu không phải bên cậu quá thiếu nhân lực nghiên cứu thì cậu sớm chạy về nhà ôm chân chị Hạ rồi cầu xin cô làm cho máy mp3 phát đi phát lại tiếng chuyển tiền lofi làm nhạc ngủ cho sang.
Mong rằng chuyến này đi cũng sẽ tìm được thêm nhân tài cho khu an toàn bé nhỏ của bọn cậu. Một nơi toàn nhân tài thì mới có thể phát triển lớn mạnh mà đứng vững được trước hoạn nạn! Hơn nữa, lỡ đâu những câu chuyện tình yêu lãng mạn sẽ nảy sinh?
Lúc đó Duẫn Ngôn cậu sẽ quay về cái nghề viết lách để giải trí. Một tá tiểu thuyết trong túi đồ cậu đọc đi đọc lại đến mấy lần, thậm chí cậu còn chuyển qua gặm cả tiểu thuyết về tình trai cách đây không lâu..
Vô tình thôi, cậu thề đấy. Tại bìa truyện nó ngon nghẻ quá nên cậu mới test thử xem vì sao các chị các em lại đam mê nó thôi..
Kể ra thì cũng có nhiều bộ cuốn lắm chứ.. nét vẽ cũng đẹp vãi cả ra ấy..
Huỳnh Giang nhìn người đi bên cạnh cứ lơ mơ không tập chung thì tự cảm thấy cậu như vậy đáng yêu chết đi được. Cũng nhân cơ hội cậu vẫn còn đang để tâm hồn đắm mình trong những con chữ thì hắn tự nhiên ôm lấy vai cậu kéo sát vào người mình. Cập ?hậ? ??uyệ? ?ha?h ?ại ~ ??ù m??uyệ?.?? ~
“Hả?”
“Không có gì, cậu cứ nghĩ gì vậy? Suýt thì đâm vào người ta rồi”
Duẫn Ngôn ngơ ngác một hồi rồi đột nhiên nhớ tới đoạn hội thoại giữa hai nhân vật nam ở cái bộ cậu từ đọc qua.
Trời đất…
Cậu đang nghĩ cái gì vậy!! Tự dưng cái cảnh kia lại hiện hữu trong não như thước phim hành động kịch tính với những màn combat môi lưỡi cực cháy
“A Ngôn? Mặt cậu đỏ hết cả lên rồi đấy”
“Khụ, khụ, trời hơi nóng thôi” Đừng quan tâm đến tôi tên đẹp trai chết tiệt!
“Nhưng đã xế chiều, trời cũng se lạnh rồi mà?”
Huỳnh Giang thích thú trước vẻ mặt hiếm có của cậu. Nói sao nhỉ? Có lẽ ấn tượng đầu của đa số mọi người khi gặp Duẫn Ngôn là cậu rất trầm tính. Đôi khi gặp Ninh Truy Thục thì sẽ để lộ sự sợ hãi như nhìn thấy bề trên. Nhưng về cơ bản cậu chẳng có cái gì là hư hỏng hay xấu tính như mọi người đồn đại. Có khi còn có gì đó hơi giống thiếu nữ, cứ mộng mơ và hết mình vì công việc rồi cả vì mọi người.
Huỳnh Giang cũng tự chìm đắm trong mớ suy nghĩ với chín chín tám mươi mốt lời khen và bảy bảy bốn mươi chính lí do rằng Duẫn Ngôn đáng yêu và tuyệt vời đến thế nào.
Nhưng bên Duẫn Ngôn và hệ thống lại đang có một cuộc tranh cãi nảy lửa. Vì ngay từ đầu Duẫn Ngôn vẫn luôn tự hào mình là một trạch nam thẳng như ruột ngựa. Giờ thì đọc xong mấy quyển tình trai thì lại bị bấn loạn chứ chẳng có cảm giác ghét bỏ như tưởng tượng.
Quá là gay go! Chắc chắn là do môi trường quá khắc nghiệt nên nhu cầu bị khác đi!!
[Kí chủ đừng dối lừa bản thân nữa. Ai lại ngại khi người anh em của mình chỉ mới ôm vai kia chứ?] Hệ thống đắc ý trêu chọc, hiếm có lắm nó mới có cơ hội chọc ngoáy trạch nam nhà mình. Tội gì mà không nắm bắt
“Câm mồm ngay, đừng để tao tố cáo rồi khoá mõm mày lại” Duẫn Ngôn nhanh chóng bác bỏ ngay cái suy nghĩ bản thân đã cong veo như đường parabol. Dù thế nào thì cậu vẫn thích các chị gái xinh tươi hơn nhá!
Đọc truyện chỉ là sở thích thôi! Ai bảo con trai đọc truyện về hai bạn nam yêu nhau thì sẽ bị bẻ cong luôn đâu?
Khoa học nào chứng minh điều đó!
[…]
Để quên đi vấn đề mà mình vô tình mắc phải thì cậu quyết định đắm mình vào công cuộc mua đồ không cần nhìn giá.
“Mua thử món đó đi, cái đó nữa. A, kia nữa”
Nhờ có hệ thống đã nâng lên cấp 25 có chức năng giám định đồ vật. Dù sao thì thế giới này cũng gói gọn trong một quyển sách, đã thay đổi nhiều về mặt cốt truyện và tính cách nhân vật nhưng về cơ bản thì đồ vật được tạo ra vẫn sẽ như cũ.
Chỉ là có ích hay là một món đồ phế phẩm không thể dùng mà thôi.
Nhìn cậu quen thuộc trả giá rồi chốt đồ chẳng giống một công tử nhà giàu hư hỏng tiêu tiền như nước tí nào. Sự việc đáng ngờ lồ lộ ra ngay trước măt vậy mà Huỳnh Giang lại chỉ liên tưởng đến hình ảnh người vợ tần tảo chăm lo cho gia đình đông con. Đến khi tỉnh dậy từ trong cơn mơ thì trên tay anh đã có cả tá đồ mới lạ hoắc
“Cậu mua nhiều thế này, còn không rõ có tác dụng không. Có phải hơi phí tinh hạch của chúng ta đấy?” Nghi hoặc nhìn mớ đồ trên tay, có một số món còn có hình thù lạ hoắc hoặc mấy ống thuốc có màu sắc trông vô cùng khó coi.
“Yên tâm, anh phải tin tôi. Không có ích thì tôi nguyện đi kiếm lại hai bịch đá về đền luôn!”
“Không nhất thiết phải vậy” Huỳnh Giang cười trừ, chẳng biết cậu có nhận ra không chứ đám xác sống trong con phố gần căn cứ nhà mình chỉ cần mới nghe cái tiếng bước chân của cậu cách vài dặm là đã vắt chân lên cổ mà chạy để giữ cái mạng rồi
Xác sống bây giờ nó khôn ngoan lắm, gặp kẻ nguy hiểm là sẽ lủi ngay. Chắc nhờ thế mà xung quanh căn cứ cũng chẳng có con nào dám béng mảng. Tại lỡ mà lảng vảng bị Duẫn Ngôn phát hiện là cậu ta sẽ cầm phòng lợn rượt cho đến khi bắt được thì thôi. Sau này dị năng mà lên một bậc mới thì chắc con xác sống cấp năm khi nãy họ gặp thấy A Ngôn nhà hắn chắc cũng phải vắt chân lên cổ mà chạy gấp.
Bị truy sát như thế thì con nào mà chịu cho nổi phải không?
Kiếp xác sống cũng đâu dễ dàng vậy. Không tiến cấp thì bị xác sống cấp cao hơn điều khiển như rối, mà khó khăn lắm mới tiến được cấp cao hơn thì lại gặp A Ngôn.
Thoát được kiếp nạn mang tên Duẫn Ngôn chắc chúng nó tiến lên được mấy cấp cũng nên. Sau này mà có con xác sống nào quỳ xuống rập đầu gọi A Ngôn là papa thì anh cũng chẳng ngạc nhiên lắm đâu..