[CUNG ĐẤU] QUÝ PHI NƯƠNG NƯƠNG MỘT ĐƯỜNG THĂNG CHỨC - Ốc Lý Đích Tinh Tinh - Chương 7 - Tình Hình Trong Cung
- Trang Chủ
- [CUNG ĐẤU] QUÝ PHI NƯƠNG NƯƠNG MỘT ĐƯỜNG THĂNG CHỨC - Ốc Lý Đích Tinh Tinh
- Chương 7 - Tình Hình Trong Cung
Hoàng Hậu câu được câu không đảo sổ tay tân tú nữ, ánh mắt dừng lại mấy cái tên đứng hàng phía trước trong nháy mắt mới đưa tay buông sách, lười biếng chống đỡ cái trán: “Nhóm tân phi đều vào cung rồi à?”
Mộ Thu cung kính đứng ở một bên: “Cung nhân trước cửa tới truyền lời, đều an bài thỏa đáng rồi ạ.”
Đang nói Mộ Thu trong nháy mắt do dự, Hoàng Hậu liếc thấy biết nàng đang do dự cái gì, có chút buồn bực day thái dương: “Còn chưa tìm được Lưu thị?”
Từ sau Hoàng thượng đăng cơ, đây là tổng tuyển cử tuyển tú lần đầu tiên, toàn quyền giao cho Hoàng Hậu chủ trì. Sau đó sau khi kết thúc tuyển tú, cư nhiên gây ra một truyện cười.
Đích nữ Thị Lang bộ Hộ Lưu thị, một người sống sờ sờ như vậy vậy mà trong lúc tuyển tú biến mất không thấy!
Ba ngày trước, tuyển tú kết thúc, tất cả tú nữ đều được hộ tống xuất cung. Hoàng Hậu cho rằng vì lần tuyển tú này đến đây kết thúc, ai có thể nghĩ tới ngày hôm sau lâm triều, Thị Lang bộ Hộ hết sức lo lắng cầu vấn Thánh thượng ngay sau tan triều.
“Tiểu nữ nhà mình trong lúc tuyển tú phạm vào sai lầm gì sau, vì sao không thấy hồi phủ?”
Lúc tin tức truyền tới chỗ Hoàng Hậu, Hoàng Hậu lập tức phái người đi hỏi ma ma quản giáo lúc tuyển tú, nhưng mặc cho ai cũng nói, toàn bộ tú nữ đều đã được đưa ra khỏi cung.
Ba ngày này, trong cung từ trên xuống dưới đều bị lật tung rồi cũng không tìm được Lưu Nhược Thiên.
Hoàng Hậu cũng hỏi kỹ mới biết không hề có cung nữ đưa Lưu Nhược Thiên xuất cung.
Người này, là thật sự biến mất trong cung.
Hoàng Hậu xoa nhẹ thái dương nhói đau, ngày ấy lúc Hoàng thượng hỏi sắc mặt lạnh lẽo, hiển nhiên rất không hài lòng đối sơ sẩy lần này của nàng. Hoàng Hậu quả thực câm điếc ngậm bồ hòn mà im lặng, có nỗi khổ không nói được.
Một cái tú nữ mất tích, liên quan gì tới nàng ta?
Nhưng mà nàng chủ trì tuyển tú, tú nữ xảy ra vấn đề chính là nàng thất trách.
Hoàng thượng không phải sẽ để ý một tú nữ chưa tiến cung, nhưng chuyện này truyền ra làm ảnh hưởng danh tiếng hoàng thất, không phải do bọn họ không coi trọng.
Hoàng Hậu tháo gỡ hộ giáp, Mộ Thu do do dự dự mà thấp giọng nói: “Hôm nay vị Dực An cung kia không tới thỉnh an, nghe nói thân thể không khỏe. Giờ Thìn mời thái y, người của Dực An cung vừa mới đi tới ngự thư phòng.”
Hoàng hậu động tác ngừng lại, giây sau tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra.
“Hoàng thượng tâm tình không tốt, ba ngày chưa tới hậu cung, nếu nàng ta có thể mời Hoàng thượng tới nói cũng là bản lĩnh của nàng ta.”
Mộ Thu đột nhiên im lặng.
Thục phi nương nương ở Dực An cung, từ hồi còn tiên đế đã được Hoàng thượng yêu thích, chuyện cướp sủng ái nàng ta đã làm không biết bao nhiêu lần, kết quả đều như nhau.
Nhưng Hoàng thượng liền thích tính tính này của nàng ta, mười lần có đến tám lần đều theo Thục phi nương nương.
Bây giờ sắp tới trung tuần tháng bảy, khí trời nóng bức, ngoại trừ Dực An cung có phi tần nào dám không có mắt mà ở nơi này đúng giữa trưa đi mời Hoàng thượng?
Cũng chỉ có Dực An cung mới có thể không sợ hãi như vậy.
Mộ Thu dò xét nương nương nhà mình, nương nương cúi mặt khiến người ta không nhìn rõ nàng đang suy nghĩ gì, nhưng đôi hộ giáp này một đôi đã tháo dỡ hồi lâu đã sớm tiết lộ thêm vài phần tâm tình, Mộ Thu nhịn không được: “Ở trong lòng Hoàng thượng nương nương mới là đứng đầu, chỉ là nương nương hiền đức, cũng không bởi vì việc nhỏ quấy rầy Hoàng thượng, bằng không nào có chỗ cho người bên ngoài đắc chí?”
Hoàng Hậu liếc mắt nhìn, mặt mày giãn ra hé môi cười: “Nhìn ngươi này, chút chuyện này còn không đáng được Bổn cung để ở trong lòng.”
Dừng một chút lại nói: “Chỉ là hôm nay là thời gian tân phi vào cung, Bổn cung nhớ lần này tuyển tú có không ít mỹ nhân khiến người ta cảnh đẹp ý vui, cũng không biết Hoàng thượng sẽ đi gặp Thục phi muội muội thân thể khó chịu hay đi nhìn một muội muội mới vào cung nào đó đây.”
Những lời này, Hoàng Hậu nói không nhanh không chậm, càng gần đến cuối còn nhuộm một chút tựa như trào phúng.
Ngược lại thật nực cười.
Tranh thủ tình cảm lại tranh đến cả trên người phi tần mới vào cung.
Cũng phải thôi, Thục phi vào cung gần năm năm, gương mặt đó của nàng ta ngày thường tuy đẹp nhưng Hoàng thượng cũng nên nhìn chán rồi. Tân nhân vào cung, Hoàng thượng được nếm món ngon, chỉ sợ cũng chỉ được sủng ái thêm chút thời gian.
Chuyện này đối với vài người, sao có thể không gấp gáp không phải sao?
Mộ Thu nghe ra nương nương nhà mình nói bóng gió, ánh mắt cười khẽ: “Gà rừng cắm lông vũ cũng không thay đổi được thành phượng hoàng, tựa như có người dù mặc áo gấm đến đâu cũng không giấu được vẻ hèn mọn.”
Không chỉ Khôn Ninh cung đang chờ xem quyết định Hoàng thượng, mà toàn bộ hậu cung đều đang đợi.
Ban đêm, Trường Xuân Hiên.
Ngày hôm nay là thời gian quan trọng, dù cho trên dưới Trường Xuân hiên đều biết Thánh thượng sẽ không chọn Trường Xuân hiên thị tẩm, nhưng cái gì nên chuẩn bị cũng đều chuẩn bị, đều đang lo lắng chờ đợi tin tức.
Cố Hàm mới vừa tắm xong, Cửu Tư đứng ở sau lưng nàng cầm khăn trắng cẩn thận lau tóc đen cho nàng.
Bên trong điện, ngoại trừ Cửu Tư và Cửu Niệm còn đứng hai cung nữ, vị phần Tài nhân, ngoại trừ hai tỳ nữ tự mình dẫn vào cung còn có thể có thêm 06 người hầu hạ, trong đó có hai cung nữ và bốn công công.
Thường ngày công công sẽ hầu hạ ở ngoài điện, hai cung nữ có thể thủ bên ngoài điện, trong điện Cố Hàm có thể tín nhiệm vẫn chỉ có Cửu Tư và Cửu Niệm.
Chủ sự trước của Trường Xuân hiên là một vị công công tên Phương Duẫn, Cố Hàm mới vừa vào cung còn không rõ ràng lắm đối với tình hình trong cung, tên nô tài này cũng ổn nên cứ tiếp tục cho hắn quản.
Tiểu Phương Tử lúc này đang ở nội điện, nhìn như bình tĩnh nhưng ánh mắt kia lại không khống chế được thả hồn ra ngoài.
Cố Hàm liếc mắt nhìn hắn dò xét từ trong gương đồng, ngược lại không cảm thấy hắn không ổn trọng, nô tài khắp hậu cung này không ai không trông mong chủ tử mình được sủng ái.
Trong lúc Tiểu Phương Tử ra ngoài một chuyến, sau khi trở về liền đổi sắc mặt, dáng vẻ quá rõ ràng. Cố Hàm không thể làm bộ không biết, nhàn nhạt ngước mắt:
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Phương Tử chống lại tầm mắt của chủ tử, tâm tình nóng nảy nhất thời hóa giải chút, hạ thấp tiếng: “Hồi bẩm chủ tử, nô tài mới vừa nghe nói người của Dực An cung đi tới ngự tiền.”
Ánh mắt Cố Hàm khẽ biến đổi, đầu ngón tay siết chặc cây lược gỗ.
Tiểu Phương Tử vẫn nhìn nàng, sau khi phát hiện tâm tình của nàng có biến hoá, trong lòng ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Làm nô tài số mệnh không tốt, nhất là ở nơi thâm cung này, gặp được một chủ tử tốt còn có chút hi vọng. Nếu gặp phải loại chủ tử ngu muội không não, vậy lúc nào bị liên luỵ chết cũng không biết.
May mắn chủ tử nhà mình nhìn là một người sáng suốt.
Một lát sau, Cố Hàm day thái dương, nàng thở ra một hơi dài nhẹ rũ xuống mí mắt: “Chờ xem.”
Chỉ mong Hoàng thượng đừng đến Trường Xuân hiên là được.
Cố Hàm và Tiểu Phương Tử liếc nhau nhưng cũng hiểu suy nghĩ đối phương.
Không ai không biết Dực An cung là vị nương nương nào, Thục phi nương nương được sủng ái nhiều nămm dù cho Hoàng hậu nương nương có lúc đều tránh mũi nhọn của nàng ta. Hôm nay nàng ta đi mời Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng tới Dực An cung còn tốt, Thục phi và nhóm tân phi bình an vô sự.
Nhưng nếu Hoàng thượng không đi Dực An cung mà tới nhìn vị phi tần mới vào cung nào.
Thục phi nương nương bị đánh mặt sẽ trách Hoàng thượng, gánh chịu lửa giận của Thục phi cũng chỉ có vị tân phi kia thôi.
Tin tức Vinh Túy Điện thắp đèn truyền đến, Cố Hàm lập tức nhìn Tiểu Phương Tử.
Ngược lại không phải là Cố Hàm tín nhiệm Tiểu Phương Tử, mà là Cửu Tư và Cửu Niệm mới vừa theo nàng vào cung, cái tin tức trong cung này sợ rằng còn không biết được nhiều bằng nàng, Tiểu Phương Tử vốn thông tuệ, lúc này thấp giọng nói: “Người ở Vinh Túy Điện là Miểu Mỹ nhân.”
Miểu Mỹ nhân, là phi tần duy nhất được phong hào trong tuyển tú lần này, vượt qua chất nữ Thái Hậu và đích muội Hoàng Hậu trở thành phi tần có vị phần cao nhất trong đợt tuyển tú.
Cố Hàm đương nhiên hiểu rõ.
Đích tôn nữ của đương kim Thái phó, Thái phó là lão sư của Hoàng thượng từ khi chưa đăng cơ, có tầng tình cảm này, nàng ta được phong làm Mỹ nhân Cố Hàm cũng không kỳ quái. Còn vì sao phong tước hiệu này, trong lòng Cố Hàm mơ hồ có chút suy đoán.
Lúc Điện tuyển, Miểu Mỹ nhân biểu diễn tài nghệ chính là tự đàn tự hát, Cố Hàm không thể không nói có thể được xưng là để đời.
Ngược lại chẳng trách Hoàng thượng nhớ kỹ nàng, còn cố ý ban thưởng phong hào.
Chi là, lúc này chọn Miểu Mỹ nhân thị tẩm sẽ chỉ làm Miểu Mỹ nhân trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích mà thôi.
Cố Hàm ung dung hơi cau mày lại, hành vi lần này của Hoàng Thượng quả thực khiến nàng có chút không hiểu. Nàng không đoán ra dụng ý của Hoàng thượng, nhưng nếu Hoàng Thượng hoàn toàn không có thâm ý gì liền chỉ có thể nói rõ vị hoàng thượng này của chúng ta là người tùy tâm sở dục (thích làm theo ý mình).
Nói cách khác, hắn cũng cũng không để bụng cảm thụ người bên cạnh.
Tiểu Phương Tử cẩn thận quan sát chủ tử, thấy tâm tình chủ tử vẫn không hạ xuống, thở phào nhẹ nhõm: “Bữa tối đã sớm đưa tới, không bằng chủ tử dùng thiện trước đi.”
Hoàng Thượng cũng không tới rồi, dĩ nhiên là không cần chờ.
Cố Hàm cười yếu ớt, nàng liếc nhìn ngoài cửa sổ, không nhanh không chậm được đỡ đứng dậy.
Mới vừa vào hậu cung không đến một ngày đã nhìn được náo nhiệt lớn như vậy. Nếu tính tình Hoàng Thượng đúng như nàng nàng suy đoán, vậy sau này cuộc sống trong cung đúng là rất thú vị.