Cùng Chủ Thần Yêu Đương Trong Trò Chơi Diệt Thế - Lục Yêu - Chương 40: Luận phương thức sủng vợ của bá đạo tổng tài
- Trang Chủ
- Cùng Chủ Thần Yêu Đương Trong Trò Chơi Diệt Thế - Lục Yêu
- Chương 40: Luận phương thức sủng vợ của bá đạo tổng tài
…
Dao ăn không dài, lưỡi dao cũng không quá sắc, rốt cuộc thì cũng chỉ là dụng cụ dùng để phân nhỏ phần cá hồi hay miếng bò bít tết mà thôi, nhưng thân dao rất cứng, nếu biết cách dùng thì nó cũng có thể trở thành một công cụ tốt.
Cái này là cậu nhân lúc Dung Dữ không chú ý trộm từ trên bàn ăn giấu đi, lại nói, chiêu này là học được từ Nghiêm Đình.
Thời Vọng di chuyển ghế mềm, ngồi xổm xuống, sờ sờ nền gạch trên sàn, sau đó chọn 1 khối gạch tương đối kín đáo, dùng đầu dao chọc dọc theo khe hở, cạy khối gạch này lên.
Bên dưới lớp gạch men sứ là lớp vữa xi măng thô, Thời Vọng dùng đầu dao khoét ra một cái rãnh nhỏ.
Sau đó cậu lấy cái USD màu đỏ cực kì quan trọng và cũng là thứ nguy hiểm nhất kia từ trên người ra, đem nó bỏ vào khe lõm, lại nhét viên gạch vào, cẩn thận đè lại cho bằng phẳng sau đó lau sạch bụi bặm rơi vãi ra.
Cuối cùng cậu dời lại ghế mềm về vị trí ban đầu, hoàn hảo che đậy lại khối gạch đó.
Thời Vọng cần phải đem giấu cái USB này đi, luôn mang theo bên người quá nguy hiểm, đó là lợi thế duy nhất của cậu, tuyệt đối không thể để Dung Dữ lấy đi.
Mà Dung Dữ lại luôn bám theo cậu như hình với bóng, còn nhất thời hứng khởi đẩy cậu lên giường cởi đồ cậu nữa, nói không chừng ngày nào đó ngẫu nhiên sờ mó còn có thể sờ ra cái USB này.
Nếu mà bị phát hiện bằng cách này, Thời Vọng sẽ thực sự bi phẫn đến độ có thể đâm chết trên đầu giường luôn.
Cho nên, cậu thấy vẫn nên giấu nó ở nơi nào đó trước, chờ đến khi trò chơi kết thúc, sau khi Thẻ ước nguyện có hiệu lực, cậu sẽ đến đây lấy lại.
Cộc cộc!
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, Dung Dữ quan tâm hỏi: “Em yêu, vẫn chưa xong sao, em cần giúp đỡ không?”
Thời Vọng sợ tới mức giật bắn mình, luống cuống tay chân cầm lấy quần áo, “Đợi em một chút, anh đừng vào!”
Cậu đẩy cửa rầm một tiếng, tay cầm quần áo đưa ra, tùy tiện lấy một cái cớ, “Cái này hơi nhỏ, anh lấy giúp em cái khác đi.”
Dung Dữ nhìn nhãn quần áo, hơi nghi hoặc, “Đây là cỡ mà em thường mặc, chẳng lẽ, bảo bối…. Em mập lên rồi?”
“…..” Thân là khách quen của một phòng tập VIP, Thời Vọng cảm giác mình bị xúc phạm, cậu tức giận gầm lên: “Không có nhé! Là do quần áo nhỏ, không phải do em mập!”
Dung Dữ ra vẻ đã hiểu, thuần thục dỗ dành cậu, “Được, ta hiểu rồi, bảo bối không mập, chỉ là cao lên thôi.”
Lúc này đến lượt Thời Vọng cạn lời, ở cái tuổi này ấy, cậu phải uống bao nhiêu sữa bò giàu canxi mới có thể cao lên được hả? Ăn đồ đại bổ cũng không cao nổi…
Nhân viên quản lý đến lấy cho cậu một chiếc áo thun cỡ lớn hơn, Thời Vọng thuận tiện cũng muốn tìm một chiếc quần đùi thể thao màu đen, sau khi thay xong mới đẩy cửa ra, soi mình trước gương.
Bộ quần áo này tuy đơn giản nhưng chất liệu vải vóc và đường may tỉ mỉ khiến Thời Vọng cảm thấy rất vừa ý.
“Mặc bộ này mát mẻ hơn nhiều, cũng khá đẹp mắt, anh thấy sao?”
Dung Dữ ngắm nhìn hồi lâu, vẻ mặt trầm ngâm, rõ ràng là không quá thích bộ đồ này, “Em không thấy bộ này quá ngắn rồi sao?”
“Ngắn hả?” Thời Vọng cúi đầu nhìn, “Cái này không phải quần đùi bình thường sao?”
“Đùi lộ ra hết rồi kìa, em muốn mặc cho ai xem?” Dung Dữ dùng mắt bắt bẻ đánh giá cậu, lại xoi mói nói: “Áo thì mỏng, cổ áo thì rộng, khoét sâu đến mức nhìn lướt qua cũng có thể thấy ngực em, đi đổi bộ khác đi.”
“Thần kinh.” Thời Vọng trừng mắt nhìn anh, quay đầu nhìn nhân viên quản lý: “Chút nữa đem hai phần quần áo này gói lại, quẹt thẻ của anh ấy.”
Dung Dữ: “……”
Dung Dữ cố gắng duy trì nụ cười, “Bảo bối, ta rất vui vẻ chiều lòng em mua quần áo, nhưng tiếp theo có thể để ta chọn đồ cho em không?”
Thời Vọng đang xem mũ lưỡi trai trên kệ trưng bày, thuận miệng nói: “Tùy anh.”
Một chữ ‘Tùy’ này, đã hoàn toàn mở chốt mua sắm của Dung Dữ, Thời Vọng ở chỗ này vài phút thử mũ lưỡi trai, lúc quay đầu lại, phía sau đã có một đám nhân viên tư vấn vây quanh, trong tay người nào người nấy đều có 3,4 bộ quần áo đủ loại kiểu dáng, bất chợt cảm thấy như hoàng đế tuyển phi vậy.
Thời Vọng hoảng sợ, trong cơn mê sảng cậu còn cho rằng mình đang xuyên tới bộ phim thần tượng nữ chủ ngốc bạch ngọt bị ép trèo lên thân bá đạo tổng tài.
Dung Dữ vẫy tay về phía cậu, nhẹ giọng gọi cậu qua đây, “Đến đây thử một chút, cỡ nào vừa thì mua.”
Dung Dữ chọn quần áo đều là cái dạng gì ấy, cổ áo che kín xương quai xanh, chất vải dày dặn chống thấm nước, quần dài che đến hết mắt cá chân.
Thời Vọng: “Anh cứng nhắc như gia trưởng trong xã hội phong kiến cũ ấy.”
Trừ bỏ mấy cái này, còn có mấy bộ quần áo kì quái khác, ví dụ như chiếc áo hoodie màu vàng kem này còn thêu con picachu trên ngực, trên mũ còn có hai cái tai rủ xuống trông vô cùng ấu trĩ, đến mức học sinh tiểu học cũng ghét.
Thời Vọng cầm theo đống quần áo này, tâm tình rối rắm: “Anh lấy từ khu trẻ em à?”
Dung Dữ bình tĩnh trả lời: “Em không cảm thấy chúng rất đáng yêu sao, rất hợp với em.”
Thời Vọng lạnh mặt, ném hết đống quần áo này cho nhân viên tư vấn, “Thôi đi, từ 800 năm trước cái từ ‘trẻ em’ này đã không hợp để hình dung em rồi.”
Cậu tùy tiện cầm vài bộ tới phòng thử đồ, sau khi thay xong thì bước ra, sau đó thấy nam quản lý kia tất cung tất kính đứng bên cạnh Dung Dữ, đè thấp giọng nói gì đó với anh ấy.
Thời Vọng cẩn thận nghe một chút, nghe thấy nam quản lý kia nói nhỏ: “Đại nhân, mấy món đồ ngài đặt làm lúc trước, nhà thiết kế đã làm xong xuôi, lúc nào cũng có thể giao hàng đến phủ của Ngài.”
Thời Vọng nghi hoặc, hỏi: “Quần áo gì thế?”
Nội y tình thú.
Bốn chữ này tuyệt đối không thể nói ra, Dung Dữ sợ rằng, một khi nói ra Thời Vọng sẽ đồ sát người ở khu mua sắm này mất. Tất nhiên, chủ yếu là giết anh.
Dung Dữ mặt không đổi sắc trả lời: “Là lễ phục*, đặt làm cho em mấy bộ, thuận tiện để em mặc khi tham gia yến hội.”
Chú thích
Lễ phục: Trang phục để tham gia các bữa tiệc long trọng
“Ồ, tốt nhất là đừng mang em đi đến cái loại yến hội gì đó, vừa nhiều quy tắc lại còn nhàm chán vô cùng.” Thời Vọng cũng không hề nghi ngờ, còn đưa áo sơ mi đưa cho nhân viên tư vấn, “Cái này vừa vặn, gói vào cho tôi.”
Bọn họ dạo quanh trong cửa hàng hơn 2 giờ, cuối cùng vẫn là Thời Vọng cứng rắn yêu cầu, Dung Dữ mới miễn cưỡng mua mấy cái áo thun cộc tay và mấy cái quần đùi cho cậu.
Dùng lời Dung Dữ mà nói, chính là loại quần áo này “Quá mức hở hang”, “Không đứng đắn”, nhưng nếu chỉ là mua vài món đồ để cậu mặc ở nhà cho anh ngắm thì cũng không phải không được.
Đến khi tính tiền, Dean lại vô thanh vô tức bất ngờ xuất hiện một lần nữa, ngựa quen đường cũ quẹt thẻ tín dụng, phân phó mấy nhân viên tư vấn kia đem một đống đồ chất lên xe, sau đó lại khách khí nói với Thời Vọng: “Cậu chủ, từ nay trở đi, tôi sẽ phụ trách phối đồ cho cậu mỗi ngày, nếu cậu có yêu cầu đặc thù gì khác hãy trực tiếp nói với tôi.”
Thời Vọng cũng không quá để ý tới mấy cái này, khi trước cậu lấy nghệ danh Lăng Thời tham gia giới giải trí, ngày nào cũng là người quản lý tới phối đồ cho cậu.
Cậu phẩy phẩy tay, “Tùy đi, chỉ cần đừng bảo tôi đi giặt quần áo là được.”
Sau đó Dung Dữ lại dẫn cậu đi tới phố ẩm thực ngay bên cạnh, vì để cậu có thể chơi tận hứng, còn cố ý thả tay cho cậu ăn uống thoải mái.
Ngày thường, Dung Dữ tuyệt đối không cho phép cậu chạm vào đồ ăn ở mấy quán ăn vặt lưu động đầu đường này, trừ khi Thời Vọng sinh bệnh mà cáu gắt. Chẳng qua, bây giờ Dung Dữ muốn níu giữ Thời Vọng ở lại Thần Giới lâu một chút, nên gần như đối với cậu hữu cầu tất ứng*, muốn gì có đó.
Chú thích
Hữu cầu tất ứng: Nếu mưu cầu chắc chắn sẽ được đáp ứng
Thời Vọng thật sự vui vẻ, ngày thường Dung Dữ bận rộn công việc, rất ít khi cùng cậu đi chơi, lại càng miễn bàn có thể chơi đến tận hứng như vậy.
Thừa lúc cậu đang vui vẻ, Dung Dữ rèn sắt từ khi còn nóng, thăm dò hỏi: “Bảo bối, gần đây đang chiếu một bộ phim mà em thích xem, có muốn đi không?
“Được đó.” Thời Vọng vừa ăn mực chiên, vừa thuận miệng đáp ứng, “Dù sao cũng đang rảnh rỗi…”
KHÔNG ĐÚNG! Bây giờ cậu không rảnh!
Thời Vọng đột nhiên bừng tỉnh: Dở rồi, suýt chút nữa rơi vào cái bẫy đạn bọc đường của Dung Dữ, bây giờ cậu không có thời gian để đi hẹn hò xem phim.
USB đã cất giấu, vì vậy phải nhanh chóng quay về mới được.
Thời Vọng đem miếng mực chiên cuối cùng nhét vào trong miệng, giơ tay lên làm một hành động tỏ ý cự tuyệt, miệng còn đang căng phồng nhưng ngữ khí lại nghiêm chính nói: “Xem phim thì miễn đi, em còn đang có chính sự trong người, em phải về.”
Dung Dữ: “…… Nếu em không vừa ăn vừa nói thì sẽ thuyết phục hơn đấy.”
Bởi vì cái này thực sự rất giống một chú Hamster nhét đầy quả hạch trong miệng, hai má phúng phính vừa nhai quả hạch, vừa nghiêm túc nói chuyện chính sự với ngươi vậy.
Thời Vọng nuốt đồ ăn trong miệng nói, quệt qua loa đồ ăn vướng trên môi, “Đừng nhiều lời nữa, mau đưa em về.”
Dung Dữ thấy thật sự là không giữ được cậu nữa, đành phải thở dài, tiếc nuối kết thúc cuộc hẹn hò ngắn ngủi này, đưa cậu quay trở về đảo nhỏ.
Vừa quay trở về trường học, gần như ngay lập tức đồng hồ của Thời Vọng hiện lên 1 thông báo, màn chơi thứ 2 hoàn toàn kết thúc, Tỉ lệ sống sót 31%, dân số tồn tại là 31 vạn người.
Hiện tại mới là ngày thứ 9 của trò chơi, Tỉ lệ sống sót đã giảm tới mức cuối cùng mà Thời Vọng đề xuất lúc ban đầu. Cậu hi vọng có thể giữ lại ít nhất 30% dân số, có thể để loài người tiếp tục phát triển, nhưng xem tình hình này thực sự không ổn, thậm chí cậu còn không biết sau khi trò chơi kết thúc còn có dư được 1% dân số hay không.
May thay Thời Vọng vẫn còn một kế hoạch dự phòng, cậu cần phải sống đến phút chót, khiến Thẻ ước nguyện kia có hiệu lực, và còn cái USB kia nữa, vẫn có thể kéo lại cục diện, có thể thắng ván cờ này.
Sắc trời đã tối, Thời Vọng đi dọc theo ánh đèn đường chiếu sáng tới KTX, dọc con đường này cậu không gặp được ai cả, dù có thấy rải rác vài người thì ai nấy cũng đều nhanh chân lướt qua, đừng nói tới chào hỏi hai ba câu, đến lướt mắt nhìn nhau cũng không có.
Xem ra bài thi này thật sự khó khăn, ai nấy đều trông vô cùng mệt mỏi.
Thời Vọng vô thức đẩy nhanh bước chân, muốn nhanh chóng đi tìm bạn bè.
Kí túc xá sáng đèn, chẳng qua là số cửa sổ sáng đèn thì ít hơn lúc ban đầu, Thời Vọng đi lên tầng 3, hơi do dự một chút, mới đẩy cửa bước vào.
Bên trong là 2 người đàn ông ngồi trên hai cái ghế đang đối mặt với nhau, chau mày, biểu tình nghiêm trọng, giống như đang thảo luận vấn đề nghiêm túc nào đó.
Thấy Thời Vọng bước vào, Lục Dư Tinh loạt xoạt một chút đã đứng dậy, vừa mừng vừa sợ, “Cậu về rồi, chúng tôi chờ cậu mãi!”
Thời Vọng hơi áy náy, “Xin lỗi, có chút việc….”
Tầm mắt Tề Triết lướt qua Thời Vọng, trực tiếp nhìn tới người phía sau cậu, trong ánh mắt tràn ngập sự đề phòng, thậm chí còn có ý muốn ra tay.
Thời Vọng vội vàng chắn trước mặt Dung Dữ, hơi hoảng loạn giải thích: “Bình tĩnh, bình tĩnh chút đã, anh ấy tuy không phải hạng người tốt lành gì, nhưng cũng sẽ không trực tiếp can thiệp vào trò chơi, thi thoảng còn có thể cung cấp vài thông tin nhỏ hữu ích, cứ coi anh ấy như không khí là được rồi.”
Dung Dữ không vui nheo mắt, “Không phải hạng người tốt lành?”
Tề Triết lạnh mặt gật đầu, “Quả thật là chẳng phải hạng người tốt lành gì.”